Sau tường thành có đủ loại kiến trúc, cổ kính, có đã đứng sừng sững mấy ngàn năm, ngàn năm phong sương xâm nhập vẫn chưa làm cho kiến trúc xuất hiện vết rách, ngược lại tăng thêm ý cổ xưa, làm cho cả thành thị ẩn chứa cảm giác lịch sử tang thương.
Đoàn người biết quy củ trong thành, còn không có tiến vào thành thị liền rơi trên mặt đất, từng bước đi đến cửa thành.
- Chư vị xin dừng bước, nơi này là Quang Minh thành, xin lấy ra lệnh bài cư trú, nếu lần đầu tiên tới, xin hãy đăng ký tính danh!
Một binh sĩ chắn ở trước mặt mọi người.
Quy củ vào thành của Quang Minh thành còn nghiêm khắc hơn Thần Phong thành, muốn vào ở, nhất định phải có lệnh bài cư trú, không có thứ này, nhất định phải đăng ký tính danh, nộp tiền tài nhất định, nếu không không có khả năng tiến vào.
Đương nhiên, đó cũng là để tiện cho thành thị quản lý, Quang Minh thành chưa bao giờ chịu qua Yêu nhân công kích, tự nhiên thành thánh địa của nhân loại, nếu mỗi người đều có thể tiến vào, cả thành thị đã sớm kín người hết chỗ, không thể khống chế rồi.
Có hạn chế này, Quang Minh thành chỉ lấy tinh anh, không thu cặn bã, mấy ngàn năm kiên trì, thực lực chỉnh thể cũng càng ngày càng cao, đã thành thánh địa của Khí Hải Đại Lục!
- Hoàng đế của Nhiếp thị đế quốc Nhiếp Vân được mời tới tham gia bảy đế quốc đại hội, còn không mang bọn ta đi Đế Lâm biệt viện?
Bách Hoa Tu tiến lên trước ra, hừ một tiếng.
Đế Lâm biệt viện, nơi Thần Thánh đế quốc chiêu đãi hoàng đế của đế quốc khác, cực kỳ tôn quý, thuộc về hành cung của hoàng đế, người quốc gia khác tới cũng sẽ ở nơi đó.
- Nhiếp thị đế quốc? Ngươi nói là bệ hạ của Thần Phong đế quốc? Không có từ xa tiếp đón, mau mời!
Nghe được thân phận của mọi người, nhìn thoáng qua, phát hiện thực lực mọi người sâu không lường được, binh sĩ này nhất thời hoảng sợ.
Tin tức của Nhiếp thị đế quốc từ không lâu trước liền rơi vào thánh thành, một thiếu niên mười bảy tuổi đơn thương độc mã đoạt đại vị, đã sớm hình thành các loại sự tích truyền xướng, tuy thân phận của binh sĩ này thấp kém, nhưng cũng được nghe nói sự tích của Nhiếp Vân.
- Ân!
Thấy binh sĩ thức thời, Bách Hoa Tu gật đầu, mọi người nối đuôi nhau mà vào.
- Diệp Tinh Không, sao lại như thế? Người này là ai, không cẩn thận kiểm tra lại cho đi?
Mọi người mới vừa đi qua cửa thành, chợt nghe một thanh âm bất âm bất dương vang lên, một bóng người đi nhanh tới.
Người này thoạt nhìn chỉ vừa hai mươi, thực lực Binh Khí cảnh sơ kỳ, từ y phục cùng kiểu dáng trên người, hẳn là thủ lĩnh của những binh sĩ này.
- Đội trưởng, đây là Hoàng đế của Nhiếp thị đế quốc, tiền tới tham gia thất đế quốc đại hội!
Binh sĩ tên Diệp Tinh Không vội vàng đi đến trước mặt nhỏ giọng nói.
- Tham gia thất đế quốc đại hội? Hoàng đế? Hừ, hắn nói là hoàng đế chính là hoàng đế sao? Ta nói ta là Kiền Khánh Tông tông chủ đây này!
Đội trưởng hừ một tiếng, hai bước đi tới trước mặt mọi người, mắt liếc nhìn, cuối cùng dừng ở trên người Nhiếp Vân.
- Ngươi là Hoàng đế của Nhiếp thị đế quốc? Có cái gì chứng minh? Vàng thau lẫn lộn nhiều người, lấy không ra chứng minh, liền lập tức cút ra ngoài cho ta!
- Ha hả, ngươi muốn chứng minh gì?
Nhiếp Vân cũng không tức giận, nở nụ cười một tiếng.
- Muốn chứng minh gì? Hoàng đế của thất đế quốc tiến đến, đều có đế quốc ta phát xuống đại hội ngọc giản, nếu ngươi lấy ra ngọc giản, ta liền thừa nhận thân phận của ngươi!
Đội trưởng nói.
- Đại hội ngọc giản?
Nhiếp Vân sửng sốt, lúc trước hoàng tử chấp pháp đội tới, cũng không đưa ngọc giản gì nha.
- Như thế nào? Không có ngọc giản? Xem ra không phải hoàng đế gì, mà là Yêu nhân trà trộn vào quấy rối, người đâu, bắt giữ những người này cho ta!
Đội trưởng ra lệnh một tiếng, chung quanh lập tức dựng thẳng lên vô số binh khí chói lọi.
- Làm càn! Thật sự là mắt chó, xem đây là cái gì?
Thấy đội trưởng ra lệnh, Mộ Hà đi tới, cổ tay khẽ đảo, từ trong lòng lấy ra một ngọc bài hình Hồ Điệp.
Ngọc bài này không lớn, ngọc chất óng ánh trong suốt, mặt trên ẩn ẩn khắc một đồ án rườm rà, vừa thấy liền biết là tín vật của thế lực lớn nào đó.
Hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà, tuy Nhiếp Vân thu phục các nàng, lại không biết hai người thuộc về thế lực gì.
- Nguyên lai là người của Hồ Điệp Sơn Trang... A, chư vị mời vào!
Thấy rõ ràng Mộ Hà lấy ra ngọc bài Hồ Điệp, sắc mặt đội trưởng lập tức thay đổi, vội vàng lệnh binh sĩ vây quanh rút lui.
- Hừ!
Thấy đội trưởng cụp đuôi, mọi người cũng không thèm để ý, ngẩng đầu đi vào Quang Minh thành.
Quang Minh thành so với bên ngoài nhìn còn muốn phồn hoa, bất quá trật tự tốt hơn Thần Phong thành nhiều lắm, hai bên đường không có rao hàng, kêu mua, mà là cửa hàng san sát, bên trong đủ loại vật phẩm, người đến người đi, dòng người như thoi đưa.
Thất đại đế quốc thông dụng đều là hoàng kim, ngân phiếu, Nhiếp Vân liên tục phát tài vài lần, lại chưởng quản một đế quốc, tiền tài trên người tự nhiên không ít, bất quá, nơi này không có gì đó hắn muốn mua, mang theo mọi người tùy tiện nhìn thoáng qua, liền tiếp tục đi trước.
Tất cả mọi người là Chí Tôn, tốc độ đều rất nhanh, một đường cưỡi ngựa xem hoa, dùng chưa tới một canh giờ, liền đi tới một phủ đệ thật lớn.
- Đây là Đế Lâm biệt viện rồi, thành viên hoàng thất của lục đại đế quốc tới đây, đều sẽ được an bài ở nơi này!
Theo thanh âm, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phủ đệ này đẹp đẽ quý giá, tương tự hoàng cung. Đủ loại kiến trúc tầng tầng lớp lớp, mái hiên nhà cao san sát, xen kẽ với nhau, xinh đẹp nói không nên lời.
- Các vị dừng bước, Đế Lâm biệt viện là nơi trọng địa, người không có phận sự không thể vào!
Đi đến trước cửa phủ đệ, vài hộ vệ liền tiến lên ngăn đón.
Những hộ vệ này thực lực hiển nhiên cường đại hơn binh sĩ thủ thành nhiều lắm, bước đến long hành hổ bộ. Chân khí kích phát khí tức ở mặt ngoài thân thể hình thành khí tràng đặc thù, tựa như khôi giáp.
Binh Giáp Cảnh đỉnh phong!
Thực lực hộ vệ bình thường đều là Binh Giáp Cảnh đỉnh phong, Quang Minh thành không hổ là Quang Minh thành, vũ lực quả nhiên cường đại đáng sợ!
- Chúng ta là...
Bách Hoa Tu đi lên trước, đang định nói chuyện, liền nhìn đến trong viện đi ra một đám người, một thanh âm bất âm bất dương từ nơi không xa vang lên.
- Ta tưởng là ai, đây không phải là người ở Thần Phong đế quốc mưu nghịch soán quyền sao? Không nghĩ tới ngươi thật có can đảm, còn dám lại đây!