- Đúng vậy, Lục Tường sư huynh là người trẻ tuổi mạnh nhất Vạn Nhận Sơn chúng ta, một ít trưởng lão lâu năm cũng không phải đối thủ của hắn, bọn chúng dựa vào cổ thuyền cũng không phải đối thủ của sư huynh.
- Sư huynh đại triển thần uy đánh chết bọn chúng, để cho đám phế vật Quy Khư Hải nhìn thấy rõ Vạn Nhận Sơn chúng ta lợi hại.
Nhìn thấy không trung xuất hiện cục diện như vậy thì mọi người đều cười khẩy.
Tiếng cười lạnh còn chưa chấm dứt, trường thương của Lục Tường cũng va chạm với thủ ấn.
Răng rắc!
Răng rắc!
Nhìn thủ ấn va chạm với trường thương, trường thương đứt gãy, đồng tử Lục Tường co rút và bị thủ ấn đánh trúng ngực.
PHỐC!
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngực của hắn bị đánh sụp xuống, tròng mắt lồi ra, ý thức của Lục Tường rời khỏi thân thể, hắn chết không nhắm mắt.
- Sư huynh uy vũ. . .
Nhạc Thần phía dưới còn không rõ tình huống phía trên, hắn vẫn hô to như trước.
- Sư huynh nhất định cố ý yếu thế, sau đó làm đối thủ mắc lừa...
Sau khi rống to liền chột dạ, hắn vội vàng vọt tới vị trí Lục Tường rơi xuống và nhìn một cái, hắn sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
- Sư huynh. . . Sư huynh. . . Chết!
Một chiêu liền đánh chết Lục Tường lĩnh ngộ hai ngàn tám trăm năm mươi đại đạo, rốt cuộc trên cổ thuyền là ai? Tại sao lại lợi hại như thế?
Nhạc Thần hoảng sợ phát run, cổ thuyền trên không trung cũng không dừng lại, nó tiếp tục bay thẳng về phía trước, dường như đánh chết Lục Tường chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Hô!
Có Lục Tường làm ví dụ, tất cả mọi người biết rõ cổ thuyền trước mắt đáng sợ, không dám ngăn cản, tùy ý tránh né.
- Vừa rồi là... Lục Tường? Trước kia chúng ta đã giao thủ, thực lực của hắn kém ta một chút, xem bộ dáng không có tiến bộ nhiều.
Trong Long Chu Cổ Thuyền, Cổ Tiêu nhìn thấy Lục Tường bị đánh thành bánh thịt liền run run.
Vừa rồi Nhiếp Vân ra tay tốc độ quá nhanh, cũng không có bất kỳ phản kháng gì cả, mặc dù Cổ Tiêu biết đối phương bị một tát chụp chết nhưng lại không biết có thực lực gì.
- Ah, gia hỏa vừa rồi có thực lực hai ngàn tám trăm năm mươi đại đạo!
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
- Hai ngàn tám trăm năm mươi đại đạo?
Mọi người lông mi nhảy dựng, mặc dù biết Lục Tường khẳng định tiến bộ rất lớn, lại không nghĩ rằng đáng sợ như thế!
Hai ngàn tám trăm năm mươi đầu đại đạo, các đệ tử Quy Khư Hải đang bị đối phương vây bên trong.
- Là đám người Độc Triệu.
Không bị ai ngăn cản, cổ thuyền tiến nhanh về phía trước, một lát sau đã nhìn thấy một đám đệ tử Quy Khư Hải đang đứng giữa ngọn núi, cũng nấp trong trận pháp cực lớn, sắc mặt bọn họ tái nhợt giống như đã dùng hết lực lượng toàn thân, lại tiếp tục nữa sẽ không kiên trì nổi.
Nhiếp Vân nhìn sang, quả nhiên trong đám người nhìn thấy mấy người quen.
Lúc trước Độc Triệu cùng đi theo hắn vào thần chi di tích, bởi vì sợ hãi đi thập tuyệt cổ địa mà sản sinh chia rẽ cho nên mang đám người còn lại rời đi, không nghĩ tới bị nhốt tại đây, xem ra lực lượng đã tiêu hao không sai biệt lắm, tùy thời lâm vào cảnh dầu cạn đèn tắt.
- Sư huynh, chúng ta sắp không kiên trì nổi.
Đám người Độc Triệu trong trận pháp liên tục run rẩy, gương mặt khó coi.
Thần chi di tích không có linh khí hấp thu khôi phục thể lực, lại bị nhiều người vây công liên tục, cho dù bọn họ có trận pháp thủ hộ cũng phải hao phí tất cả thủ đoạn, rốt cuộc không kiên trì nổi.
- Không kiên trì nổi cũng kiên trì!
Một thanh niên đứng trong đám người quát lớn.
Cũng không phải Độc Triệu kêu lên, là một thanh niên trẻ tuổi lông mi thô đen.
Hắn chỉ trì trận pháp này, hiển nhiên có địa vị cao trong đám người.
- Hoàng Trữ, Độc Triệu, chúng ta tới đây!
Thời điểm đám người Quy Khư Hải cảm thấy không cách nào kiên trì nổi, đột nhiên trên không trung có tiếng la lớn vang lên.
- Đây là tiếng của . . Cổ Tiêu! Mau mở trận pháp ra cho bọn họ tiến vào.
Đôi mắt Độc Triệu sáng lên và vội vàng đứng dậy.
- Không được, vạn nhất là kế sách của ba đại tông môn thì chúng ta sẽ chết tại đây.
Thanh niên Hoàng Trữ khoát tay ngăn cản.
- Ta là Cổ Tiêu!
Hắn vừa dứt lời, cổ thuyền dừng lại, đám người Cổ Tiêu bay từ trong ra ngoài, bàn tay Nhiếp Vân vung lên và thu lấy cổ thuyền.
- Hắn thật sự là Cổ Tiêu, ta có thể khẳng định!
Độc Triệu xác nhận, mặt mũi đầy mừng rỡ.
- Hừ, nếu như hắn là người lĩnh ngộ ngụy trang đại đạo thì sao? Chẳng lẽ ngươi có thể nhìn thấy? Ta cảm thấy như vậy, không thể dễ dàng mở đại trận ra.
Hoàng Trữ cũng không đồng ý, hắn hừ lạnh va cắn răng nói.
- Việc này...
Nghe được hắn nói thế, Độc Trêệu lại do dự.
Đối phương nếu như sử dụng ngụy trang đại đạo, mặc dù là hắn cũng không có cách nào phân biệt đi ra, vạn nhất thật sự là ba đại tông môn cao thủ ngụy trang, mượn cơ hội tiến vào trận pháp, tất cả mọi người sẽ được tử vong.
- Hoàng Trữ, ta thật sự là Cổ Tiêu, ta qua cứu các ngươi, còn không mau mở trận pháp cho chúng ta vào!
Thấy đối phương chậm chạp không mở trận pháp ra, sắc mặt Cổ Tiêu lúng túng.
- Bọn họ cảm thấy chúng ta là người ba đại tông môn ngụy trang cho nên không dám cho đi, không cần phải nói, trực tiếp phá vỡ phong ấn vào thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Nhiếp Vân đã đoán ra cái gì, cười nói.
- Vậy làm phiền Nhiếp Vân sư huynh!
Biết rõ thực lực Nhiếp Vân cường đại, Cổ Tiêu cũng không có xấu hổ, từ sư đệ đổi thành sư huynh.
- Ân!
Hừ nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân đi về phía trước, cũng không có bất kỳ động tác gì, trận pháp phòng ngự trước mặt chấn động.
- Rốt cuộc các ngươi là người nào?
Nhìn thấy trận pháp bị phá hư ngay sau đó, Hoàng Trữ đã giật mình, đôi mắt hắn co rút và rống to.
Đối với trận pháp phòng ngự của mình, Hoàng Trữ có tự tin tuyệt đối, từ điểm có thể ngăn cản ba đại tông môn thời gian dài như vậy cũng có thể thấy được nó cường đại, bây giờ đối phương đi tới liền phá vỡ, hắn làm sao không khẩn trương?
Hắn chỉ cảm thấy da đầu như tróc ra, cả người căng cứng.
- Ta thật sự là Cổ Tiêu, Hoàng Trữ, tại sao ngươi không nhận ra ta?
Phá vỡ trận pháp, Cổ Tiêu theo sát phía sau đi tới, nhìn thấy bộ dạng của hắn liền im lặng.
- Thật sự là Cổ Tiêu?
Thấy đám người Cổ Tiêu sau khi phá vỡ trận pháp đi tới nhưng không công kích, Hoàng Trữ tin tưởng vài phần, nếu là người tông môn khác, có được năng lực tùy ý phá trận cũng không cần phải ngụy trang.