Hoang Lăng gật đầu:
- Vài vị bệ hạ có ý kiến gì không?
- Chúng tôi nguyện ý nghe theo lời Hoang Lăng bệ hạ! Chỉ cần bệ hạ phân phó, chúng tôi đương nhiên tận tâm tận lực!
Đám người Long Khê cười khổ, hiện tại bị kéo lên tàu cướp biển, không đáp ứng cũng không được.
- Như vậy tốt rồi, tới lúc đó một khi tìm được địa phương của Địa Ngục hàn lưu, mọi người đồng loạt xông lên đánh chết Nhiếp Vân. Tử Hoa động phủ vốn là do Tử Hoa đạo nhân lưu lại, bên trong cấm chế trùng điệp, dù sư phụ Nhiếp Vân có lợi hại chắc chắn cũng không biết!
Hoang Lăng cười ha ha, trong mắt lóe tinh quang, trong lòng tính kế.
- Đó là tự nhiên!
Những người khác đồng thời lên tiếng, đều tự có tính toán của mình.
…
- Ca ca, tại sao chúng ta phải đi tìm tổ ong? Rời khỏi mọi người như vậy, một khi gặp phải Địa Ngục hàn lưu thì nguy rồi!
Nhiếp Đồng sốt ruột hỏi.
- Đừng suy nghĩ nhiều, đệ không phải nói cần hấp thu độc khí gia tăng thực lực sao? Vậy tận tình giết thống khoái!
Nhiếp Vân ha ha cười, cũng không giải thích mình đã có được thiên nhãn đan điền.
- Được!
Nhiếp Đồng luôn tin tưởng ca ca vô điều kiện, cũng không quản tại sao ca ca có lòng tự tin như thế, lập tức run trường kiếm hướng bầy ong đâm tới.
Nhiếp Vân đặc biệt quan sát kiếm pháp của Nhiếp Đồng, dù hắn là người của hai thế giới, có kiến thức rộng rãi nhưng cũng không nhìn ra kiếm pháp kia thuộc con đường nào. Nhưng nhìn qua loáng thoáng như phù hợp thân thể của Nhiếp Đồng, phù hợp linh hồn cùng đạo của chính hắn.
Khó trách chỉ trong thời gian ngắn như vậy thực lực Nhiếp Đồng đã không kém với hắn, lại có chiêu số độc đáo riêng của chính mình.
- Tốt lắm, mình cũng nên bắt đầu!
Hai tay Nhiếp Vân run lên, Huyền Ngọc kiếm hiện ra, chân khí mênh mông ầm ầm đánh tới.
Hoa lạp!
Một kiếm này dùng toàn bộ lực lượng của hắn, thanh âm ầm vang, mấy ngàn đầu Hoàng Phong bị một kiếm chém xuống.
- Cắn nuốt!
Năm ngón tay mở ra, thi thể đám ong còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị chân khí của hắn bắt tới, Cửu Minh hàn châu đảo qua, yêu hạch liền mất đi độc khí quay tròn bay ra.
Bàn tay đem yêu hạch treo giữa không trung, linh hồn Nhiếp Vân vận chuyển bí thuật lập tức đem linh khí ẩn chứa bên trong cắn nuốt.
Cô cô!
Khí hải bốc lên, mười lăm đan điền điên cuồng xoay tròn, linh khí tuôn tràn như sông lớn tràn ra biển cả, linh khí rất nhanh tăng trưởng.
- Chết!
Chiểu Trạch Hoàng Phong là yêu thú đặc hữu của Vụ Khí chiểu trạch, chuyên cắn nuốt sương mù để sinh tồn, căn bản giết mãi không hết, sau khi hấp thu xong mấy ngàn viên yêu hạch Nhiếp Vân lại tiếp tục giết tiếp, liên tục hấp thu bốn mươi chín lần, giết ít nhất hơn mười vạn, lúc này mới cảm thấy được khí hải tràn đầy, lực lượng viên mãn, lại khôi phục tới chí tôn trung kỳ đỉnh.
- Ha ha, đột phá cho ta!
Thét dài một tiếng, Nhiếp Vân lại tiếp tục chém giết lấy yêu hạch cung cấp lực lượng cho bản thân, liên tục không ngừng!
Rốt cục khi hắn lại đánh chết thêm bảy tám mươi lần đợt công kích của bầy ong, khí hải rốt cục không chịu nổi áp lực chân khí, đã xảy ra biến hóa.
Hoa lạp!
Khí hải nổ vang, chân khí rốt cục tiến lên chí tôn hậu kỳ, lực lượng bạo tăng!
Lực lượng của Nhiếp Vân một đường tăng trưởng, đã lên tới 9999 tượng! Mà thực lực của hắn chỉ mới chí tôn hậu kỳ, còn chưa tới đỉnh.
Chí tôn hậu kỳ đã có lực lượng này, một khi đột phá tới đỉnh phong, lực lượng nhất định đột phá vạn tượng!
Còn chưa đạt tới bí cảnh nhưng lực lượng đã vượt qua giới hạn, người như thế đừng nói chưa từng xuất hiện trong Khí Hải đại lục, thậm chí ngay cả Phù Thiên đại lục cũng không có.
- Điều này có lẽ quan hệ tới việc ta không gặp phải bích chướng bí cảnh!
Nhiếp Vân không khỏi gật gật đầu.
- Niết bàn lần thứ ba nằm ở chí tôn đỉnh?
Nghĩ thông suốt việc này, Nhiếp Vân rõ ràng cảm nhận được thời gian biến chất lần sau của Cửu Chuyển Niết Bàn công.
Hắn quan sát ngọc bích thêm một lần, hiện tại Cửu Chuyển Niết Bàn công trong người hắn đã có chút bất đồng với kiếp trước, trước kia theo suy tính trước bí cảnh khẳng định còn cần niết bàn, mà bây giờ đạt tới chí tôn đỉnh mới có thể tiến hành niết bàn lần thứ ba.
- Mỗi lần niết bàn cần năng lượng đều gấp nhiều lần, lần này khẳng định càng nhiều, khí hải của ta vốn đã tiêu hao thật nhiều năng lượng, nếu còn tiếp tục tiến hành niết bàn, táng gia bại sản cũng điền không đầy a…
Tuy rằng thực lực gia tăng, còn biết thời gian niết bàn lần thứ ba, nhưng tâm trạng Nhiếp Vân vẫn buồn bực.
Hắn vơ vét bảo tàng của Thần Thánh đế quốc, Tử Quỳnh sơn mạch, nhiều bảo bối đan dược bị hắn cắn nuốt mà còn không thể điền đầy khí hải, trong khi niết bàn cần năng lượng ít nhất là gấp mười, chỉ sợ sau này đi thu thập năng lượng cũng đủ cho hắn sầu trắng đầu.
Làm sao bây giờ?
- Bỏ đi, xe tới trước núi ắt có đường, trước không nghĩ nữa, hiện tại thực lực đạt tới chí tôn hậu kỳ, năng lượng của Hoàng Phong đối với ta đã vô dụng, giết nhiều cũng không có ý nghĩa, ở lại đây chờ Nhiếp Đồng đi!
Tùy tay dùng chân khí bày ra vòng phòng ngự, Nhiếp Vân lười nhác ngồi trên mặt nước.
Hoa lạp! Hoa lạp!
Cách đó không xa Nhiếp Đồng đang không ngừng vung kiếm, kéo dài không dứt, như hạt mưa tuôn, nhìn vào trong mắt chẳng khác gì hưởng thụ.
Có lẽ hiện tại hắn có thể thi triển ra kiếm chiêu có uy lực lớn hơn Nhiếp Đồng, nhưng muốn kéo dài liên miên không dứt tựa như thiên thành như thế khẳng định làm không được.
Thật không biết đệ đệ không có khí hải, hai chân hóa đá nhưng làm thế nào luyện thành kiếm pháp cổ quái như vậy.
- Chẳng lẽ…khi đệ đệ vừa ra đời đã có được thiên phú vượt qua người thường, vì vậy mới làm cho Nhiếp Hạo Thiên chú ý, cố ý dùng Xích Vĩ Ma Quỷ xà cắn tổn thương làm hai chân đệ đệ hóa đá?
Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân toát ra một ý nghĩ.
Ý nghĩ này vừa hiện lên không cách nào bỏ qua, không sai, khẳng định là như
vậy, bằng không vì sao hắn không hãm hại mình, mà lại hãm hại đệ đệ còn nhỏ tuổi hơn mình? Nhất định là do hắn cảm thấy mình sẽ không có thành tựu, không thể tạo thành uy hiếp cho bọn hắn!
Kiếp trước nếu không vì cừu hận bức bách, mình tuyệt đối không đạt tới thành tựu đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong!
Mà đệ đệ, rất có thể vừa ra đời đã có được thiên phú siêu nhân, vì vậy khiến cho Nhiếp Hạo Thiên chú ý, hãm hại hắn!