- Đây là Dậu Dương y thánh lưu lại Giải Độc Y Điển, không nghĩ tới Lục Thư y tiên chẳng những tìm được, còn luyện hóa!
Nhị Tế Ty Lục Vân Tử ở trong Chức Nữ Toa thấy quyển sách này, hiện ra vẻ khiếp sợ.
- Nhị Tế Ty nhận biết y điển này?
Nhiếp Vân nhìn sang.
- Ân, Dậu Dương y thánh là y đạo đại sư lợi hại nhất của Kiếm Linh Cốc chúng ta từ trước tới nay, am hiểu giải độc, luyện độc, sống ở mấy trăm vạn năm trước, truyền thuyết hắn từng viết qua một quyển Giải Độc Y Điển, có thể hóa giải tất cả Kịch Độc ở Kiếm Linh Cốc, được người phong là thánh vật! Chỉ tiếc, quyển y điển này nương theo hắn qua đời, liền biến mất ở trong trường hà lịch sử, không có người biết ở địa phương nào! Ta cũng là ở trong cổ tịch thấy qua ghi lại, vốn tưởng rằng đã thất truyền, không nghĩ tới... Chẳng những bị Lục Thư y tiên tìm được, còn luyện hóa!
Lục Vân Tử chậm rãi nói.
- Giải Độc Y Điển?
Nhiếp Vân nhìn sang.
Quyển Giải Độc Y Điển này nhìn uy thế quả nhiên rất phi phàm, bất quá so sánh với Thần Nông Bách Thảo Kinh, kém không phải một chút.
- Có Giải Độc Y Điển, độc của ngươi, có thể sẽ bị hóa giải...
Lục Vân Tử tiếp tục nói.
- Nhìn một chút rồi hãy nói!
Nhiếp Vân khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Lúc hai người nói chuyện, Lục Thư y tiên đã hoàn toàn thả Giải Độc Y Điển ra ngoài, một ánh sáng màu trắng từ trong y điển sinh ra, bao phủ Lục Mông ở bên trong.
Ông!
Bị ánh sáng màu trắng chiếu một cái, hắc khí trên người Lục Mông dần biến mất, giống như băng tuyết gặp nắng gắt.
- Quả nhiên có thể được...
Thấy một màn như vậy, ánh mắt của Đại Tế Ty sáng lên, đang muốn khích lệ mấy câu, đột nhiên thấy thân thể của Lục Thư y tiên vốn bình tĩnh không tự chủ được lắc lư mấy cái.
- Lục Thư y tiên, ngươi làm sao vậy?
Trong lòng sinh ra một dự cảm xấu, Đại Tế Ty vội vàng hỏi, bất quá lời còn chưa dứt, sắc mặt của Lục Thư y tiên đột nhiên hắc lên.
- Phốc!
Thân thể nhoáng một cái, Lục Thư y tiên phun ra một ngụm máu tươi.
Tí tách tí tách két!
Phun ra máu tươi, Giải Độc Y Điển giống như mất đi lực lượng ủng hộ, bạch quang bị màu đen ô nhiễm, phát ra thanh âm tí tách, từ không trung rớt xuống.
Nương theo y điển rơi xuống, sắc mặt của Lục Thư y tiên trở nên càng thêm khó coi, máu tươi không ngừng từ trong miệng trào ra, ngay sau đó cũng té xuống đất giống như Lục Mông, không ngừng co quắp.
- Y tiên...
Thấy một màn như vậy, Đại Tế Ty sợ hết hồn, muốn tiến lên, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại.
Không cần đoán hắn cũng biết, y tiên vừa mới lời thề son sắt, giờ phút này cũng trúng độc.
- Lục Mông không phải đi Nhị Tế Ty phủ tìm Nhiếp Vân sao, sao lại trúng độc nằm ở chỗ này? Mấy người các ngươi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lục Thư y tiên cũng nằm ở trên đất, Đại Tế Ty biết không nhờ vả được nữa, quay đầu nhìn về phía mấy tên hộ vệ mới vừa rồi kêu hắn, không nhịn được hỏi.
Mới vừa rồi lúc Lục Mông đi ra còn thật tốt, lúc này mới bao lâu, thì biến thành bộ dáng này?
- Chúng ta cũng không biết... Chẳng qua là mới vừa nghe được có người kêu thảm, lúc đi ra, liền thấy Lục Mông quản gia bộ dáng này...
Hộ vệ vội vàng nói.
- Nhất định là Lục Vân Tử làm...
Sắc mặt của Đại Tế Ty tái xanh.
Lục Mông là nghe hắn phân phó đi Nhị Tế Ty phủ tìm Nhiếp Vân phiền toái, thời gian không lâu thì trở thành như vậy, nhất định là Nhị Tế Ty làm, nếu không, ai có thể có thủ đoạn như vậy?
Trong lòng tức giận, đang muốn xử lý như thế nào, đột nhiên cảm ứng được cái gì, chợt ngẩng đầu lên.
Mới vừa rồi có chút lo lắng, không chú ý tình huống trên không trung, bây giờ tỉnh táo lại, lập tức phát hiện có người giấu ở trên không trung.
- Bị phát hiện, đi xuống đi!
Thấy ánh mắt của hắn nhìn tới, Nhiếp Vân cười một tiếng, tinh thần động một cái, thu hồi Chức Nữ Toa, cùng Nhị Tế Ty Lục Vân Tử từ không trung bay xuống.
Thấy rõ ràng bộ dáng của hai người, sắc mặt của Đại Tế Ty lập tức trầm xuống.
- Mới vừa rồi gia hỏa này cùng mấy người tới tìm ta phiền toái, bị ta không cẩn thận vỗ một chưởng, thì trở thành như vậy! Ta không biết là quản gia của ngươi, thật ngại!
Nhiếp Vân rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Là ngươi làm?
Vốn tưởng rằng là Nhị Tế Ty xuất thủ, nghe nói như vậy, Đại Tế Ty lập tức biết là thiếu niên này gây nên, ánh mắt híp lại:
- Ngươi thật to gan, chẳng lẽ cho là ta không dám giết ngươi?
Một cổ khí tức cường đại xông thẳng lên trời, trên người Đại Tế Ty có sát cơ sôi trào, nhìn dáng dấp tùy thời sẽ trực tiếp động thủ.
- Giết ta? Ngươi có thể động thủ, khẳng định cũng có thể giết ta, bất quá Lục Mông, Lục Bác, cùng với y sư ngươi vừa mới tìm tới, chỉ sợ cũng không sống được nữa!
Nhiếp Vân cười nhạt, không để ý tới đối phương uy hiếp.
Sắc mặt của Đại Tế Ty khó coi, cảm thấy phổi sắp nổ tung.
Hắn biết đối phương nói không sai.
Ngay cả Lục Thư y tiên cũng trúng độc, chất độc này bằng lực lượng của Kiếm Linh Cốc bọn họ căn bản không có biện pháp giải quyết, nếu quả thật giết người ngoại lai này, đám người Lục Mông khẳng định cũng sẽ vì vậy tử vong.
Chết một Lục Mông không có gì, mấu chốt là mấy vị trưởng lão Lục Bác.
Ở trong trưởng lão đoàn, mấy người này hết sức kiên cố ủng hộ hắn, một khi mấy người này tử vong, toàn bộ cục diện sẽ vì vậy phát sinh biến hóa, vị trí Đại Tế Ty của hắn có thể giữ được hay không cũng khó nói.
- Xem ra là ta xem thường ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?
Cố nén tức giận, Đại Tế Ty nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Đơn giản, hai mươi vạn cân Kiếm Thước, đổi tánh mạng của đám người Lục Mông!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
Trên đầu Đại Tế Ty gân xanh nảy lên, gắt gao nhìn tới.
Mặc dù hắn là Đại Tế Ty, cũng không thể nào nắm giữ quá nhiều Kiếm Thước, lần trước Lục Đào đánh cuộc đã thua mười vạn cân, lần này lại mở miệng muốn hai mươi vạn... Thật không khác gì cướp cả.
- Càn rỡ, hai mươi vạn cân Kiếm Thước, ta sợ ngươi có bản lãnh muốn, cũng không có bản lãnh cầm!
Một tên hộ vệ lớn tiếng quát.
Bất quá vừa quát xong, sắc mặt của tên hộ vệ này liền trở nên ngăm đen, phun ra máu tươi, nằm trên đất, không ngừng co quắp.
Chỉ nói một câu liền trúng độc, hạ độc lúc nào, trúng lúc nào, đều không ai nhìn thấy!
- Chẳng lẽ thuộc hạ của Đại Tế Ty không có quy củ như vậy? Đối đãi khách nhân không có trên không có dưới?
Nhiếp Vân nói.
- Ngươi...
Thân thể của Đại Tế Ty run rẩy.