Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một thanh niên đi tới, nhẹ nhàng thoáng một cái, trước mắt mọi người xuất hiện vài cái ảo ảnh.

- Chọn ta...

Vừa mới bắt đầu những người này tự giữ thân phận còn có chút căng thẳng, biết Ngụy Bất Tân cũng là cường giả Hoàng cảnh, tu vi còn cao hơn bọn họ, thái độ toàn bộ thay đổi, từng cái xông lại, không ngừng biểu hiện mình, kỳ vọng lấy được một giá tiền cao hơn.

Nhiếp Vân không nói gì, mà nhìn một hồi, âm thầm gật đầu.

Quả nhiên có vài cường giả Hoàng cảnh, mặc dù những người này chỉ là Hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu chân chính bùng nổ, cũng hết sức đáng sợ, cho dù Chí Hào tướng quân thân kinh bách chiến, sợ rằng cũng không phải đối thủ.

- Đại nhân, có coi trọng ai không? Ta cảm thấy Trương Nghị, Hoàng Tiêu cũng không tệ lắm...

Nhìn một hồi, mọi người cơ hồ phô bày thực lực và tu vi ra xong, Ngụy Bất Tân lặng lẽ truyền âm.

Hắn là cường giả Hoàng cảnh, có thể nhìn ra thực lực của những người này sâu cạn. Cũng có thể suy đoán ra thủ đoạn của bọn họ rốt cuộc có hữu dụng hay không, trong những người này, để cho hắn vừa ý nhất chỉ có hai, tu vi đều là Hoàng cảnh hạ phẩm.

- Hai người kia...

Hai người kia, Nhiếp Vân cũng chú ý, đích xác là ưu tú nhất trong đám người, muốn thuê hộ vệ mà nói, không thể nghi ngờ là người chọn lựa thích hợp nhất! Nghĩ tới đây, đang định nói mấy câu, thanh âm đã bị đánh gãy.

- Tránh ra cho ta!

Một tiếng quát từ phía sau đám người vang lên.

Nghe được thanh âm này, mọi người vốn là tiếng động lớn xôn xao, tất cả đều ngừng lại, đồng loạt tránh ra một lối đi.

Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, nói chuyện là một thanh niên bộ dáng bảo tháp, cao chừng hơn hai thước, da thịt phơi bày ở ngoài, cơ bắp cuồn cuộn, tản mát ra lực lượng mênh mông kinh người.

- Tại sao người này lại tới... không phải mấy ngày trước mới nhận nhiệm vụ sao.

- Chẳng lẽ hoàn thành...

- Đáng ghét, hắn tới, chúng ta liền không có hy vọng gì...

- Đúng vậy, bất quá cũng không có biện pháp, ai bảo thực lực người ta mạnh chứ!

Thấy tráng hán này, những người khác đều lộ ra vẻ kiêng kỵ, trong thanh âm mang không cam lòng.

- Vị tiểu huynh đệ này. Người nọ là...

Thấy mọi người đều biết tráng hán, Nhiếp Vân nhìn về phía một thanh niên bên người hỏi.



Thanh niên nhìn hắn một cái, do dự một chút mới nói:

- Người này gọi Thư Thành, thực lực Hoàng cảnh trung phẩm, cậy mạnh kinh người, chỉ thích đoạt mối làm ăn, là nhất phách của thị trường dong binh chúng ta...

- Hoàng cảnh trung phẩm? Nhất phách?

Nghe được giải thích, Nhiếp Vân lần nữa nhìn qua, quả nhiên thấy người này có chút phách lối.

Phàm là ngăn ở trước mặt hắn, cơ hồ đều bị đẩy ra bên ngoài, toàn thân cao thấp tản mát ra khí tức hung hãn.

Tu vi đạt tới Hoàng cảnh, cấp bậc so với Vương cảnh còn đáng sợ hơn, mỗi một tiểu cấp, đều chênh lệch giống như thiên địa, vì vậy Hoàng cảnh trung kỳ cùng sơ kỳ, xem ra chỉ kém một chút, trên thực tế lại có thiên địa khác biệt.

Mới vừa rồi mấy Hoàng cảnh sơ kỳ kia, cho dù toàn bộ cộng lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của tráng hán này.

- Các ngươi muốn thuê người? Vậy thì thuê ta đi, ta không giống những phế vật kia, thực lực mạnh nhất!

Gia hoả gọi Thư Thành kia đi tới bên cạnh hai người Nhiếp Vân, trong giọng nói mang theo ngạo khí khó có thể che giấu.

- Thực lực ngươi thật không tệ... Giá cả nói thế nào?

Ngụy Bất Tân gật đầu hỏi.

Người này thật là thực lực mạnh nhất trong thị trường dong binh, chỉ là không biết giá cả thế nào.

- Giá cả? Ta là Hoàng cảnh trung kỳ, cho ngươi giá tiện nghi thôi, một ngày hai mươi vạn Hỏa Thần Tệ!

Thư Thành nói.

- Hai mươi vạn?

Ngụy Bất Tân nhíu mày.

Hắn làm lão bản của phòng đấu giá, đối với giá thị trường cực kỳ nhạy cảm, mặc dù Hoàng cảnh trung kỳ bất phàm, nhưng cũng không đến giá tiền này.

- Hoàng cảnh trung kỳ ta cũng thuê qua, giá tiền công bình nhất là tám vạn Hỏa Thần Tệ, ngươi trực tiếp mở miệng muốn 20 vạn, có chút quá a!

Nghe Ngụy Bất Tân nói ra giá thị trường, Thư Thành nhướng mày:

- Một phần giá cả một phần hàng, nếu ta kêu ra loại giá này, đương nhiên là có bản lãnh ấy! Thế nào? Không bỏ được tiền? Không bỏ được tiền thì đừng tới thuê...



- Đại nhân, ngươi xem...

Nghe được gia hoả này vô lễ như vậy, Ngụy Bất Tân có chút nổi giận, làm thuê cũng dám lớn lối như vậy, người trước mắt này cũng thật là kỳ hoa.

Bất quá, làm chủ cũng không phải hắn, mà là thiếu niên kia, mặc dù hắn khó chịu, lại không dám nói nhiều.

- Không cần!

Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.

Tráng hán trước mắt này, mặc dù thực lực không kém, nhưng từ khẩu khí cử chỉ có thể thấy được, không phải nhân vật dễ chung đụng gì, chờ thuê không ra lực, còn không bằng không cần.

- Không cần?

Tráng hán nghe được Nhiếp Vân nói, mép nâng lên, trên mặt tràn đầy cười lạnh:

- Ngươi không cần ta cũng được, nhưng ta có thể bảo đảm, nơi này bất kỳ người nào, ngươi cũng mướn không đi, bọn họ ai dám đi với ngươi, ta bảo đảm để cho hắn không về được!

Trong thanh âm mang theo uy hiếp.

Nghe được hắn uy hiếp, những người khác đều lộ ra bất đắc dĩ, không ngừng lui về phía sau, xem ra đã sớm bị tráng hán này dọa sợ.

Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân giờ mới hiểu được.

Khó trách thanh niên kia nói người này là ác bá, bây giờ nhìn lại, quả thế.

Người như vậy hắn là vô luận như thế nào cũng sẽ không mướn, dù tiền đối với hắn mà nói không coi vào đâu, cũng sẽ không lãng phí trên người cặn bã như vậy.


Trong lòng suy nghĩ, nhìn quanh trái phải một vòng, đang tính toán không thuê trực tiếp rời đi, đột nhiên ánh mắt động một cái, rơi vào trên thân một người.


Là một trung niên có chút lạp tháp, mới vừa rồi tất cả mọi người tới biểu hiện, chỉ có hắn không nhúc nhích tựa ở góc tường, cái gì cũng không nói.


Thiên Nhãn mở ra, nhìn một vòng, ở trong mắt hắn, trung niên này thực lực cũng không cao, chỉ có Vương cảnh viên mãn, ở trong những người chờ đợi thuê kia rất bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, cho Nhiếp Vân một loại cảm giác nhìn không thấu.


Vương cảnh viên mãn cũng giết tất mấy người, lại nhìn không thấu... Nhiếp Vân không nhịn được sinh ra một tia hứng thú.


- Ta cho ngươi thời gian cân nhắc, hai mươi vạn một ngày, thuê ta, bảo đảm có thể hoàn thành chuyện ngươi cần làm...


Thư Thành thấy Nhiếp Vân dò xét bốn phía, cười lạnh nhìn tới, một bộ ăn chắc ngươi rồi.


Hắn thấy, chỉ cần người trước mắt này muốn mướn cường giả Hoàng cảnh, liền không cách nào qua cửa ải của hắn, ở chỗ này hắn là bá vương lớn nhất, nói không cho ai đi, người nào cũng không dám đi, bị buộc bức bách, đối phương chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận giá cả cccmình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK