Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vâng !

Nghe phân phó, Đoạn Diệc bước lên phía trước một bước, đi tới mũi thuyền, sau đó ngẩng đầu nhìn về sương mù vòng quanh dãy núi trước mắt, miệng bắt đầu hô:

- Nhiếp Vân Chúa Tể cùng với Tiêu Diêu Tiên, Vô Nhật Chúa Tể, Đoạn Diệc Chúa Tể, Phù Ám Triều Chúa Tể, tới bái phỏng Đan Thần Chúa Tể, mong rằng có thể gặp mặt!

Ầm Ầm!

Thanh âm giống như sấm sét, phóng thẳng tới chỗ sâu trong mây mù, không ngừng lan tràn vào phía trong, xuyên qua trận pháp trùng trùng điệp điệp.

Mặc dù Đoạn Diệc ở dưới trướng Nhiếp Vân, bị chủ nhân che chắn, làm cho hắn không có có bất kỳ chút hào quang nào. Thế nhưng hắn thân là Chúa Tể, thực lực không phân cao thấp với đám người Vô Nhật Chúa Tể, Tiêu Diêu Tiên. Lúc này lại toàn lực kêu lên, cho dù có nhiều trận pháp hơn nữa cũng không thể ngăn cản được hắn chút nào. Thanh âm truyền thẳng vào trong Đan thần cốc.

- Chuyện này. . . Nhiếp Vân đại nhân có uy danh như vậy, chúng ta lại có nhiều Chúa Tể tới đây như vậy. . . Ta sợ Đan Thần Chúa Tể biết được sẽ sợ hãi, trực tiếp không ra a. . .

Thấy hành động của Nhiếp Vân, Vô Nhật Chúa Tể có chút im lặng.

Ngươi trực tiếp mang nhiều cường giả tới như vậy, chỉ cần Đan Thần Chúa Tể không ngốc nhất định sẽ biết tới đây không có ý tốt. Sao lại chịu ra nữa chứ?

Nếu như người này một mực ẩn núp ở trong cốc, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa thì cũng không thể làm gì đối phương a!

- Hắn sẽ đi ra!

Đối với việc đối phương nghi hoặc, Nhiếp Vân khẽ cười nói, trong mắt mang theo vẻ tự tin tràn ngập. Chẳng biết tại sao, Vô Nhật Chúa Tể nhìn thấy loại ánh mắt này, sự nghi hoặc trước đó trong nháy mắt đã biến mất. Tựa như trên thế giới này không có chuyện gì mà người thiếu niên trước mắt này lại không làm được.

Lặng lẽ quay đầu nhìn những người khác một chút. Nhìn thấy đám người Phù Ám Triều cũng có thái độ tin phục như vậy, tới lúc này hắn hiểu được, mị lực cá nhân của người thiếu niên trước mắt này đã có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của cường giả Chúa Tể.

Sưu Sưu Sưu!

Đúng như Nhiếp Vân nói, thanh âm của Đoạn Diệc vừa mới chấm dứt không lâu thì đã có liên tiếp tiếng xé gió vang lên, lập tức có mấy bóng người bay ra.

Người đẫn đầu chính là Đan Thần Chúa Tể đã gặp trước đó. Ba người sau lưng hắn chính là Tuyết Hàn Chúa Tể, hai người còn lại Nhiếp Vân cũng chưa từng gặp qua. Bất quá nhất cử nhất động đều cho thấy thực lực phi phàm, cũng là cấp bậc Chúa Tể.

- Hóa ra là Nhiếp Vân Chúa Tể, từ lúc từ biệt tới nay ta vẫn còn đang nhớ tới phong thái của ngươi a. . . Không biết lần này tới Đan Thần cốc tìm ta là có chuyện gì?

Thấy bộ dáng của đám người Nhiếp Vân rất rõ ràng không phải là ôn chuyện, Đan Thần Chúa Tể trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

- Ta tới nơi này tìm Đan Thần Chúa Tể đúng là có chút chuyện, mong rằng Chúa Tể trợ giúp ta một chút!



Nhiếp Vân cười nói.

- Ồ? Không biết là chuyện gì? Nếu như ngay cả Nhiếp Vân Chúa Tể cũng cảm thấy khó khăn, chỉ sợ ta cũng không được a!

Đan Thần Chúa Tể nói, nói như vậy cũng tương đương với gián tiếp từ chối.

- Đan Thần Chúa Tể không nên gấp gáp từ chối như vậy. Cứ nghe ta nói hết thì ngươi sẽ biết, không bằng. . . Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?

Nhìn đám người Tuyết Hàn Chúa Tể một cái, Nhiếp Vân lạnh nhạt nói.

- Nói chuyện riêng?

Da mặt Đan Thần Chúa Tể giật giật, lại nhìn thiếu niên ở trước mắt một cái, lập tức vội vàng lắc đầu:

- Có chuyện gì, cứ nói thẳng ở chỗ này là được, nói chuyện riêng. . . Coi như thôi đi!

Nói chuyện riêng với người này, hắn còn không có can đảm như vậy a.

- Đã như vậy, vậy thì cũng đừng trách lời nói của ta đường đột!

Thấy hắn không muốn nói chuyện riêng với mình, Nhiếp Vân cũng sẽ không che giấu nữa. Dù sao hắn người ở đây cũng sẽ biết mục đích của hắn lần này. Vì vậy hắn trực tiếp mở miệng nói:

- Ta muốn tìm Hư Vô Giới, còn muốn làm phiền Đan Thần Chúa Tể dẫn đường một phen!

- Đi Hư Vô Giới sao?

Khuôn mặt Đan Thần Chúa Tể run rẩy.

Chuyện về Hư Vô Giới, những Chúa Tể khác cũng có không ít người đi tim hắn hỏi. Thế nhưng hắn cũng chưa nói một câu nào. Nhiếp Vân trực tiếp hỏi ra như vậy, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

- Ngại quá, chuyện về Hư Vô Giới, sau khi ta rời đi đã quên mất. Bây giờ muốn ta dẫn ngươi đi tìm, ta cũng không tìm được nó!

Do dự một chút, Đan Thần Chúa Tể nói.

Mặc dù vẻ mặt của hắn giả bộ tiếc nuối vô cùng, thế nhưng chỉ cần không phải là người ngu thì cũng có thể nhìn ra, đây chẳng qua chỉ là từ chối khéo mà thôi. Tình huống cụ thể như thế nào chỉ có một mình hắn biết.



- Quên mất? Đan Thần Chúa Tể nói đùa rồi, nếu như ta cố ý muốn để cho ngươi dẫn đường đi thì sao?

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

- Hắc hắc, khẩu khí của Nhiếp Vân Chúa Tể thật là lớn, nếu như Đan Thần Chúa Tể đã nói như vậy, cho dù biết cũng đã không muốn đi. Đã như vậy, cần gì phải cưỡng cầu cơ chứ!

Đan Thần Chúa Tể còn chưa lên tiếng thì một vị Chúa Tể sau lưng hắn cười lạnh một tiếng.

Vị Chúa Tể này cũng không có trải qua chuyện chiến trường tam giới, đối với thực lực của Nhiếp Vân không mấy tin tưởng, coi đây là tin vỉa hè, cho nên rất là xem thường hắn.

- Đan Thần Chúa Tể, đây là ý của ngươi sao?

Nhiếp Vân nhìn sang bên cạnh.

- Lời ta nói chính là ý tứ của hắn, Đan Thần cốc không hoan nghênh ngươi, mau lập tức cút đi! Nếu không chúng ta sẽ không khách khí!

Thấy Nhiếp Vân không để ý tới hắn, sắc mặt vị Chúa Tể này trầm xuống, đột nhiên quát lên một tiếng.

Sauk hi nghe thấy hắn quát tháo vô lễ, ánh mắt của Nhiếp Vân giống như điện mang, bắn thẳng tới:

- Ngươi là thứ gì? Ta và Đan Thần Chúa Tể đang nói chuyện, có chỗ cho ngươi chen vào hay sao?

- Thế nào? Muốn động thủ sao? Người khác sợ ngươi thế nhưng ta không sợ, dựa vào một món binh khí diễu võ dương oai mà thôi. Có bản lĩnh thì chúng ta đều không dùng binh khí, quang minh chính đại đánh nhau một trận.


Vị Chúa Tể này tràn ngập khinh miệt nói.


Ầm Âm!


Lời còn chưa nói hết thì Nhiếp Vân ở phía đối diện đột nhiên đã động, tiếng nổ vang như sấm sét vang vọng, khiến cho người ta không đề phòng được chút nào. Không khí bị áp súc đột nhiên nổ tung, tạo ra rung động liên tiếp lan tràn.


Sưu!


Một quyền đã lăng không đánh tới, đấm thẳng vào mặt vị Chúa Tể này.


- Cái gì?


Vị Chúa Tể này không nghĩ tới Nhiếp Vân lại hung hãn như vậy, một lời không hợp đã lập tức động thủ. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội vàng lui về phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK