Thấy đối phương thờ ơ, Đan Thần Chúa Tể cũng không kiên trì nổi nữa, hắn lại lần nữa điên cuồng hét lên.
Hỗn Độn hồng liên thiêu đốt đã khiến cho hắn không kiên trì nổi. Nếu như tiếp tục, cả người hắn cũng sẽ tan vỡ.
- Rất tốt, bây giờ ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi nói cái đó. Tuy nhiên, chỉ cần có một câu ta cảm thấy không đúng, ngươi sẽ tiếp tục bị Hỗn Độn hồng liên thiêu đốt. Mãi cho tới lúc chết mới thôi.
Thấy đối phương đã đạt đến cực hạn, thiêu đốt nữa thì nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, bàn tay của Nhiếp Vân vung lên. Nhiệt độ nóng bỏng của Hồng Liên giảm xuống, từ trên người Đan Thần Chúa Tể thoát đi. Bất quá, nó vẫn bao phủ đối phương vào bên trong, tùy thời đều có thể tiếp tục lan tràn ra.
- Ta tuyệt đối không biết không nói. Biết gì nói nấy.
Đan Thần Chúa Tể phục một cái, đã ngã xuống dưới đất, không có vẻ phách lối lúc trước nữa. Vẻ mặt uể oải, cả người giống như chó nhà có tang, lòng tin đã hoàn toàn mất đi.
- Vấn đề thứ nhất, chiếc cổ thuyền kia của ngươi tại sao lại có ý niệm cổ thi sống nhờ, rốt cuộc ngươi là ai? Có phải đã bị cổ thi bám vào người hay không?
Hai mắt của Nhiếp Vân như điện, nhìn qua đối phương rồi nói.
- Ta. . . Là nhân sĩ sinh trưởng ở Hỗn Độn Chí Tôn vực, cũng không có bị cổ thi phụ thể. . .
Nghe thấy hai chữ cổ thi, sắc mặt Đan Thần Chúa Tể lập tức biến sắc, vội vàng giải thích:
- Sở dĩ trên cổ thuyền có ý niệm này là. . . Bởi vì khi luyện chế chiếc cổ thuyền này ta đã dùng một món bảo vật!
- Bảo vật gì?
- Là một khỏa linh hồn Hỗn Độn vương thạch. . . Là ta ở phát hiện ra được ở một thế giới đặc thù cách Tà Nguyệt Chí Tôn vực không xa!
Đan Thần Chúa Tể nói.
- Thế giới đặc thù cách Tà Nguyệt Chí Tôn vực không xa lắm? Vị trí cụ thể thế nào?
Nhiếp Vân vội vàng hỏi.
- Ở trên vị trí này. . .
Tinh thần của Đan Thần Chúa Tể khẽ động một cái, đem địa điểm mình biết truyền tới Nhận lấy đạo ý niệm này, Nhiếp Vân nhìn một cái, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Chỗ này chính là thế giới đặc thù lần trước Kiền Huyết hoàng đế tiến vào, không nghĩ tới vị Đan Thần Chúa Tể này cũng đã từng đi vào.
- Ở nơi đó ta gặp được không ít cổ thi, linh hồn bị hắc tuyến đặc thù ăn mòn, ký sinh. Dưới tình huống bất đắc dĩ, ta cũng đành đạt thành hiệp nghị với nó. Ta đitìm linh hồn cung cấp thức ăn cho đạo hắc tuyến này. Nó không có ký sinh trên người ta nữa. Song phương hỗ trợ lẫn nhau. Dù sao, cho dù hắn ký sinh lên ta, chiếm đoạt xong thì cũng không thể hoàn toàn sống lại. Vẫn còn cần tiếp tục thôn phệ những sinh linh khác, ta làm như vậy, quả nhiên đã khiến cho nó động tâm. Khi đó ta cũng thuận lợi thoát khỏi không gian kia, trở lại Đan Thần cốc!
- Sau khi trở lại, ta không dám thay đổi ước định. Lập tức đem khỏa Hỗn Độn vương thạch kia luyện chế vào trên cổ thuyền. Chỉ cần chiến đấu cùng người ta, nhất định sẽ để cho nó mượn cơ hội ăn mòn linh hồn. . .
Đan Thần Chúa Tể giải thích.
- Bảo hổ lột da!
Nghe được những chuyện này của hắn. Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu.
Làm như vậy không khác gì bảo hổ lột da, đạo hắc tuyến này vừa nhìn một cái đã biết không phải là thứ tốt lành gì. Giao dịch với nó, một khi để cho đối phương lớn lên, người thứ nhất bị ăn nhất định sẽ là hắn!
Bất quá, nhất định Đan Thần Chúa Tể cũng biết điểm này, cho nên đặt ở trên cổ thuyền, thoạt nhìn là vì trợ giúp đối phương, thế nhưng trên thực tế lại sử dụng đại trận vây khốn nó.
- Nhiếp Vân Chúa Tể. Ta có thể bảo đảm, cho dù ta sợ chết, thế nhưng lại không có bị cổ thi phụ thể. . .
Giải thích xong, Đan Thần Chúa Tể vội nói.
- Được rồi. Làm thế nào Kiền Huyết lão tổ lại biết được chỗ đó? Chẳng lẽ là ngươi nói cho hắn?
Nhiếp Vân hỏi.
Kiền Huyết lão tổ cũng biết không gian đặc thù đó, hơn nữa cũng đã đi vào, lại mang ra Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình.
- Kiền Huyết lão tổ là một trong những Chúa Tể cùng ta luyện chế cổ thuyền này. . . Hai người chúng ta đồng thời tiến vào chỗ đó, chỉ bất quá hắn không dám tiến vào quá sâu. Mà ta vì khỏa linh hồn Hỗn Độn vương thạch kia cho nên mới đi quá sâu. Vì vậy mới trúng chiêu. . .
Đan Thần Chúa Tể đem tình huống ban đầu nói ra cặn kẽ một lần.
Nghe xong giải thích của hắn, Nhiếp Vân đã hiểu rõ.
Sau khi Kiền Huyết lão tổ tiến vào không gian đặc thù kia, phát hiện nơi này quá mức quỷ dị cho nên cũng không dám xâm nhập. Vì vậy mới không có bị hắc tuyến xâm nhập, thậm chí còn may mắn mang ra ngoài được Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình, Kiền Huyết lão tổ bởi vì dựa vào thực lực cho nên mới có tình huống về sau.
Nói như vậy, xem ra có rất nhiều chuyện cũng có thể nói xuôi được. Hóa ra tất cả mọi chuyện đều dính dáng tới không gian đặc thù kia.
- Chỗ này ngươi có biết đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Nhiếp Vân hỏi.
- Ta cũng không biết, rốt cuộc những thi thể này từ nơi nào tới ta cũng không biết, bất quá. . .
Nói đến đây Đan Thần Chúa Tể do dự một chút. Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân một cái, dường như có lời không nói ra được.
- Bất quá cái gì?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
- Bất quá. . . Ta nghe nói dường như có liên quan tới Tu La vương. Cụ thể là chuyện gì ta cũng không biết. . .
Đan Thần Chúa Tể vội nói.
Mắt liếc nhìn Nhiếp Vân, thấy đối phương không có nổi giận, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất hiển nhiên, hắn đã biết núi dựa lớn sau lưng người trước mắt này chính là Tu La vương.
- Có liên quan tới Tu La vương?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng mơ mơ hồ hồ nghĩ tới nơi này rất có thể có liên quan tới đệ đệ, nhưng mà hắn vẫn không thể tin được mà thôi. Sau khi nghe đối phương xác nhận, hai nắm tay không khỏi siết chặt.
- Ta cũng chỉ nghe nói mà thôi. Những chuyện khác cũng không biết!
Đan Thần Chúa Tể vội nói.
- Được rồi, trước tiên không nói những chuyện này nữa. Ta hỏi ngươi chuyện thứ hai!
Không kể chỗ này có quan hệ với đệ đệ hay không, bây giờ hắn cũng không có cách nào đi hỏi. Vì vậy Nhiếp Vân lắc đầu một cái, nói tiếp:
- Dường như thực lực của ngươi so với những Chúa Tể khác còn cao hơn một chút, rốt cuộc là vì sao?
Nhiếp Vân có căn nguyên đại đạo chân chính, có Nạp Vật thế giới. Nhưng hắn không tin người trước mắt này cũng có những thứ này!