Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ra tay âm tàn độc ác, đâm trúng địa phương cũng không phải chí tử nhưng làm người ta thống khổ không chịu nổi, xem ra hắn cũng không ý định đánh chết Nhiếp Vân, mà là muốn hành hạ Nhiếp Vân.

Hô!

Vào lúc gương mặt Trương Lân mang theo nụ cười đắc ý, nghĩ thầm ép buộc gia hỏa trước mặt phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đột nhiên trường kiếm đang đâm về phía trước dừng lại, dường như trên người đối phương có lực lượng đáng sợ ngăn cản trường kiếm, hắn không thể đâm tới trước.

- Cái gì?

Trương Lân đã giật mình.

Hắn phi thường rõ ràng lực lượng của mình, phối hợp Chủ Tể Phù Ấn cho nên uy lực rất mạnh, vốn tưởng rằng đối phương có thể tránh thoát cũng chật vật không chịu nổi sẽ, mất mặt xấu hổ, nằm mơ cũng không ngờ trường kêếm chưa đâm tới trước mặt đã dừng lại, quả thực không thể tưởng tượng nổi!

- Chết!

Trong mắt xuất hiện lãnh ý, hắn cắn chặt hàm răng, Trương Lân gia tăng lực lượng đâm thẳng vào người Nhiếp Vân, ai ngờ lúc này trường kiếm như bị người ta nắm chặc không thể nhúc nhích, cho dù hắn sử dụng tất cả lực lượng toàn thân cũng không thể nhúc nhích mảy may.

Hô!

Trước kia Nhiếp Vân đang nhắm mắt đã mở mắt ra, trong đôi mắt mang theo hàn quang đáng sợ.

- Chỉ có chút lực lượng này cũng muốn giết ta? Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi.

Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt Nhiếp Vân lóe sáng như nhật nguyệt trên trời.

Hắn ngưng tụ ba ngàn thiên phú chi khí hoàn toàn, hắn cũng biết sự đáng sợ của chúng.

Loại lực lượng này còn cường đại hơn Chủ Tể Phù Ấn rất nhiều, đã tiếp cận chúa tể.

Nhìn trường kiếm trước mắt đang giãy dụa, ngón tay Nhiếp Vân điểm về phía trước.

Ông!

Hàn mang nổ mạnh, mọi người đang vây quanh còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy hàn quang sáng ngời đánh tới trước mặt Trương Lân.

PHỐC!

Kiếm quang sắc bén đánh tới, bỗng nhiên thân thể Trương Lânbị cắt thành hai nửa.



- Cái gì... Không... Không có khả năng. . .

Nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân bị binh khí của mình cắt đôi, Trương Lân càng không nghĩ tới tiểu tử mới vừa rồi bị mọi người đuổi giết không có chút sức hoàn thủ lại đột nhiên cường đại như thế, trong mắt hắn mang theo không cam lòng nồng đậm, thi thể ngã xuống đất và khí tuyệt bỏ mình.

Kỳ thật dựa vào lực lượng của bọn họ, đừng nói chém thành hai nửa, cho dù bâm thành nhân thịt cũng không tử vong, Nhiếp Vân công kích mang theo phá hư chi lực cường đại, tuy một kiếm này chỉ chặt đứt thân thể của hắn nhưng lại tương đương chặt đứt sinh cơ toàn thân của hắn.

Tu vi đạt tới cảnh giới như bọn họ, chặt đứt đầu lâu, thân thể hay đánh thành thịt vụn cũng không có gì, trên thực tế chém giết sinh cơ của đối phương mới có thể chém giết, tánh mạng biến mất, cho dù thân thể hoàn hảo không có gì cũng sẽ tử vong ngay lập tức.

- Điều... Điều đó không có khả năng!

- Tại sao ngươi có thể chém giết Trương Lân. . .

Nhiếp Vân dùng binh khí Trương Lân chém giết chính chủ, cả quá trình không dài hơn một phần ngàn giây, tất cả mọi người nhìn thấy đều cho rằng thế giới này điên cả rồi.

Nhất là Tô Lâm, Phục Giang vương tử, chỉ cảm thấy da đầu như tróc ra, bọn họ không dám tin vào cảnh này.

Vừa rồi tiểu tử này bị truy bọn họ và chạy trốn như chuột qua đườngchỉ từ điểm này thực lực không kém bọn họ bao nhiêu, tối đa chỉ có thực lực hai ngàn tám trăm đầu đại đạo mà thôi, mặc dù sử dụng Chủ Tể Phù Ấn cũng không khác gì cường giả Tông Chủ nhưng tuyệt đối không thể cường đại như thế.

Bộ dạng của hắn hiện tại, lực lượng trong cơ thể không phát ra ngoài, không sử dụng Chủ Tể Phù Ấn... Vì sao thực lực chẳng những không giảm xuống ngược lại càng cường đại hơn?

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Tiểu tử này cổ quái, mọi người cùng động thủ đi.

Trịnh Khải thét dài, bàn tay duỗi ra, lúc này trên bầu trời có hùng trảo phách không nện xuống.

Trịnh Khải đã từng săn giết một đầu thượng cổ thần thú, dung nhập móng vuốt của nó vào trong tay của mình, cho nên át chủ bài chân chính của hắn là cánh tay này, vận chuyển nó còn đáng sợ hơn hỗn độn thần binh đỉnh phong vài phần.

Hùng trảo vừa xuất hiện, thiên địa huyết khí sôi trào vạch phá không gian đánh tới trước mặt Nhiếp Vân, cuồng phong cường đại làm nham thạch dưới đất tan vỡ.

Nhiếp Vân ngẩng đầu lên, sắc mặt không có biến hóa, hắn cười lạnh và vươn tay lên.

Ầm ầm!

Ngón tay yếu ớt va chạm với hùng trảo của đối phương, nhìn thì có vẻ chênh lệch rất lớn nhưng Trịnh Khải có cảm giác như va chạm với núi lớn nên biến sắc.

Tê tê!

Cánh tay bị Nhiếp Vân đâm rách nát, máu tươi bắn tung tóe.



- Ngươi cũng chết đi!

Một ngón tay đánh tan hùng trảo của Trịnh Khải, Nhiếp Vân đấm một quyền về phía trước.

Ba!

Một quyền này nhìn như không mang chút lực lượng nào nhưng Trịnh Khải muốn đào tẩu cũng không làm được, sau khi bị đánh trúng hắn nằm trên mặt đất và biến thành bánh thịt.

Không cần nhìn đã biết đối phương chết không thể chết lại.

Tất cả mọi người có cảm giác điên cả rồi, nếu như nói giết chết Trương Lân chỉ là trùng hợp, đánh chết Trịnh Khải không phải là may mắn nữa rồi.

- Tiểu tử này cổ quái, mọi người nhanh tiến vào Phá Thần Chu!

Tô Lâm rống to một tiếng, thân thể một nhảy lên, hắn không quan tâm người khác và tiến vào trong Phá Thần Chu.

Sưu sưu sưu sưu!

Bốn người khác không cần hắn nói cũng biết nên làm như thế nào, giật mình và sợ tới mức mềm chân, toàn bộ theo sát phía sau nhảy lên cổ thuyền to lớn.

Trịnh Khải, Trương Lân có thực lực tương tự bọn họ, sau khi sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, ai mạnh ai yếu còn khó nói, hiện tại đối mặt với đối phương lại không khác gì con sâu cái kiến, tiện tay bóp chết, cảnh tượng rung động làm bọn họ không dám tin vào mắt mình.

- Chúa tể? Chẳng lẽ hắn đã đạt tới cảnh giới chúa tể?


Sau khi tiến vào thân thuyền, da mặt Mặc Nghiêu co giật liên tục.


Lần đầu tiên hắn gặp gia hỏa này và đuổi giết như chó nhà có tang, chạy trốn tứ phía, lúc ấy trong mắt hắn không khác gì con rối, lần thứ hai gặp lại, đối phương bị bọn họ vây công bỏ chảy như chuột qua đường, thực lực cũng cường đại hơn lúc trước gấp bội nhưng vẫn cảm thấy không cần xem trọng.


Hiện tại giơ tay nhắc chân là có thể bóp chết hắn, chẳng lẽ tất cả những hành động lúc trước là đối phương giả ra?


Từ khi gặp hắn từ lần đầu tiên tới hiện tại tổng cộng không đến mười ngày, tiến bộ lớn như vậy? Điều này sao có thể?


- Ai biết lai lịch của tiểu tử này?


Tiến vào cổ thuyền, mọi người thở ra một hơi, Tô Lâm hỏi.


- Ta cảm thấy có lẽ hắn là thượng cổ đại năng chuyển thế, đột nhiên thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, nếu không, không có khả năng gia tăng thực lực nhanh như thế.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK