Nhiếp Vân không ngừng giãy giụa, thanh âm càng ngày càng thấp, tựa hồ tùy thời sẽ tắt thở.
- Không có giải độc lúc trước? Không thể nào! Độc kia vô cùng lợi hại, không có giải mà nói, không thể nào trốn xa như vậy mới phát tác...
Nam Hoa lão tiên cười lạnh một tiếng:
- Không cần giả bộ, những thủ đoạn này đều là lão tử chơi còn dư lại! Không cần dùng những thứ này đến mê hoặc ta, dẹp ý niệm này đi!
Hắn không tin thiếu niên này không có giải độc ở trên người, hoài nghi động tác bây giờ là cố ý.
- Trước chẳng qua là tạm thời áp chế, ta giống như ngươi, có thể chất đặc thù, độc lợi hại hơn nữa cũng có thể trong thời gian ngắn giết được, bất quá một lúc sau, sẽ không kiên trì nổi nữa! Ta không cầu ngươi giải độc cho ta... Chỉ cầu ngươi lập tức mang ta đi phía sau núi, ta tự nghĩ biện pháp giải độc!
Sắc mặt của Nhiếp Vân ảm đạm, tựa hồ cưỡng ép kiên trì.
- Biên? Tiếp tục biên! Hắc hắc, hôm nay ta cũng muốn nhìn một chút ngươi có thể chơi ra cái dạng gì!
Nam Hoa lão tiên cười lạnh.
Đối với thiếu niên nói, hắn một chữ cũng không tin.
- Ngươi là Hoàng cảnh viên mãn, ta bất quá Vương cảnh, có thể chơi ra cái dạng gì... Nói thật cho ngươi biết, thật ra thì... ta có năng lực áp chế kịch độc, là bởi vì một bí mật... Một bí mật có thể giải vạn độc! Chỉ cần ngươi mang ta qua... Ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu không, ta chết, bí mật này ngươi vĩnh viễn cũng không biết...
Nhiếp Vân lảo đảo muốn ngã, thân thể tựa hồ đã không giữ được sức nặng của thân thể, tùy thời sẽ nằm ở trên đất, an nghỉ không dậy nổi.
- Bí mật?
Nam Hoa lão tiên cũng không nhúc nhích, cười lạnh.
- Ngươi có thể không tin... Nhưng ngươi có thể nghĩ một chút, tu vi của ta bất quá Vương cảnh, làm sao có thể hóa giải kịch độc mà ngươi cũng hóa giải không được?
Nhiếp Vân tiếp tục nói, mỗi một câu đều không ngừng thở hổn hển.
- Hừ!
Lần này Nam Hoa lão tiên không phản bác.
Không cần phải nói, hắn cũng một mực kỳ quái, người này vô luận tu vi hay lý giải độc đạo, đều kém hắn quá nhiều, vì sao có thể hóa giải độc mà hắn cũng hóa giải không được?
Thậm chí còn có thể tìm được lực lượng vượt qua Thiên Đạo?
Vô luận từ điểm nào, cũng để cho người cảm thấy kỳ quái
Cũng chính vì vậy, bắt đối phương lại, không có trực tiếp chém giết! Mục đích chính là muốn từ trong miệng đối phương moi ra những bí mật này. Có thể tưởng tượng, nếu như bằng vào thực lực của hắn bây giờ học, làm không tốt có thể nhất phi trùng thiên, trực tiếp đột phá bình cảnh, đạt tới cảnh giới tha thiết ước mơ kia.
- Ta vốn là con thợ săn, thời điểm mười tuổi đi chơi trong núi, không cẩn thận bị Đa Vĩ Thanh Phúc Xà cắn một cái. Lúc ấy cả người ngứa ngáy, thời điểm ta không chịu nổi, rơi vào một đầm sâu, vốn tưởng rằng mạng ta xong rồi, ai ngờ thời gian không lâu, có vô số cá nhỏ bơi tới... Những cá nhỏ này đi tới địa phương ta trúng độc không ngừng thông phệ, không biết qua bao lâu, ta cảm thấy toàn thân thoải mái, kịch độc trên người đã hóa giải!
Thấy đối phương không nói lời nào, Nhiếp Vân tiếp tục nói.
- Cá? Có thể giải Đa Vĩ Thanh Phúc Xà độc?
Đa Vĩ Thanh Phúc Xà là Thần thú trong núi rừng để cho người ta biến sắc, kịch độc trong cơ thể cho dù cường giả Hoàng cảnh bị cắn trúng, cũng rất khó sống sót, tiểu tử trước mắt này nói thời điểm hắn mười tuổi, khẳng định ngay cả Vương cảnh cũng không đạt tới, dưới tình huống này trúng kịch độc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu như hắn nói là thật, những cá nhỏ kia rốt cuộc là cái gì? Làm sao có thể giải độc?
Chẳng lẽ...
- Ngươi nói cá nhỏ bộ dáng như thế nào?
Ánh mắt của Nam Hoa lão tiên sáng lên, không biết nghĩ tới cái gì.
- Mỗi một con chỉ như ngón tay út, toàn thân màu vàng. Trên đầu còn có một tia hắc tuyến! Ta lúc ấy rất sợ, cảm nhận được trên người không có độc liền trốn! Sau đó, một người trong thôn cũng trúng độc, không cách nào trị liệu. Mắt thấy phải chết, nhớ tới lần đó gặp gỡ, liền mang người nọ qua, rất nhanh độc trên người của hắn cũng tan hết...
Thấy đối phương truy hỏi, Nhiếp Vân tiếp tục nói.
- Sau đó lại thí nghiệm mấy lần, ta biết những cá nhỏ này có năng lực giải độc, liền lặng lẽ bắt mấy còn về nhà ăn, thời gian dài, thân thể cũng có tính kháng độc... Không tin ngươi có thể tiếp tục thử độc ở trên người ta, chỉ cần không phải quá lợi hại, liền có thể miễn dịch...
Nhiếp Vân cắn răng, tựa hồ làm ra quyết định gì đó.
- Ngươi cho rằng ta không thử sao…
Mặc dù đối phương nói trải qua rất thật, màu sắc bộ dáng của cá hoàn toàn giống loại hắn biết, nhưng Nam Hoa lão tiên vẫn không yên tâm, lần nữa cười một tiếng, búng ngón tay một cái, đầu ngón tay xuất hiện một loại độc phấn khác.
Vù vù hô!
Độc phấn toàn bộ đánh tới mặt Nhiếp Vân, một lát sau, hắn liền lấy ra không dưới bảy, bát loại kịch độc.
Những kịch độc này, đều là đích thân hắn phối trí, cường giả Hoàng cảnh bình thường dính vào, toàn thân sẽ thối rữa, không chịu nổi một hai cái hô hấp.
Bất quá độc phấn vẩy đến thời gian gần uống cạn chun trà, thiếu niên ở trước mắt vẫn bộ dáng nguyên lai, da không thối rữa, thân thể cũng không có bất kỳ khác thường gì.
- Chẳng lẽ là thật?
Thấy tình huống như vậy, Nam Hoa lão tiên nhíu mày.
Trước hắn đối với người này nói, một câu cũng không tin, nhưng bây giờ có chút dao động.
Mới vừa rồi vẫy ra độc phấn, cho dù là hắn, dưới tình huống lực lượng bị giam cầm cũng không đở được, đối phương chẳng những chặn lại, còn đánh rắm không có, chẳng lẽ trong cơ thể người này thật có kháng thể rất lợi hại?
- Ta không tin! Ngươi còn muốn gạt ta?
Bàn tay Nam Hoa lão tiên động một cái, một đạo kình khí từ đầu ngón tay bắn ra, xoẹt qua cánh tay của Nhiếp Vân.
Tư lạp!
Một chút máu tươi rơi xuống.
Nhẹ nhàng trảo một cái, cầm huyết dịch ở lòng bàn tay, tiện tay lấy ra vô số độc phấn.
Nếu như người trước mắt này nói thật, có kháng tính, huyết dịch khẳng định bất đồng thường nhân, nọc độc không cách nào tổn thương.
Hô!
Độc phấn rơi vào huyết dịch, trong máu khí lưu dũng động, hóa giải sạch sẽ độc phấn, tựa như cái gì cũng không có xuất hiện.
- Lại là thật?
Nam Hoa lão tiên cả đời giao thiệp với độc, liếc mắt liền nhìn ra mới vừa rồi vẫy ra độc phấn đã bị máu dịch trong tay hóa giải.