Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân là cường giả Đế cảnh tiến vào hang ổ đối phương lại không nói trước, gây chuyện không tốt sẽ gây ra hiểu lâm.

Đạm Thai Lăng Nguyệt là đệ tử Đế Huyền, Đế Huyền có đại ân với nàng, nếu như có thể giải quyết hòa bình thì tốt nhất.

- Ca ca coi chừng!

Nhiếp Đồng cũng biết loại tình huống này, hắn dặn dò một câu.

- Yên tâm đi!

Nhiếp Vân cười cười, hắn theo sát quán chủ bay về hướng Thần Nữ phong.

Thành Thần Nữ nằm ngay chân núi Thần Nữ phong, thực lực hai người không kém, chỉ bay mấy giây là tới sườn núi, dọc theo đường núi đi bảy tám phút đã tới trước một tiểu viện.

- Nhiếp Vân bệ hạ, thiếu phong chủ đang ngụ trong tiểu viện, làm phiền ngươi chờ nơi này, ta đi thông truyền, xem nàng có gặp ngươi hay không.

Quán chủ nói.

- Ân, chờ một chút, ngươi trở ra, đừng nói ta là ai, trực tiếp biểu thị chiêu kiếm pháp này cho nàng xem.

Nhiếp Vân suy nghĩ sau đó điểm một chỉ, một bộ kiếm pháp xuất hiện trên không trung.

Thần Nữ phong.

- Thiếu phong chủ, quán chủ Bát Phương quán cầu kiến!

Một thị nữ đi tới.

- Nếu như là giúp người khác tặng đồ thì đừng cho nàng vào.

Đạm Thai Lăng Nguyệt cau mày nói ra.

Quán chủ Bát Phương quán phụ trách tiếp đãi tám thế lực lớn cầu hôn, mỗi lần tới đều mang theo tặng lễ của đám người kia, nàng cảm thấy phiền.

Nếu như không phải Đế Huyền bàn giao, chỉ sợ vừa vừa nghe tới tên đã đánh quán chủ ra ngoài.

- Quán chủ nói... Lần này không phải đến tặng đồ, là có người muốn diễn luyện một bộ kiếm pháp cho ngươi xem!

Thị nữ biết rõ tính tình của tiểu thư, vội vàng nói.

- Diễn luyện kiếm pháp?

Trong mắt Đạm Thai Lăng Nguyệt sinh ra chán ghét.

- Không cần, ngươi bảo quán chủ đi đi, nói ta tu luyện công pháp không thích hợp với kiếm pháp, cưỡng ép tu luyện sẽ tổn hại tu vi.

Từ khi đám tuấn tài tới Bát Phương quán, vì tiếp cận nàng đã dùng các loại thủ đoạn như tặng quà, tặng công pháp và trân bảo, tặng cả thần thú... Mỗi ngày đều có tuấn tài tặng đồ, những vật này đưa ra ngoài sẽ oanh động Thần giới nhưng với nàng mà nói lại không muốn nhận.

Một khi tiếp nhận, chẳng khác nào đồng ý người này, tất nhiên sẽ đưa ra yêu cầu quá phận hơn.

Nếu như Đạm Thai Lăng Nguyệt không có khôi phục trí nhớ, nàng không có chút lực kháng cự với đám người này, sau khi khôi phục trí nhớ nội tâm chỉ có một người, làm sao có thể tiếp nhận tâm ý kẻ khác chứ?



Lần trước chính mình quát lớn quán chủ Bát Phương quán một trận, bảo nàng không muốn nhận quà, vốn tưởng rằng sẽ nghe lời không nghĩ tới lại tới lần nữa.

Diễn luyện kiếm pháp... Chẳng phải muốn cho ta học sao? Nhớ kỹ ân tình tặng kiếm pháp sao?

Không có ý tứ... Không có hứng thú!

- Vâng!

Thị nữ lui về phía sau vài bước, vừa muốn đi ra ngoài đuổi quán chủ rời đi, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên.

- Thiếu phong chủ cứu mạng ah. . .

Quán chủ đi vào phòng và quỳ rạp xuống, hắn khóc lớn.

- Nếu như ngươi không nhìn bộ kiếm pháp kia, người bên ngoài nhất định giết ta.

- Giết ngươi? Có kẻ can đảm làm thế trong Thần Nữ phong sao?

Đạm Thai Lăng Nguyệt khoát tay.

Nàng cảm thấy quán chủ đang phô trương thanh thế muốn nàng xem kiếm pháp gì đó, giết quán chủ? Đây là nơi nào? Hang ổ Thần Nữ phong , rất nhiều tuấn tài cầu hôn có địa vị không thấp nhưng không dám xằng bậy.

Lại nói mục đích của bọn họ là đạt được mình ưu ái, uy hiếp giết người, nhất định sẽ làm cho mình chán ghét.

- Là thực... Nếu như ta không làm xong yêu cầu của hắn, hắn sẽ giết a!

Nhớ tới thiếu niên kia, quán chủ sợ hãi không nhỏ.

Đối phương đánh ngã bốn tuấn tài của bốn thế lực lớn mà không hề cố kỵ, hắn chỉ là tiểu quán chủ mà thôi, giết liền giết, chẳng lẽ còn có kẻ xuất đầu hay sao?

- Thật lớn mật! Hối lộ không thành sửa uy hiếp sao?

Đạm Thai Lăng Nguyệt cau mày.

Vốn nàng cho rằng quán chủ nói ngoa, hiện tại thấy ánh mắt sợ hãi của hắn liền hiểu rõ.

Đám tuấn tài lúc trước vì gặp mình nên tranh nhau hối lộ quán chủ, chẳng lẽ lại bởi vì mình không gặp nên sửa hối lộ thành uy hiếp?

Nếu dám làm thế, lá gan kẻ này không nhỏ.

Quả thực không đặt Thần Nữ phong vào trong mắt.

- Thiếu phong chủ đừng nóng giận... Hắn bảo ta diễn luyện kiếm pháp cho ngài xem, sau khi xem xong có thể quyết định tiếp.

Cảm nhận được áp lực trên người Đạm Thai Lăng Nguyệt cực kỳ cường đại, quán chủ run rẩy và giải thích.

- Tốt, ngươi diễn luyện a, ta muốn xem ai cho hắn lá gan này.

Đạm Thai Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

- Vâng!

Quán chủ rụt cổ lại, cũng chỉ cầm kiếm sau đó vẽ lên không trung, một đạo kiếm ý lập tức phá không bay ra.



Nói thật, quán chủ cảm thấy kỳ quái.

Vốn tưởng rằng người trẻ tuổi kia khác những người khác sẽ xuất ra bí tịch thất truyền nào đó đưa cho thiếu phong chủ, kết quả... Thi triển ra chỉ là kiếm chiêu bình thường.

Chiêu số này ngay cả nàng vừa nhìn cũng học được.

Loại kiếm chiêu này tùy tiện có thể tìm được trong Thần Nữ phong, bảo hắn diễn luyện cho thiếu phong chủ xem là muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn cho rằng thiếu phong chủ không có kiến thức, sẽ bị một bộ kiếm pháp bình thường hấp dẫn?

Nội tâm vô cùng nghi hoặc, cũng không dám nghi vấn, đành phải làm theo từng bước biểu thị cho Đạm Thai Lăng Nguyệt xem.

- Thứ này...

Thi triển xong kiếm ý, quán chủ vốn tưởng rằng thiếu phong chủ sẽ cười nhạo nói mình không kiến thức, thuận tiện đuổi chính mình rời đi, ai ngờ không nghe thấy lời nào, ngẩng đầu nhìn lên lập tức giật mình.

Chỉ thấy thiếu phong chủ vốn không thèm quan tâm lại kích động, sắc mặt nàng hưng phấn đỏ rực, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

- Thiếu phong chủ. . .

Thấy bộ dạng của nàng như thế, quán chủ sững sờ tại chỗ.

Thiếu phong chủ gần đây hỉ nộ không lộ ra ngoài, tại sao biến thành như thế?

- Là ai dạy ngươi kiếm pháp này?

Còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe giọng nói lo lắng của thiếu phong chủ vang lên.

- Hôm.. Hôm nay sứ giả Phổ Thiên hoàng triều tới cầu hôn, Phổ Thiên hoàng đế, Nhiếp Vân bệ hạ!

Quán chủ không dám giấu diếm, vội vàng nói.

- Nhiếp Vân? Hắn ở đâu?

Sắc mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt đỏ rực.

- Đang ở ngoài tiểu viện.


Quán chủ còn chưa nói xong đã cảm thấy thấy hoa mắt, thiếu phong chủ đã biến mất


không thấy gì nữa.


- Thiếu phong chủ... Thiếu phong chủ làm sao thế?


Quán chủ trợn mắt không dám tin.


- Không biết... Đi ra ngoài gặp người kia?


Ba tháng qua dù tuấn tài nào tới gặp, cấp cho nhiều lễ vật quý trọng nhưng thiếu phong chủ đều chẳng thèm ngó tới, cũng không quan tâm.


Hôm nay bản thân mình diễn luyện kiếm pháp bình thường thì nàng đã lao ra? Thiệt giả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK