- Trọng Đồng thành Chẳng lẽ là địa bàn của Trọng Đồng Chúa Tể kia?
Phi hành một lát, một cự thành lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, còn chưa có vào thành thì đã có ba chữ to xuất hiện ở trước mắt.
Trước đó khi còn ở chiến trường tam giới, hắn từng gặp một vị Trọng Đồng Chúa Tể. Thành thị này lại gọi là Trọng Đồng thành, sợ rằng có chút quan hệ với người nọ.
Ngụy trang thành bộ dáng của tán tu, Nhiếp Vân thuận lợi vào thành, thiên phú Thiên Cơ sư vận chuyển, bằng vào đạo dấu vết linh hồn kia, rất nhanh hắn dã tính ra vị trí của Đan Thần Chúa Tể.
- Lại chỉ có một mình. Xem ra hắn ta lặng lẽ ẩn giấu ở trong thành, sợ rằng ngay cả Trọng Đồng Chúa Tể cũng không nhất định biết được!
Đoán ra vị trí, Nhiếp Vân lại tính toán một phen, sau đó khẽ mỉm cười.
Vốn hắn tưởng rằng Đan Thần Chúa Tể đi tới nơi này là định liên thủ cùng Trọng Đồng Chúa Tể để đối phó với mình. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng qua đối phương chỉ tị nạn, sợ rằng trốn ở chỗ này thì Trọng Đồng Chúa Tể kia cũng không nhất định biết được.
Đường đường là cường giả Chúa Tể lại ẩn giấu ở bên trong hang ổ người khác. Quả thực khiến cho người ta không dám nghĩ tới.
Nếu như không có đạo dấu vết linh hồn kia. Nếu cứ tìm kiếm không, nhất định sẽ khó có thể tìm được. Thậm chí nếu như một lòng ẩn núp đối phương, căn bản sẽ không tìm ra được! Nhưng mà có đạo dấu vết linh hồn kia thì lại khác, sợ rằng cho dù Đan Thần Chúa Tể nằm mơ cũng không nghĩ ra được, hắn lại nhanh chóng đoán ra vị trí của hắn như vậy. Hơn nữa lại còn đuổi tới.
Tiến vào bên trong thành, vì phòng ngừa đối phương hoài nghi, chạy trốn trước. Cho nên Nhiếp Vân cũng không trực tiếp xông tới, mà là đi dọc theo đường phố, lững thững đi về phía trước.
Mặc dù Trọng Đồng thành có Chúa Tể trấn giữ, thế nhưng còn xa không có phồn hoa bằng Vĩnh Dạ hoàng thành. Đi dọc theo đường phố một hồi, mí mắt nhấc lên. Hắn nhìn về phía trước một cái, trên mặt nhất thời có chút cổ quái.
Hắn đã đoán ra Đan Thần Chúa Tể ẩn giấu ở trong tòa kiến trúc trước mắt này, chẳng qua hắn không có nghĩ tới trên kiến trúc này lại treo một cái biển hiện có ba chữ…. Thúy Hương lâu!
Thúy Hương lâu. . . Đây không phải là kỹ viện hay sao?
Tu luyện giả cũng có thất tình lục dục. Cũng có nhu cầu của riêng mình, vì vậy, loại địa phương để cho người ta giải quyết vấn đề sinh lý này cũng không vì Chí Tôn vực cao cấp mà biến mất. Ngược lại ở một ít thành thị lớn còn quang minh chính đại mở ra, mời chào không chút kiêng kỵ.
Loại địa phương như vậy ở rất nhiều thành thị đều là nơi tiêu tiền trứ danh, có thể mang đến tiền lời cực lớn. Chính vì vậy mới được nhận định là hợp pháp, cho phép mở công khai.
Kỹ viện, mặc dù Nhiếp Vân chưa từng vào, thế nhưng đã thấy qua nhiều lần, nhưng. . . Đường đường là Đan Thần Chúa Tể lại trốn ở trong chỗ này. . . Chuyện này không khỏi quá bất ngờ a!
- Người này quả thật là hung ác, trốn ở chỗ này, quả thực khiến cho người ta không nghĩ ra được!
Trong lòng có chút nghi hoặc, đồng thời cũng vì cách làm của Đan Thần Chúa Tể mà cảm thấy bội phục.
Cường giả Chúa Tể, địa vị so với hoàng đế trong tam giới còn cao hơn, mạnh hơn. Loại người như vậy cao cao tại thượng, giống như thần tiên trên trời vậy.
Nếu như suy nghĩ theo lối thường, nhất định hắn sẽ ẩn nấp tửu lâu, trạch viện, hoặc là một ít hồ nước, con sông. Nhất định sẽ không nghĩ tới hắn sẽ ẩn nấp ở. . . Kỹ viện!
Chúa Tể đi dạo kỹ viện. . . Chuyện như vậy truyền ra ngoài nhất định sẽ không có ai tin tưởng!
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng ra. Xem ra Đan Thần Chúa Tể rất lành nghề đối với việc nắm chắc suy nghĩ của người khác. Khi làm việc cũng hết sức cẩn thận.
Kỹ viện ở trong mắt tu luyện giả cao minh mà nói, tuyệt đối là nơi không tốt đẹp gì, loại địa phương như vậy. Cho dù dùng thần thức tìm người thì nhất định cũng sẽ vội vã đi qua. Dù sao bên trong có quá nhiều hình ảnh khó coi, lựa chọn loại địa phương này để ẩn thân chính là điểm mù của tất cả mọi người.
- Vị công tử này, chẳng lẽ công tử cũng tới bình xét hoa khôi sao? Mời vào bên trong!
Hắn đang đứng ở bên ngoài, đang đang do dự xem có nên đi vào hay không thì đã có một nữ tử cười cười, tiến lên đón, không ngừng lôi kéo cánh tay của hắn.
- Hoa khôi?
Nhiếp Vân nháy mắt hỏi.
- Đúng vậy, lần quần phương hội này bình xét hoa khôi. Đang tiến hành ở trong Thúy Hương lâu của chúng ta. Lần tham gia tranh tài này mỗi một người đều có dung mạo chim sa cá lặn, đẹp không cần nhiều lời. Mấu chốt là các nàng đều có thể chất lô đỉnh. Nếu như song tu nói, bảo đảm ngươi sẽ đột phá cảnh giới, tấn cấp thực lực cao hơn.
Nữ nhân này vừa lôi kéo vừa giới thiệu.
- Ồ?
Cánh tay của Nhiếp Vân khẽ rung một cái, lặng lẽ không một tiếng động từ trong tay đối phương thoát ra, khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái.
Trước đó hắn đã từng nghe nói, loại địa phương này sẽ để cho những nữ tử kia tu luyện công pháp song tu, thậm chí còn sẽ tìm một ít người có thể chất đặc thù. Để làm lô đỉnh hấp dẫn khách hàng, vốn hắn tưởng rằng đây là lời nói vô căn cứ, bây giờ nhìn lại quả nhiên là như vậy.
Khó trách ở chỗ này lại có thể có sinh ý nóng bỏng như vậy, sợ rằng có không ít người tu luyện khó có thể đột phá cũng sẽ tiêu tiền, tới thử một chút.
Đương nhiên, có thể đột phá hay không liền khó mà nói được. Dù sao, người có tư chất lô đỉnh cũng không có nhiều, rất nhiều người đều là lời đồn, cố lộng huyền hư mà thôi.
- Công tử, ngươi còn không tin sao? Ta nói các nàng có thể chất lô đỉnh tuyệt đối sẽ không sai! Không biết công tử đã nghe nói qua Linh Tú tộc hay chưa? Mấy cô nương này đều là thiên tài Linh Tú tộc, là Thúy Hương lâu chúng ta tổn hao cái giá lớn thu tới. Lại truyền thụ công pháp song tu, tuyệt đối là thể chất thượng hạng!
Thấy bộ dáng của hắn có chút không tin, nữ tử này lập tức có chút không vui, vội vàng giải thích.
- Linh Tú tộc? Người của các nàng mà các ngươi cũng dám bắt?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Linh Tú tộc hắn đã từng nghe nói qua, là một loại đặc thù chủng tộc trong Hỗn Độn thế giới, nữ tử trời sinh mị thể, là lô đỉnh song tu tốt nhất, không có một người nào là ngoại lệ.