- Một vị trí cũng phải mua? Thế mua của ai?
Có thể bán ra chỗ tống như thế này, trước kia hắn chưa từng nghe nói qua bao giờ, đã có người mua, như vậy ai bán? Bọn họ có tư cách bán thứ này sao?
- Là thành Tam Giới bán ra, nghe nói là cường giả phong vương phê chuẩn, bất cứ kẻ nào cũng không thể vượt qua, hơn nữa không gian phía trước nhìn trống trải nhưng lại mang theo không gian cách ngăn, chỉ có mua được thông hành phù mới có thể vào được vị trí đối ứng.
Đoạn Diệc giải thích.
- Ah!
Nhiếp Vân nhìn kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy phía trước có vô số khe trống ngăn cách nhau, mặc dù thực lực hiện tại cũng khó có thể xé rách.
Vèo!
Đang nghiên cứu, lúc này có mấy người bay tới, người đi đầu tay cầm phù lục và tiến vào một chỗ trống.
Người giữ phù lục bay vào vị trí chỉ định, quả nhiên không tiếp tục tiến về phía trước.
- Đó là thông hành phù. . .
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Đoạn Diệc giải thích.
- Mua sắm ở đâu?
Biết rõ nơi này có quy tắc, mỗi người đều cần tuân thủ, Nhiếp Vân cũng không có cảm xúc mâu thuẫn, dù sao nơi này dùng nguyên khí đại đạo phù mua sắm, với hắn mà nói thứ này vô cùng vô tận, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cũng không xem vào đâu.
- Chỗ đó!
Đoạn Diệc chỉ tay.
Nhiếp Vân nhìn sang, cách nơi hắn đứng không xa có một chiếc thuyền, thân tàu có tiêu chí thành Tam Giới, bong thuyền đứng đầy người, dường như đang mua thông hành phù.
Hai người bay qua.
- Ta nhất định phải mua được vị trí này, Tử Kiệt đại nhân, bán cho ta đi, bao nhiêu tiền cũng được...
- Bằng cái gì cho ngươi, ta tới trước, hơn nữa muốn nói tài lực, ngươi dám so với ta sao? Tử Kiệt đại nhân, nơi này ta là người mạnh nhất.
- Không nên tranh giành, một đám đại lão giằng co ở đây còn thể thống gì? Tử Kiệt đại nhân muốn bán cho ai là ý của hắn, các ngươi tranh đoạt chỉ làm đại nhân không thích mà thôi.
Vừa tiến vào bong thuyền đã nghe một đám người đang cãi nhau.
Có thể đứng trên bong thuyền đều là đại lão một phương, đều có thực lực nửa bước chúa tể, những người này đang cãi lộn vì danh ngạch, đủ thấy danh ngạch quan trọng cỡ nào.
- Thông hành phù xếp hạng top mười đã bán xong, chỉ còn lại vị trí xếp hạng thứ ba, tất cả mọi người đang tranh đoạt... Mới vừa nói chuyện là đại lão ba đại thế giới, bình thường lánh đời không xuất ra, hiện tại ai cũng nhảy ra, một đám lão gia hỏa sống không biết bao nhiêu năm và có tài lực rất mạnh.
Đoạn Diệc nghe ngóng một lúc, sau khi biết rõ ràng liền giải thích với Nhiếp Vân.
- Về phần Tử Kiệt đại nhân kia tên là Vương Tử Kiệt, là thủ tịch đại đệ tử của thành chủ thành Tam Giới, thực lực thâm bất khả trắc, cụ thể tu vi gì thì không ai biết rõ, chỉ biết có mấy cường giả xếp hạng năm mươi mấy trong Bách Cường Đồ không tuân thủ quy củ bị hắn miểu sát tại chỗ.
- Vương Tử Kiệt?
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn sang Vương Tử Kiệt trong đám người, chỉ thấy người này đang ngồi yên tại chỗ, hắn không quan tâm đám người đang kêu gào trước mặt, cũng không có biểu lộ gì.
- Thực lực không yếu hơn ta... Chỉ sợ lực lượng đạt tới cấp chúa tể.
Chỉ liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân đã có phán đoán trong lòng.
Người trước mặt loáng thoáng mang cho hắn cảm giác áp bách, thực lực còn mạnh hơn hắn một chút, hơn nữa linh hồn viên mãn như ý, cũng không có lực lượng tiết ra chút nào, lặng lẽ quan sát thời gian dài như vậy nhưng đối phương không có chút cảm xúc mặt trái gì, nói rõ linh hồn của hắn có lẽ giống như mình, cũng đạt tới cấp bậc chúa tể, không chê vào đâu được.
Hô!
Đột nhiên Vương Tử Kiệt ngẩng đầu lên nhìn sang Nhiếp Vân, vẻ mặt cổ quái.
Tia sáng lóe lên liền biến mất, lúc này hắn nhìn sang nơi khác và nói:
- Nếu mọi người đã muốn tấm thông hành phù cuối cùng, cho dù giao cho ai cũng không thích hợp, không bằng trực tiếp tiến hành đấu giá đi, người trả giá cao được, chắc hẳn không ai dị nghị chứ?
Trong lời nói mang theo áp bách cường đại, cũng áp chế tiếng cãi nhau chung quanh.
- Không có!
Mọi người đồng thời hô lên.
Nhiều người đều muốn thông hành phù như thế, đấu giá là phương pháp công bình nhất, cũng không ai dị nghị.
- Vậy thì tốt, thông hành phù vị trí thứ ba, dựa theo giá bán bình thường là ba ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù!
Vương Tử Kiệt vung tay và nói:
- Hiện tại bắt đầu đấu giá, người trả giá cao được!
- Ba ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù... Đắt quá!
Nghe giá cả như thế ngay cả Nhiếp Vân cũng tắc luỡi.
Kỳ thật này cái gọi là vị trí nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao đi vào tam giới chiến trường trước và thu được bảo vật cũng không trở thành người thắng cuối cùng.
Vì một vị trí mở miệng là ba ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù, không phải quá đen thì là cái gì?
Ba ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù tương đương với ba mươi Chủ Tể Phù Ấn, giá tiền này đủ mua sắm vài món nửa bước chúa tể thần binh đấy.
- Ta ra ba ngàn lẻ năm mười!
- Ba ngàn lẻ tám mười!
- Ba ngàn một trăm. . .
Nội tâm Nhiếp Vân cảm thán, những người khác sớm biết giá tiền này nên mặt không biểu tình, lúc này kêu giá của mình.
Một tấm cao cấp nguyên khí đại đạo phù cần một vị cường giả bỏ mấy trăm năm thai nghén, lúc này trong miệng đám người này không khác gì đồ bỏ đi, căn bản không đáng tiền.
Mọi người tăng giá ban đầu rất nhanh, nương theo giá cả càng ngày càng cao thì tiếng kêu càng thấp.
Ba ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù là số lượng lớn, có thể đi lên bong thuyền đều là người có thế lực, khoản tài phú này quá lớn, rất nhiều người cũng không có khả năng xuất ra.
- Ba ngàn bảy trăm năm mươi tấm, còn có giá cao hơn không?
Rất nhanh, giá cả đã đạt tới ba ngàn bảy trăm năm mươi tấm, lúc này có thể kêu giá chỉ còn vài người, không cao hơn một tay.
- Bốn ngàn!
Thấy không có người đấu giá, Nhiếp Vân mở miệng.
Nạp vật thế giới có thể tùy ý phục chế cao cấp nguyên khí đại đạo phù, muốn bao nhiêu cũng đơn giản, cho nên đối với mọi người nhất nguyên khí đại đạo phù vô cùng trân quý, với hắn mà nói không có chút giá trị.
- Việc này...
- Ngay lập tức gia tăng hai trăm năm mươi tấm, đầu óc tên này có bệnh hay không?
- Người kia là ai? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua?
- Ta cũng chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là tán tu hỗn độn? Tại sao tán tu lại có nhiều nguyên khí đại đạo phù như thế?
Nghe được Nhiếp Vân vừa báo giá đã trực tiếp tăng thêm hai trăm năm mươi, tất cả mọi người đều sững sờ.