- Được rồi, tốt nhất vẫn không nên nói gì về chuyện này thì hơn. Cũng không kể với ai...
Do dự một chút, Hoa Dao lập tức quyết định quay đầu đi về.
Có thể được Quy Khư hải tán thành, tạo ra một sơn phong độc lập, chắc có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì có hại với Quy Khư hải. Đã như vậy, bí mật của đối phương nàng cũng không cần phải tìm hiểu làm gì. Bằng không, biết càng nhiều thì cái chết cũng tới càng nhanh a.
Kỳ thật Hoa Dao theo sát ở phía sau, Nhiếp Vân đã sớm biết được, chỉ là hắn cũng mặc kệ đối phương. Hắn sử dụng Chúa Tể ấn phù là cũng có ý chấn nhiếp nàng.
Không gian vặn vẹo một hồi, Nhiếp Vân lập tức từ trong không trung đi ra, lập tức có một tòa thành thị cực lớn xuất hiện ở trước mắt.
Trên cửa thành cao lớn xuất hiện ba chữ —— Thánh Ngôn thành.
Thánh Ngôn thành, vương đô của thế giới thư tịch.
- Chính là chỗ này...
Đứng trên không trung, hai mắt tựa như kim cương phóng ra quang mang màu vàng. Vô số phòng ốc tầng tầng lớp lớp xuất hiện trước mắt hắn. Đồng thời hắn còn lập tức nhìn thấy hoàng cung xuất hiện ở phía xa xa.
Ở đây thư tịch đã triệt để lột xác thành yêu, đã có được trí tuệ và lực lượng không kém gì nhân loại.
Sưu!
Bước ra một bước, Nhiếp Vân nhanh chóng đi về phía trước.
- Người nào?&- Trọng địa Thánh Ngôn thành, cấm chế phi hành không trung!
- Lập tức đi xuống, tiếp nhận kiểm tra, bằng không sẽ xử trí tội gian tế...
...
Hắn vừa mới động thì đã có một cỗ huyền ảo đặc thù hình lưới bao phủ thân thể. Sau đó lập tức có vô số tiếng hét lớn vang lên, trên không trung xuất hiện mấy trăm quyển thư tịch.
Những quyển thư tịch này đều có bộ dáng như nhân loại, tay chân có đầy đủ, tay cầm trường thương lợi kiếm, vây quanh hắn vào bên trong.
- Ta muốn gặp hoàng đế bệ hạ của các ngươi...
Bị vây vào giữa, Nhiếp Vân cũng không thèm để ý mà chỉ thản nhiên nói.
- Gặp hoàng đế bệ hạ? Hoàng đế bệ hạ không phải là ai cũng có thể gặp được. Lập tức rời đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí...
Trong đám thư tịch có một quyển thư tịch nặng nề đi ra. Bộ dáng mà quyển thư tịch này biến ảo ra có chút bình thường, nhưng mà thực lực lại không thể khinh thường. Lực lượng toàn thân nổ vang, vừa nhìn thoáng qua đã biết rõ thực lực của quyển thư tịch này so với Kê Huyền trước đó cũng không chênh lệch chút nào.
Khó trách Hoa Dao nói phải cực kỳ thận trọng, tùy tiện một thống lĩnh hộ vệ thư tịch cũng đã có loại thực lực này, trong Thánh Ngôn thành này không biết có bao nhiêu cao thủ a.
- Không khách khí? Ngươi đã không dẫn đường, như vậy ta đành phải không khách khí với ngươi trước...
Cho dù không sử dụng Chúa Tể ấn phù, bằng vào thực lực của mình Nhiếp Vân cũng không cần cố kỵ Kê Huyền huống chi là hiện tại. Hắn khẽ cười một tiếng, bàn tay lăng không đánh ra một trảo.
Không gian bên trên Thánh ngôn trên thành lập tức vặn vẹo. Một đạo lực lượng như dòng nước lũ từ phía sau hắn tuôn ra, giống như xé rách cánh cửa thiên địa. Lực lượng cường đại hội tụ tạo thành một bàn tay chống trời, lăng không chộp về phía đám hộ vệ trước mắt.
Ầm ầm!
Không gian dưới một trảo toàn lực của hắn tức thì vỡ vụn thành từng mảnh, ngay cả thời gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Hơn mười quyển thư tịch vây quanh trước mặt hắn sao có thể ngăn cản được một kích có uy thế như Chúa Tể như vậy. Cả đám đồng thời kêu thảm một tiếng từ trên không trung ngã xuống phía dưới, toàn thân thiêu đốt.
Một chiêu đánh tan đám thư tịch này. Nhiếp Vân nhẹ nhàng khẽ động, tiếp tục đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã nhìn thấy hoàng cung ở trước mặt.
Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!
Đang định tiến vào hoàng cung thì trên bầu trời liên tiếp có tiếng xé gió sắc bén vang lên. Vô số dây nhỏ từ chung quanh hắn bắn ra, hội tụ lại trên bầu trời. Lập tức hình thành một cái lao lung giống như phong tỏa, bao phủ hắn vào bên trong.
Những cái dây nhỏ này đều do văn tự biến thành. Đám văn tự nhỏ này như là phù văn màu vàng, mang theo hương vị thiên đạo huyễn hoặc, lại khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác khó có thể phá vỡ.
- Ngươi là nhân loại?
Trong lúc hắn đang kỳ quái thì có một lão giả từ trong hoàng cung bay ra, tinh khí trên người nội liễm, khiến cho người ta không nhìn ra thực lực cụ thể. Bất quá, từ nhất cử nhất động không bàn mà hợp ý với thiên đạo đã thấy được, người này chỉ sợ dù là Nghiêu Nguyên Trưởng lão trong thập đại trưởng lão muốn thắng hắn cũng vô cùng khó khăn.
Lão giả này đã triệt để lột xác hình thái thư tịch, chợt nhìn qua cũng không khác gì nhân loại, trên đầu mang theo một cái vương miện màu vàng óng ánh. Tượng trưng cho địa vị và uy nghiêm.
- Ngươi đã nhìn ra?
Nhiếp Vân biết rõ người này có lẽ chính là hoàng đế bệ hạ trong thế giới thư tịch mà hắn muốn tìm. Lúc này hắn cười nhạt một tiếng, trên mặt không có chút khẩn trương nào.
- Nhân loại, ngươi sử dụng Chúa Tể ấn phù tới chỗ của ta làm gì? Nếu như muốn giết ta, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!
Hai mắt lão giả nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, hừ lạnh một tiếng.
- Không có cửa sao? Ngươi là cường giả cấp bậc Chúa Tể?
Gặp đối phương nói như thế, Nhiếp Vân mới nói.
- Tuy rằng ta không phải là cường giả cấp bậc Chúa Tể, thế nhưng lại là thư tịch do cường giả Chúa Tể lưu lại, tuy rằng Chúa Tể ấn phù mà ngươi thi triển rất lợi hại, thế nhưng muốn giết ta, cũng không có khả năng! Mà một khi lực lượng của Chúa Tể ấn phù tiêu hao, khi đó ta cũng có thể đánh chết được ngươi!
Lão giả này nói.
- Thư tịch cường giả Chúa Tể lưu lại?
Nhiếp Vân sững sờ.
Khó trách người này có thể trở thành Thư yêu, thống trị nhiều thư tịch như vậy, lại còn thành lập một đế quốc lớn như thế, hóa ra là thư tịch mà cường giả Cấp bậc Chúa Tể lưu lại.
Chúa Tể lĩnh ngộ Tam Thiên Đại Đạo, đối với đại đạo có lý giải đặc biệt, thư tịch loại người này viết ra, bên trong nhất định ẩn chứa lực lượng tinh thần rất mạnh. Mà một khi thư tịch hóa thành Thư yêu, cỗ lực lượng này chỉ sợ không thua siêu cấp cường giả hai nghìn chín trăm đại đạo!
Tuy rằng một khi thi triển Chúa Tể ấn phù thực lực đạt tới gần vô hạn Chúa Tể. Thế nhưng dù sao cũng không có đạt tới cảnh giới Chúa Tể. Muốn đánh chết cường giả hai nghìn chín trăm đại đạo cũng không phải là một chuyện dễ dàng.