Ở hang ổ của bản thân chế tạo ra một nơi dểd khảo hạch những thiên tài từ thế giới khác. Quả thực không biết người này muốn làm gì.
Tuy rằng trong có vô số nghi hoặc nhưng hắn cũng không có nói nhiều. Sauk hi nghỉ ngơi được một giờ, thanh âm trên lệnh bài lần nữa vang lên.
- Tiếp tục đi về phía trước. . .
Không cần nói nhiều, Nhiếp Vân lập tức đứng lên.
Lúc này những người khác cũng đã nghỉ ngơi xon. Mặc dù trước đó tiêu hao rất lớn, thế nhưng bởi vì biết khảo sạch sau đó sẽ rất khó cho nên tất cả mọi người đều thi triển thủ đoạn mạnh nhất, trong vòng một giờ ngắn ngủi đã thoát khỏi trạng thái uể oải trước đó. Tất cả mọi người đều tinh thần phấn chấn, hai mắt bừng bừng tỏa sáng.
Hai thanh niên mà Sâm Tùng mang tới dường như so với người khác càng có tinh thần hơn. Dường như tiêu hao trước đó không làm cho bọn hắn bị ảnh hưởng một chút nào vậy.
Xem ra vì muốn làm cho bọn họ có thể thông qua khảo hạch, Sâm Tùng đã cho bọn hắn không ít thứ tốt.
Ầm Ầm!
Mọi người đi về phía trước mấy bước, cảnh tượng trước mắt lần nữa xảy ra biến hóa, một con sông lớn ngút trời xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Con sông này khác với nước sông thông thường, phía trên có hơi nóng bay lên. Giống như là nước sôi vậy. Còn chưa tới bên cạnh thì đã khiến cho da dẻ người ta phồng rộp, từ tận sâu trong xương tủy sinh ra cảm giác rùng mình.
- Đây là Phí Du Hà! Nhất định phải toàn thân đi qua thì mới tính thông qua. Nếu như mượn pháp bảo và ngoại vật sẽ trực tiếp bị đánh chết!
Thanh âm trên lệnh bài tiếp tục vang lên.
- Phí Du Hà?
- Đi qua?
Lúc này mới phát hiện ra mặt sông rộng rãi vô cùng, không thấy được bờ bên kia. Hai chung quanh ngay cả nửa cái cầu cũng không có.
Ở chỗ này, bằng vào thực lực của mọi người vốn đã không thể phi hành, nếu như thật sự không cho phép sử dụng ngoại vật. Như vậy tương đương với ép người ta vào trong con đường chết.
Khảo hạch này quả thực là biến thái.
Đi mấy bước về phía Phí Du Hà, ngón tay của Nhiếp Vân chậm rãi sờ vào gần nước sông.
Nước sông được xưng là phí du, trên thực tế so với trong chảo dầu còn nóng bỏng hơn gấp mấy vạn lần. Cho dù có thực lực Tru Thiên cảnh thì cũng rất khó chống lại.
- Làm sao bây giờ?
Những người khác thấy con sông đang sôi trào trước mắt cũng cảm thấy da đầu tê dại, không dám tùy tiện đi vào.
- Lui về phía sau cũng chết, đi về phía trước còn có cơ hội giữ được mạng sống. Dù sao cũng đã đến bước này, không có đạo lý nào để lùi bước được, đi!
Đột nhiên, trong đám người có một thanh niên cắn răng hét lớn. Chân nhấc lên, đi vào trong con sông trước mặt.
Không thông qua khảo hạch cũng chỉ có một con đường chết. Xông về phía trước có lẽ còn có thể thông qua, cầu một đường sinh cơ. Những người này đều là thiên tài, tất cả đều là người quả cảm. Bọn hắn biết tình cảnh lúc này, nếu như suy nghĩ quá nhiều ngược lại sẽ làm cho ý chí của mình giao động. So với như vậy còn không bằng nhấc chân đi vào con sông này.
Dù sao đưa đầu ra cũng bị một đao, rụt đầu vào cũng là một đao. Đã như vậy còn không bằng liều mạng một phen.
Xì Xì Xì Xì!
Người này vừa mới tiến vào Phí Du Hà thì trên người lập tức vang lên thanh âm như là tiếng dầu nổ. Da dẻ bị con sông trùng kích bắt đầu cháy lên.
- A. . .
Người này kêu thảm một tiếng, từ dưới chân có một ngọn lửa lan tràn ra, dọc theo bắp chân chạy lên trên người. Cơ bắp toàn thân giống như là khối băng bị hòa tan, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang tan rã.
- Có chuyện gì xảy ra? Không. . .
Người thanh niên này vốn đã kêu thảm, một lát sau hắn lại mở miệng ra. Chưa nói hết câu thì một đạo khí lưu nóng bỏng đã từ trong miệng hắn, lỗ mũi hắn phun trào ra. Vừa nhìn đã biết nội tạng bên trong cơ thể đã bị cháy.
- Cái gì?
- A. . . Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?
Những người khác đang ở bên bờ, nhìn thấy một màn trước mắt, toàn bộ đều khiếp sợ không nói nên lời, con ngươi từng người co rút. Toàn thân không ngừng run rẩy.
Mấy người vốn định tiến vào con sông lúc này cũng dừng lại ở trên bờ, không dám đi vào trong.
Cô cô cô cô!
Thanh niên ở trong dòng sông dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cơ bắp chậm rãi bị hòa tan sạch sẽ, biến thành bộ xương trắng giống như ở trong cốc tràn ngập tật phong trước đó vậy. Xương trắng chậm rãi chìm xuống đáy sông, không còn thấy được tung tích đâu nữa.
Con sông vẫn cuồn cuộn chảy không ngừng, giống như chưa từng có người tiến vào vậy, không có tạo thành được một chút gợn sóng nào.
- Nước sông này rốt cuộc là cái gì? Người vừa rồi ta nhận ra, cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, tuyệt thế thiên tài Chiếu Nhạc thế giới. Năm nay cũng bất quá chỉ mới bốn vạn ba nghìn tuổi mà thôi. Tuổi như vậy đã đạt tới Tru Thiên cảnh, vốn ta cho rằng hắn có thể thuận lợi thông qua, sao lại. . . Trong nháy mắt đã bị hòa tan, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì hay không?
Một thanh niên thiên tài rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng rống to, cảm giác khủng hoảng mãnh liệt khiến cho hắn không ngừng run rẩy, tinh thần dường như cũng có chút thác loạn.
Tru Thiên cảnh trung kỳ, cho dù là ở trong chín người còn sót lại này cũng coi như là cường giả top đầu. Hơn nữa tuổi tác còn chưa tới năm vạn năm. Như vậy đã đủ để giải thích rõ người này chính là một thiên tài chính thức.
Thiên tài như vậy mà sau khi tiến vào Phí Du Hà trước mắt này, thậm chí ngay cả hai hô hấp cũng không thể chịu đựng nổi. Chuyện này quả thực đã tạo thành rung động quá lớn cho bọn hắn.
Biết rõ không qua khảo hạch thì chính là chết, thế nhưng nhìn thấy thảm trọng của thanh niên này vẫn khiến cho mọi người bị dọa cho sợ hãi, không nhịn được lùi bước.
- Kkhảo hạch Phí Du Hà chỉ có thời gian nửa canh giờ, trong nửa canh giờ nhất định phải thông qua con sông này. Nếu như không qua, trực tiếp giết chết!
Dường như biết được mọi người trù trừ, thanh âm trên lệnh bài tiếp tục truyền tới, lạnh lẽo như băng, lại tràn ngập lãnh đạm, không có một chút cảm tình nào.
- Nửa canh giờ?
Sắc mặt mọi người trầm xuống.