Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vâng!

- Không đúng. Vì sao A Dục Vương làm như vậy? Hẳn không có hảo tâm đến mức để cho Thiên Đạo hội tụ ý thức a!

Đột nhiên lông mi của Nhiếp Vân nhíu một cái.

A Dục Vương này mình đã nghe qua mấy lần, hẳn là cường giả Phong Vương giống như Tu La Vương, loại người này thực lực mạnh mẽ, tâm ngoan thủ lạt, làm sao sẽ vô duyên vô cớ ngưng tụ ý thức, để cho Thiên Đạo có hình người?

- Hảo tâm? Đương nhiên không có hảo tâm, hắn làm như vậy chỉ là vì thu hoạch... Đáng giận. Đáng giận!

Thiên Đạo gào rú hai tiếng, ý thức chấn động lần nữa giảm xuống, trong giọng nói mang theo ý cầu khẩn:

- Nhanh cứu ta, ta sắp không kiên trì nổi rồi...

- Thu hoạch?

Tâm tình của Nhiếp Vân vốn cao hứng liền lạnh xuống.

Xem ra vị A Dục Vương này giống như Tu La Vương, coi Thiên Đạo trở thành hạt giống, chờ đợi thành thục sẽ thu hoạch, chỉ bất quá hắn so với Tu La Vương càng cao hơn, dùng thủ đoạn cũng cao minh hơn.

Rất rõ ràng, Thiên Đạo ngưng tụ ra ý thức độc lập, so với Thiên Đạo hỗn hỗn độn độn thì có tác dụng bổ dưỡng càng lớn.

- Dừng lại đi!

Hiểu được cái này, Nhiếp Vân gật đầu, đi tới trước mặt đại trận.

- Ngươi gọi Nhiếp Vân đúng không, không biết ngươi là cao thủ của thế giới nào, bất quá việc này tốt nhất không cần quản, sự tình của A Dục Vương, ai quản liền chết!

Trung niên nhân kia xoay đầu lại, lộ ra hai mắt đỏ thẫm.

Linh hồn cùng thân thể của hắn cực không đối xứng, xem xét liền biết là ý niệm hàng lâm, mà không phải bản tôn.

- Nếu như ta quản thì sao?

Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, lấy ra Thự Quang Kiếm.

Tuy người này là ý niệm hàng lâm, nhưng thực lực chân chính tuyệt đối không kém mình, một khi chiến đấu, phải dùng hết toàn lực.

- Quản? Cái kia chính là muốn chết!



Trung niên nhân cau mày:

- Ở thế giới khác, cường giả Tru Thiên cảnh xưng Vương xưng hùng, nhưng ngươi phải biết ở trước mặt A Dục Vương, Tru Thiên cảnh sơ kỳ nho nhỏ, căn bản không đủ xem!

- A Dục Vương có thực lực gì?

Nhiếp Vân hỏi.

- Ha ha, thực lực của A Dục Vương là đỉnh phong nhất trong Hỗn Độn, là tồn tại Hỗn Độn Phong Vương, ngươi biết cái gì gọi là Hỗn Độn Phong Vương sao?

Trung niên nhân cười lạnh.

Nhiếp Vân lắc đầu.

Nói thật hắn một mực muốn biết rõ đây là cái gì, chỉ tiếc đến bây giờ còn không có người biết rõ tin tức xác thực.

- Tru Thiên cảnh, giống như cấp bậc khác, đồng dạng chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong! Ở trong Hỗn Độn Tru Thiên cảnh là cao nhất, không thể siêu việt! Nhưng đồng dạng là Tru Thiên cảnh đỉnh phong, chênh lệch còn rất lớn! Cường giả Tru Thiên cảnh mạnh nhất, phải tu luyện Tam Thiên Đại Đạo đến viên mãn, trùng kích Hỗn Độn Tinh Bích, đạt được tán thành, mới là Hỗn Độn Phong Vương!

- Loại người này liền được xưng là cường giả Phong Vương, toàn bộ Hỗn Độn giới, chỉ có bốn vị cường giả Phong Vương, ngươi nói có cường đại hay không?

Trung niên nhân hắc hắc cười lạnh.

- Tru Thiên cảnh đỉnh phong, phải tu luyện Tam Thiên Đại Đạo đến viên mãn?

Đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.

Tuy hắn cũng là cường giả Tru Thiên cảnh, nhưng Tam Thiên Đại Đạo chỉ có chừng một trăm đầu viên mãn, khoảng cách toàn bộ viên mãn còn kém rất lớn!

Tam Thiên Đại Đạo đều viên mãn, còn phải đạt được Hỗn Độn thừa nhận, loại thực lực này có thể tưởng tượng!

- Hỗn Độn Tứ đại cường giả Phong Vương... có một vị là Tu La Vương phải không?

Đè xuống khiếp sợ trong lòng, Nhiếp Vân thở ra một hơi, ngẩng đầu hỏi.

- Tu La Vương? Hoàn toàn chính xác có một vị Tu La Vương, chỉ có điều, ở trước đây thật lâu, hắn bị Tam đại vương giả khác, là A Dục Vương, Hỗn Độn Vương, Tuyệt Sát Vương liên thủ đánh rớt cảnh giới, về sau liền thấy không xuất hiện qua!

Trung niên nhân tựa hồ biết rất rõ sự tình Hỗn Độn.

Hắn nói thời gian càng dài, Thiên Đạo liền luyện hóa càng nhiều, Nhiếp Vân không xông lại mà cùng hắn nói chuyện phiếm đúng là hắn thích xem nhất.

- Tứ đại vương giả, A Dục Vương, Hỗn Độn Vương, Tuyệt Sát Vương, Tu La Vương! Nguyên lai Tu La Vương là bị đánh rơi cảnh giới... Gây chuyện không tốt, cùng Nhiếp Đồng linh hồn cộng sinh kia cũng không phải bản tôn của Tu La Vương, mà là một hóa thân của hắn.



Nhiếp Vân trầm tư.

Mặc dù Tu La Vương bị đánh rơi cảnh giới, thực lực khẳng định cũng không yếu, lại nói, hắn diệt vong Thiên Địa Lục Đạo vô số Kỷ Nguyên, thôn phệ Thiên Đạo vô số lần, thực lực nên sớm thì đến được Tru Thiên cảnh rồi, mà không phải mỗi lần trở lại nguyên điểm, ngay cả Xích Thiên Cảnh cũng không đạt được!

Như vậy thoạt nhìn, Tu La Vương xuất hiện ở Thiên Địa Lục Đạo hẳn là hóa thân, loại hóa thân này nên phân ra không ít, phân tán ở trong vô số Hỗn Độn thế giới, sau khi săn giết Thiên Đạo, sẽ thu thập đưa cho bản tôn! Để cho bản tôn tăng thực lực lên!

Chính bởi vì như thế, mỗi lần Tu La Vương đến đây diệt thế, thực lực cũng không có mạnh như lần trước, nguyên lai chỉ là phân thân mà thôi!

Phân thân cũng lợi hại như thế, để cho Thiên Địa Lục Đạo gặp phải tai nạn cực lớn, thậm chí Đạm Đài Lăng Nguyệt không tiếc hóa thân Thiên Đạo mới cứu vãn thế giới... cường giả Phong Vương đáng sợ như thế nào!

- Tuy thực lực của ngươi không kém, mặc dù gặp được cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ cũng có thể chiến một trận, nhưng nói thiệt cho ngươi biết, A Dục Vương thật muốn giết ngươi, ngay cả xuất thủ cũng không cần, một ý niệm trong đầu có thể ngang qua Hỗn Độn chém giết ngươi!

Ánh mắt của trung niên nhân lộ ra sùng bái cuồng nhiệt đối với A Dục Vương.

- A Dục Vương muốn Thiên Đạo của Cửu Thiên giới, vậy ngươi là ai?

- Ta? Ta là một trong Tứ đại Kim Giáp dưới trướng của A Dục Vương! Tuy đây chỉ là một ý niệm, chỉ có một phần vạn thực lực của bản tôn, cũng đã đạt tới Tru Thiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong, giết ngươi hẳn không có vấn đề quá lớn!

- Kim Giáp ? Một phần vạn?

Nhiếp Vân tắc luỡi.

Thực lực của đối phương không yếu hơn hắn, rõ ràng mới có một phần vạn của bản tôn, bản tôn nên mạnh bao nhiêu?

- Tốt rồi, đừng nói nhảm nữa, lập tức cút ngay, đừng cản trở ta luyện hóa Thiên Đạo!


Trung niên nhân thấy Nhiếp Vân minh bạch thực lực của hắn, hét lớn một tiếng.


- Ha ha, không có ý tứ, nếu như ta nói không thì sao?


Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, nở nụ cười, trên mặt không có vẻ sợ hãi.


Cho dù thực lực của đối phương cường thì thế nào?


Ý thức của Nhiếp Vân như sắt thép, đã quyết định muốn cứu Thiên Đạo, thì sẽ không dao động.


Tu luyện như đi ngược dòng nước, nếu như không có ý chí kiên định, muốn thực lực càng cao, không thể nghi ngờ là nằm mơ.


- Không? Ngươi dám nói không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK