Kiếm ý trong Kiếm Trì cũng như vậy.
Nếu như chẳng qua là một đạo, hai đạo đơn thuần, người tiến vào trong đó có thể rèn luyện kiếm tâm, rèn luyện ý chí của mình, nhưng quá nhiều, hơn nữa đều thành công, liền sẽ cho người không phân rõ tốt xấu.
Một khi không tìm được bản tâm, lệch hướng Đạo của mình, vốn là thiên tài, cũng sẽ trong nháy mắt biến thành tầm thường!
Chuyện như vậy Kiếm Linh Cốc đã xuất hiện qua!
Năm đó một thiên tài tuyệt thế được xưng Kiếm Linh Cốc trăm năm khó gặp tiến vào, đợi thờì gian quá dài, bị kiếm ý xâm nhập, mất đi kiên trì cùng con đường của mình, cuối cùng trở nên hèn hạ vô vi, cuối cùng ngay cả Hoàng cảnh viên mãn cũng không đạt tới.
Tình huống như vậy mỗi qua một đoạn thời gian sẽ xuất hiện, thật muốn nói, là đếm không xuể.
Chính vì vậy, mặc dù Kiếm Trì là địa phương tốt, nhưng cũng không phải người người đều được đi vào, chỉ có đệ tử ưu tú nhất của Kiếm Linh Cốc mới có tư cách.
Lục Siêu biết những thứ này, thấy Nhiếp Vân đi ra lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên tài bình thường, nửa ngày liền ra, một ngày coi như là thời gian tương đối dài.
- Ngươi... không có bị kiếm ý xâm nhập chứ!
Nghĩ tới đây, Lục Siêu không nhịn được hỏi.
- Ta không sao...
Biết ý tứ của hắn, Nhiếp Vân lắc đầu.
- Vậy thì tốt, đúng rồi, ngươi đi bao xa? Có được một dặm hay không?
Nghe hắn nói không sao, Lục Siêu thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.
- Thế nào, đi bao xa còn có cách nói?
Nhiếp Vân nhìn tới.
- Đương nhiên là có, ở Kiếm Linh Cốc có một truyền thuyết, ở Kiếm Trì đi càng xa, sau này thành tựu lại càng lớn, giống như ta, năm trăm thước chính là cực hạn, nhiều hơn nữa liền đi không được, sẽ nguy hiểm đến tánh mạng! Gần trăm năm qua, cũng chỉ có Lục Huyền ở Đại Tế Ty phủ cùng Nhị Tế Ty phủ Lục Bắc Hoang của chúng ta đi được một dặm!
Lục Siêu nói.
- Một dặm?
Nhiếp Vân sửng sốt.
Hắn giờ mới hiểu được thành tích của mình nghịch thiên như thế nào.
Kiếm Linh Cốc thiên tài Kiếm Đạo vô số, thiên tài lợi hại nhất gần trăm năm qua mới đi một dặm, mà mình thời điểm không có sử dụng Lục Hi Lệnh đã đi ít nhất ba dặm...
- Đúng vậy, ngươi rốt cuộc đi bao xa? Có được tám trăm thước hay không?
Lục Siêu mặt hưng phấn nhìn tới.
Hắn thấy, thiếu niên trước mắt này mặc dù rất thiên tài, thực lực cũng rất mạnh, nhưng so với Lục Huyền, Lục Bắc Hoang còn kém một ít.
Dù sao bọn họ đều là ăn Kiếm Thước lớn lên, cộng thêm tất cả truyền thừa của Kiếm Linh Cốc, điều kiện như vậy, còn so ra kém một người ngoại lai, liền đâm đầu chết đi.
- Không kém bao nhiêu đâu...
Nhiếp Vân lúng túng gãi đầu một cái.
Đối phương hỏi như vậy, hắn ngược lại xấu hổ nói mình đi bao xa, nếu như nói đi tới cuối, hơn nữa lấy được huyết dịch của Lục Hi Đại Đế, không biết người trước mắt này có thể coi hắn là người điên hay không.
- Không sai biệt lắm? Tám trăm thước a, đã rất lợi hại rồi!
Lục Siêu lộ ra vẻ hâm mộ.
- Ha hả!
Nhiếp Vân không tốt tiếp tục, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác:
- Bây giờ chúng ta đi đâu? Chuyện của Lục Đào, không mang cho Nhị Tế Ty phiền toái chứ!
- Không có, ta đưa đám người Lục Đào đến chỗ Nhị Tế Ty, Nhị Tế Ty lập tức triển khai công kích với Đại Tế Ty, làm cho hắn một câu cũng không nói được, bị thua thiệt nhiều!
Nói đến đây, ánh mắt Lục Siêu lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhiều năm như vậy, Nhị Tế Ty một mực ở hạ phong, vẫn là lần đầu tiên chiếm thượng phong, để cho Đại Tế Ty thở hổn hển.
- Đúng rồi, Nhị Tế Ty nói lần này đắc tội Đại Tế Ty, sợ rằng hắn sẽ làm ra một ít thủ đoạn âm hiểm đối phó ngươi, để cho ta dẫn ngươi qua tìm hắn, hắn có lời muốn nói với ngươi!
Lục Siêu nhớ ra cái gì đó, vội nói.
- Được, ngươi dẫn ta đi gặp Nhị Tế Ty đi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ân!
Lục Siêu đáp ứng một tiếng, bay về phía phủ đệ của Nhị Tế Ty.
Rất nhanh đi tới phủ đệ của Nhị Tế Ty, bái kiến Lục Vân Tử.
- Bằng vào Vương cảnh viên mãn liền đánh bại đám người Lục Đào, xem ra ngươi mở ra Kiếm giới chân chính!
Lục Vân Tử vuốt râu nhìn về phía Nhiếp Vân, không tự chủ được gật đầu.
- Kiếm giới chân chính? Chẳng lẽ còn có giả Kiếm giới?
Nhiếp Vân có chút kỳ quái.
Lời này của đối phương để cho hắn có chút sờ không rõ đầu óc.
- Giả không có... Mà là ngụy Kiếm giới!
Lục Vân Tử lắc đầu một cái.
- Ngụy Kiếm giới?
Không biết tại sao hắn lại nói như vậy, Nhiếp Vân đầu óc mơ hồ.
- Người của Kiếm Linh Cốc, tất cả đều lấy Kiếm giới làm mục tiêu tu luyện, cường giả Hoàng cảnh ở nơi này, cơ hồ người người có Kiếm giới, nhưng Kiếm giới giống như, lại không có thực lực tương đương, ngươi biết tại sao không?
Lục Vân Tử hỏi.
- Cái này...
Nhiếp Vân trả lời không ra.
Hắn cũng ý thức được vấn đề này.
Hắn là giới vực dung hợp, thực lực không phải những người khác có thể đoán, nhưng Nhiếp Đồng không giống.
Là Kiếm Đạo hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không có dính chút tạp chất nào, đã như vậy, hắn Hoàng cảnh sơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của đám người Lục Đào, nhưng Nhiếp Vân biết, đệ đệ thật muốn ra tay, tuyệt đối có thể chém giết đối phương!
Thậm chí, bốn người Lục Đào liên thủ, cũng đánh không lại đệ đệ!
Nếu đều là Kiếm giới, làm sao sẽ xuất hiện kết quả như thế? Không nghĩ không biết, suy nghĩ một chút thật là có vấn đề.
- Căn cứ Kiếm Linh Cốc nhiều năm nghiên cứu, Kiếm giới giống nhau, cũng chia làm ba bảy loại!
Lục Vân Tử không có giấu giếm, vuốt râu giải thích.
Nghe giải thích của hắn, Nhiếp Vân giờ mới hiểu được.
Kiếm giới, giống như hắn suy đoán, theo như trình độ giới vực tinh khiết phân chia cấp bậc.
Có thể chia làm Kiếm giới cùng ngụy Kiếm giới.
Đám người Lục Đào mở ra chính là ngụy Kiếm giới!
Mặc dù trong đó cũng có kiếm khí đậm đặc, cường đại hơn giới vực tam phẩm ở ngoại giới không ít, nhưng Kiếm giới của bọn hắn không phải là mình lĩnh ngộ mở ra, mà là mượn hoàn cảnh đặc thù của Kiếm Linh Cốc thành công!
Cái hoàn cảnh đặc thù này gọi Kiếm Giới cốc, cách mộ chôn quần áo và di vật không
xa, người không cách nào tự mở ra Kiếm giới tiến vào trong đó, là có thể cảm ngộ Kiếm giới đặc thù, chỉ cần từ trong đó hấp thu một tia lực lượng, có thể ung dung phá vỡ kiếm cốc, trùng kích Hoàng cảnh.