- Tu La vương, Xem như ngươi lợi hại!
Nghe thấy uy hiếp uy hiếp trần trụi, đe dọa không có chút che giấu nào, da mặt ba người A Dục Vương tái xanh lên.
Bọn họ đều là cường giả Phong vương, luôn luôn là đối tượng được người khác nịnh hót, sợ hãi, đây lần đầu tiên bị uy hiếp như vậy?
- Ta lợi hại sao? Nói giỡn a, nếu như ta lợi hại thì ban đầu cũng sẽ không để cho các ngươi đánh chết, Tu La Chí Tôn vực cũng bị tiêu diệt!
Nhiếp Đồng hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào, còn chưa cút sao? Chẳng lẽ để ta đánh cho các ngươi cút đi?
- Tu La vương, ngươi không nên phách lối, mặc dù thực lực của chúng ta không bằng ngươi, nhưng mà tam vương liên thủ, nhất định ngươi sẽ không phải là đối thủ. Không nên ép chúng ta xuất thủ lần nữa!
- Nếu như ngươi còn lớn lối như vậy nữa, cẩn thận mới vừa sống lại thì lại lần nữa tử vong.
Nghe thấy lời nói không chút lưu tình của Nhiếp Đồng, ba người A Dục Vương tức giận tới mức run rẩy, đồng thời thét lớn.
Một người trong bọn họ quả thực không phải là đối thủ của người thiếu niên trước mắt này, thế nhưng ba người liên thủ, bọn hắnkhông tin không đánh lại được hắn!
- Phải không? Vậy các ngươi thử một chút xem!
Bàn tay Nhiếp Đồng mở ra, khí thế đột nhiên lên cao, thân thể thoáng một cái đã xuất hiện ở trước mặt ba người A Dục Vương, tay trái đánh xuống phía dưới một cái, một đạo lực lượng vượt qua cực hạn chợt bắn ra, vô về phía Hỗn Độn vương bên tay trái. Tay phải đeiẻm một cái, mang theo khí thế sắc bén bắn về phía Tuyệt Sát vương.
Hai tay đồng thời công kích, lực lượng không có yếu bớt mà ngược lại còn càng thêm hung hãn hơn. Trên không trung hội tụ ra bóng người to lớn, tựa như tay trái tay phải chia ra, đều cầm một đại thế giới tiến hành công kích đối với hai người này.
- Tà Nguyệt Chí Tôn vực. . . Chiến trường tam giới? Ngươi đã luyện hóa cái gì. .
Thấy trong tay trái, tay phải của Nhiếp Đồng xuất hiện ảo ảnh, con ngươi của hai đại cường giả Phong vương đồng thời co rút, vội vàng lui về phía sau.
Thế nhưng cho dù bọn hắn lùi lại nhanh thì vẫn bị lực lượng tập kích tới quét trúng, dính đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
- Tà Nguyệt Chí Tôn vực của ta, ngươi đã luyện hóa. . . Kiền Huyết long ấn?
A Dục Vương hiểu ra, tức giận tới mức toàn thân phát run.
- Không sai, ta đã luyện hóa Kiền Huyết long ấn, tương đương với nắm trong tay Kiền Huyết đại lục, Tà Nguyệt Chí Tôn vực có ít nhất một nửa nằm ở trong khống chế của ta. Ta còn luyện hóa Tam Giới Chi Tâm, chiến trường tam giới cũng hoàn toàn nắm ở trong tay của ta. Cho nên. . . Thực lực của ta, chẳng những khôi phục, mà so với trước kia còn mạnh mẽ hơn! Nếu như các ngươi muốn giết ta, nhất định sẽ giống như trước đây, trước tiên là hủy diệt Tà Nguyệt Chí Tôn vực và chiến trường tam giới. Nếu không. . . Muốn làm cho ta chết sao? Chẳng khác nào là nằm mơ giữa ban ngày!
Nhiếp Đồng thu hai tay lại, lần nữa khôi phục bộ dáng trước đó, hắn nhàn nhạt nói.
- Được, tốt, xem ra chúng ta đã xem thường ngươi rồi.
Nghe thấy lời của hắn, sắc mặt đám người A Dục Vương tái xanh đi.
Diệt sát Tà Nguyệt Chí Tôn vực, như vậy sợ rằng Tu La vương còn chưa có chết thì A Dục Vương hắn đã xong đời trước. Về phần chiến trường tam giới mang theo tâm huyết của ba bọn hắn. Nếu như thực sự hủy diệt, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát vương cũng sẽ tổn thương rất lớn!
Nói cách khác, nếu như bọn họ muốn giết Nhiếp Đồng, đầu tiên phải tự làm tổn hại bản thân tám trăm. Chỉ là dù vậy,cũng chưa nhất định có thể đánh chết được đối phương.
Cho nên mới nói. . . Tu La vương bây giờ bọn họ đã không giết chết được nữa!
- Đi!
Biết Tu La vương đã cường đại, bọn họ không có cách nào đánh chết, đám người A Dục Vương biết nếu như tiếp tục ở đây sẽ chỉ càng thêm mất mặt xấu hổ, vì vậy ba người đồng loạt quay người lại, bay về phía xa xa.
Cường giả Phong vương dùng hết tốc lực rời đi, mọi người lập tức nhìn thấy được tốc độ của bọn họ, Hỗn Độn hải dương dường như cũng chỉ trong một bước của ba người. Trong nháy mắt cả ba đã biến mất trước mặt, cũng không nhìn thấy tung tích gì nữa.
Trước đó tất cả mọi người đều cho rằng tốc độ của Chúa Tể là đứng đầu tam giới, lúc này lại thấy loại tốc độ này mới biết được Chúa Tể so với đối phương lại chẳng khác nào ốc sên, thậm chì còn không bằng.
- Tiêu Diêu Tiên tham kiến Tu La Vương đại nhân!
Đám người A Dục Vương rời đi, Tiêu Diêu Tiên tiến về phía trước một bước rồi quỳ một gối xuống trên đất, vẻ mặt tràn ngập kích động:
- Người có thể lần nữa sống lại thật tốt quá, ta đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi.
- Chúng ta quen biết sao?
Nhiếp Đồng nhíu mày một cái.
- Lúc ấy ta chỉ là một bán bộ Chúa Tể, trong một lần thám hiểm thiếu chút nữa tử vong, may nhờ có Tu La Vương đại nhân xuất thủ cứu giúp mới cứu thoát tính mạng của chúng ta!
Tiêu Diêu Tiên vội vàng giải thích.
- Ồ?Ta nhớ ra rồi, ta vừa vặn đi ngang qua đó, cũng chỉ là thuận tay làm mà thôi. Dường như còn có một cái lão đầu, hắn ta đâu rồi?
Nhiếp Đồng suy nghĩ một chút, trí nhớ xuyên việt qua thời gian vô cùng, hắn đột nhiên nói.
- Thiên Huyền lão nhân. . . Ngay từ ức vạn năm trước đã bỏ mình, là bị A Dục Vương tự tay đánh chết. . .
Tiêu Diêu Tiên vội nói.
- Cái gì? Hắn gọi là Thiên Huyền lão nhân. . . Truyền thừa của hắn đã bị ca ca của ta lấy được!
Nhiếp Đồng gật đầu.
Hắn và Nhiếp Vân cùng nhau đi tới đây, đương nhiên biết ca ca lấy được truyền thừa của Thiên Huyền lão nhân, chẳng qua khi đó hắn cũng không có đem lão đầu ban đầu hắn cứu liên hệ với người này mà thôi.
Dù sao, mặc dù trong Thiên Huyền điện bảo vật đông đảo, thế nhưng cũng không có lưu lại khí tức của Thiên Huyền lão nhân.
- Hóa ra Nhiếp Vân Chúa Tể là huynh trưởng của đại nhân… Khó trách ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác thân thiết!
Tiêu Diêu Tiên cười khổ.
Khi hắn nhìn thấy Nhiếp Vân lần đầu tiên, từ trong tăm tối hắn đã có một loại cảm giác, người này nhất định hắn phải trợ giúp. Thế nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, đối phương lại là ca ca của Tu La vương.
Tu vi đạt tới loại trình độ này như bọn họ, loại cảm giác này có đôi khi rất là chính xác.
- Tại hạ Đoạn Diệc (Phù Ám Triều) Tham kiến Tu La Vương đại nhân!
Đám người Phù Ám Triều cũng kịp phản ứng, hai người kích động quỳ mọp xuống dưới đất.