Mục lục
Vô Tận Đan Điền​ - Nhiếp Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hô!

Không ra ngoài dự liệu, bị mặt đất gạt bỏ, hắn lần nữa xuất hiện ở Tụ Tiên Các, căn bản không trốn thoát.

- Đáng ghét...

Trong lòng thầm mắng, lúc này cũng không kịp cân nhắc, lòng bàn chân đạp mạnh, thân thể thoáng một cái, thẳng tắp chạy trốn ra phía ngoài.

Minh Hỏa Cửu Biến!

Không để ý tới bại lộ, bây giờ trước chạy khỏi nơi này lại nói!

Vèo!

Tốc độ đột nhiên gia tăng gấp mấy lần, Nhiếp Vân biến thành một đoàn hỏa diễm nóng bỏng, thời gian nháy con mắt liền biến mất trước mắt mọi người, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

- Tốc độ thật nhanh!

Hồng Nguyên trưởng lão hiển nhiên cũng sửng sờ, bất quá ngay sau đó trên mặt lộ ra cười lạnh:

- Đáng tiếc, thực lực của ngươi quá thấp... Hoàng cảnh đỉnh phong có khi còn có thể trốn thoát, Vương cảnh đỉnh phong... Còn kém quá nhiều!

Đứng tại chỗ bất động, bàn tay lăng không trảo một cái.

Cũng không thấy hắn có quá nhiều động tác, nhưng bàn tay lại giống như xuyên thấu vô tận bình phong, đi tới không biết bao xa, không gian vặn vẹo, Nhiếp Vân đang đi về phía trước, hỏa diễm trên người lập tức biến mất, bị giam cầm ở trong một lồng giam giống như bọt khí, tựa như hổ phách.

- Ngươi...

Quẩy người một cái, sắc mặt của Nhiếp Vân khó coi.

Đối phương đã cầm giữ không gian chung quanh, đừng nói thực lực của hắn bây giờ, cho dù Viên Cửu cũng không cách nào phá vỡ.

- Không cần vùng vẫy, để cho ta nhìn ngươi một chút có phải phi thăng giả hay không!

Cười lạnh một tiếng, ngón tay của Hồng Nguyên trưởng lão động một cái, tấm gương bay đi, ánh sáng bao phủ Nhiếp Vân.

Tí tách tí tách!

Một đạo ánh sáng chói mắt thoáng qua, gương phát ra thanh âm giống như trống trận.

- Quả nhiên là phi thăng giả...

Thấy ánh sáng và thanh âm, người ngu đi nữa cũng biết thân phận của thiếu niên trước mắt này.

Phi thăng giả!

Lưu Hạ trưởng lão lại thu phi thăng giả làm đệ tử!



Xác định thân phận của Nhiếp Vân, Hồng Nguyên trưởng lão nhìn về phía môn chủ.

Hồng Hà môn chủ do dự một chút, trực tiếp mở miệng:

- Thông báo đội chấp pháp...

- Chậm!

Biết một khi thông báo đội chấp pháp, rơi vào trong tay đám súc sinh này, mình khẳng định không có trái cây ngon ăn, Nhiếp Vân vội vàng hô.

- Thế nào? Còn có gì để nói?

Thần sắc của Hồng Hà môn chủ lạnh nhạt nhìn tới.

- Ta...

Mới vừa rồi tình thế cấp bách chỉ vì ngăn cản đối phương thông báo đội chấp pháp, bây giờ vừa hỏi, không biết nên trả lời như thế nào, đang do dự, trong lòng lóe lên linh quang.

- Liều mạng, cùng lắm thì chết, trước tránh thoát lần này lại nói!

Nghĩ tới đây, trên mặt không còn khẩn trương như trước, ngược lại lộ ra một tia lãnh ý, giống như quân vương cao cao tại thượng nhìn thần tử không nghe lời:

- Ta lệnh ngươi nhanh thả ta ra, không nên mang đến tai nạn không thể tưởng tượng cho Hồng Hà Môn!

- Mang đến tai nạn?

- Phi thăng giả này điên sao?

- Đoán chừng là đầu óc bị Hồng Nguyên trưởng lão đánh hư, nếu không sao sẽ nói ra lời này?

- Ta xem không giống, thái độ của hắn trầm ổn không có chút khẩn trương nào, sẽ không thật có bài tẩy gì chứ! Suy nghĩ một chút kịch độc mới vừa rồi ngay cả Nam Hoa lão tiên cũng không cách nào giải quyết...

- Kịch độc?

Thấy thái độ của Nhiếp Vân như thế, nghĩ đến độc khí trước kia để cho Nam Hoa lão tiên cũng không cách nào đối kháng, tất cả trưởng lão ở Tụ Tiên Các biến sắc, đồng loạt lui về phía sau.

- Ha hả, mặc dù ngươi dụng độc lợi hại, nhưng thực lực quá thấp, bây giờ bị ta phong tỏa ở trong không gian, người cũng không ra được, cho dù có độc thì lợi hại thì có ích lợi gì?

Không giống mọi người kinh ngạc, Hồng Nguyên trưởng lão hết sức tự tin thực lực của mình, biết bị hắn phong tỏa không gian, cho dù thiếu niên ở trước mắt dụng độc mạnh hơn nữa, cũng không cách nào đột phá.

- Dụng độc? Hừ, nếu như dụng độc đối với các ngươi, bây giờ các ngươi đã sớm chết rồi! Buông ta ra! Khóa ta ở trong không gian này, ngươi có biết sẽ vì cử động lỗ mãng như vậy, bỏ ra giá cao như thế nào hay không?

Nhiếp Vân cười lạnh.

- Trả giá thật lớn?

Hồng Nguyên trưởng lão và Hồng Hà môn chủ liếc nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy mê hoặc.



Người trước mắt này đã bị bắt, sao còn có tự tin lớn như vậy? Thật chẳng lẽ có dựa vào gì?

- Hừ, chẳng lẽ các ngươi thật cảm thấy mới vừa rồi Đa Ba vương tử là tới muốn Hồng Hà Linh Quả?

Thấy bọn họ mê hoặc, Nhiếp Vân cố bày nghi trận.

- Bớt cố lộng huyền hư đi, mục đích của Đa Ba vương tử, mới vừa rồi đã chứng minh, cho dù ngươi miệng nói hoa sen cũng vô ích!

Thấy môn chủ không nói lời nào, Hồng Nguyên trưởng lão cười lạnh.

- Phải không? Hắn nói Đại Đế cần Hồng Hà Linh Quả... Ha hả, cường giả Hoàng cảnh viên mãn cũng không dùng được linh quả, ngươi cảm thấy cường giả Đế cảnh sẽ dùng cái này? Hơn nữa nếu quả thật muốn dùng... còn cần hắn ra tay, đưa tin một cái, chỉ sợ các ngươi sẽ ngoan ngoãn dâng tới a!

Không để ý tới lời của hắn, Nhiếp Vân nói.

- Cái này...

Hồng Nguyên trưởng lão sửng sốt một chút.

Mặc dù đoán ra đối phương có thể là nói bậy, nhưng hắn không biết phản bác như thế nào.

Đối phương nói là lời thật, cường giả Đế cảnh, đã vượt qua Thiên Đạo, thực lực thông thiên, cho dù Hồng Hà Linh Quả đặc thù nữa cũng bất quá là vật bình thường, đối với bọn họ mà nói không có bất cứ tác dụng gì. Đế cảnh nào cần cái này?

Cho dù muốn cũng chỉ là chuyện một câu nói, nhóm người mình khẳng định không dám vi phạm, ngoan ngoãn đưa qua... trước kia Đa Ba vương tử trận thế như vậy, đích thật là có quá nhiều nghi vấn.

- Vậy ngươi nói hắn là vì cái gì tới?

Trong lòng có chút không tin, nhưng Hồng Nguyên trưởng lão vẫn hỏi.

Nghe hắn nói như vậy, biết đã mắc câu, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.

- Nói thật cho các ngươi biết cũng không sao, hắn là vì ta tới!

Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.


- Vì ngươi?


Hồng Nguyên trưởng lão và Hồng Hà môn chủ nhìn nhau, các trưởng lão khác cũng nháy mắt... Đây là chuyện gì xảy ra? Đường đường vương tử lại vì một phi thăng giả tới... Ngươi đùa giỡn đi!


- Không sai, chuyện này ta không hy vọng quá nhiều người biết, che giấu thanh âm đi!


Nhiếp Vân cũng không nhúc nhích, hừ nói.


- Hảo. Ta cũng muốn nhìn một chút, ngươi có thể nói ra lý do gì!


Hồng Hà môn chủ do dự một chút, bàn tay rạch một cái, bọn họ liền tách ra với các trưởng lão ở Tụ Tiên Các, người phía dưới không nghe được một chút thanh âm nào.


Không phải bọn hắn dễ gạt, mà là cấp trên hay đa nghi, mặc dù Hồng Hà môn chủ là môn chủ của Hồng Hà Môn, nhưng cũng biết toàn bộ Thần giới vẫn có rất nhiều người hắn không cách nào đắc tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK