Tình cảnh không khác gì so với lúc mới tiến vào nhưng tuyệt đối không phải phân cách không gian.
- Có khả năng sơn cốc bị bao phủ trong tiểu thế giới, có lẽ không có vấn đề gì a!
Phù Ám Triều nhìn một lúc và không phát hiện cái gì.
Rất nhiều địa phương đều có tiểu thế giới đứng sừng sững, bên ngoài sơn cốc nhìn thì nhỏ nhưng bên trong cực kỳ to lớn, rất có thể chính là tình huống này cho nên không xem vào đâu.
- Không đúng, không phải tiểu thế giới. . .
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tuyệt đối không phải tiểu thế giới đơn giản như vậy, hắn luyện hóa qua nhiều thế giới như thế, trong cơ thể lại có nạp vật thế giới, hắn cực kỳ mẫn cảm với các tiểu thế giới, nếu như tiến vào tiểu thế giới thì hắn có cảm ứng cực kỳ rõ ràng, cũng không phải loại cảm giác này.
- Ngươi nghĩ nhiều, nơi này có chuyện gì chứ? Nhanh lên đi, chờ lâu ở nơi này một giây cũng làm ta khó chịu.
Bạch Đầu tôn giả cười lạnh, thân thể hắn nhảy lên muốn thoát đi.
- Chậm đã, Bạch Đầu tôn giả, tại sao bộ dạng của ngươi biến hóa?
Nhìn thấy Bạch Đầu tôn giả đi lên phía trước, sắc mặt mọi người biến hóa.
Chỉ thấy mái tóc bạc của Bạch Đầu tôn giả chẳng biết lúc nào biến thành màu đen, bộ dạng như trẻ hơn mười tuổi, sắc mặt mang theo ánh sáng xanh quỷ dị khó nói thành lời.
- Dung mạo của ta?
Bạch Đầu tôn giả sững sờ, tinh thần quét qua liền biến sắc, đồng tử xuất hiện một tia bối rối:
- Điều. . . Điều này sao có thể. . . Ta. . . Ta. . .
Hắn nói không nên lời, cũng không biết là khẩn trương hay cái gì đó.
Tu vi đạt tới nửa bước chúa tể đại tam trọng, là cường giả Bách Cường Đồ tiếng tăm lừng lẫy, tinh thần tất nhiên vô cùng chắc chắn, tại sao hiện tại bối rối như hài tử, làm mọi người khó mà tin được.
- Tóc biến thành đen nói rõ ngươi tuổi trẻ, có gì mà bối rối?
Đoạn Diệc nói.
Tóc biến thành đen là chuyện tốt, chẳng lẽ còn có người hi vọng chính mình có mái tóc trắng?
- Không phải. . . Huyết mạch của ta khác với người bình thường, trời sinh tóc trắng. . . Chỉ cần tóc biến thành đen, đã nói lên. . . Lập tức phải chết!
Bạch Đầu tôn nói chuyện bén nhọn hoàng toàn khác trước, dường như bị ai đó bóp cuống họng, lại khàn khàn như cương thi làm người ta cảm thấy quỷ dị.
- Lập tức phải chết?
Mọi người cảm thấy da đầu như tróc ra.
Việc này quá quỷ dị.
- Thực lực đạt tới cảnh giới của chúng ta, chỉ cần không bị người ta đánh chết thì gần như bất tử bất diệt, không có vấn đề. . .
Thấy tâm linh của Bạch Đầu tôn giả thất thủ, rất dễ dàng bị âm hồn tập kích nên Phù Âm Triêu lên tiếng.
Hắn còn chưa nói xong đã có tiếng cười the thé vang lên.
- Khặc khặc, dù sao phải chết, mang theo các ngươi chôn cùng a.
Mọi người nhìn thấy trên mặt Bạch Đầu tôn giả xuất hiện màu xanh quỷ dị, trong ánh mắt mang theo quy dị, miệng hắn phun ra mùi tanh đáng sợ giống như trường kiếm, mang theo âm hàn rét lạnh tâấu xương, mái tóc đen biến dài như roi, nương theo tiếng cười gian và đột nhiên kéo dài về phía trước.
- Bạch Đầu tôn giả, có phả ngươi bị điên hay không?
Phù Ám Triều không có nghĩ tới tên này lại ra tay, thủ đoạn quái dị như cương thi, lúc này kinh hãi quát lớn một tiếng.
Mọi người là liên minh, cho dù có vấn đề gì cũng không thể trực tiếp ra tay với nhau.
- Hắn bị âm hồn khống chế, mọi người coi chừng!
Đối mặt với đối phương đột nhiên ra tay, Nhiếp Vân cũng chỉ có thể cầm kiếm đâm về phía trước, hàn mang bắn ra bốn phía, tóc dài đen của Bạch Đầu tôn giả bị chém đứt rơi xuống mặt đất, ngay sau đó chúng biến thành trường xà và phát ra tiếng khóc nức nở như ma quỷ.
- Động thủ!
Kỳ thật không cần Nhiếp Vân giải thích, nội tâm Phù Ám Triều đã nghĩ tới nên tâm thần chấn động.
Bạch Đầu tôn giả tung hoành tam giới nhiều năm như vậy, danh khí lớn như thế, vừa mới tiến vào đã bị âm hồn khống chế, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy quỷ dị, sâu trong nội tâm sinh ra hàn ý cực kỳ đáng sợ.
Oanh!
Mấy người đồng thời ra tay, Bạch Đầu tôn giả căn bản không phải đối thủ, một đạo kiếm quang lập tức chém đầu Bạch Đầu tôn giả rơi xuống đất.
- Các ngươi chờ, ta nhất định sẽ giết các ngươi. . .
Tiếng thét vang lên, Bạch Đầu tôn giả không có đầu lâu đột nhiên gia tốc đào tẩu và sau đó biến mất trước mặt mọi người.
Động tác của hắn cực nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ qua một lúc đã biến mất trong sương mù mê huyễn, rốt cuộc không nhìn thấy cái gì.
- Đã xảy ra chyện gì? Vì sao Bạch Đầu tôn giả biến thành như vậy?
Bạch Đầu tôn giả đào tẩu, tâm tình mọi người biến thành nặng nề, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
- Ta như thế nào? Các ngươi không đi?
Mọi người uể oải chưa biến mất, có tiếng nói vang lên, nghe lời nói này làm mọi người chấn động, vội vàng quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Bạch Đầu tôn giả đang đứng sau lưng bọn họ, dường như hắn vẫn đứng đó như chưa rời đi.
- Ngươi...
Đám người Nhiếp Vân lui về phía sau một bước.
Vừa rồi hắn dùng một kiếm chém đầu Bạch Đầu tôn giả, thân thể đã đào tẩu, đầu lâu vẫn còn nơi này, hai mắt mở trừng trừng chết không nhắm mắt, tại sao lại xuất hiện một?
- Như thế nào? Các ngươi có ý gì?
Nhìn thấy mọi người giương cung bạt kiếm, trong mắt Bạch Đầu tôn giả mang theo vẻ kỳ quái, dường như không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Vừa rồi tóc của ngươi biến thành màu đen, động thủ với chúng ta, đã xảy ra chuyện gì?
Phù Ám Triều vội vàng quát.
- Tóc đen? Nói đùa gì vậy? Ta chỉ có chết mới có thể biến thành tóc đen, ngươi sẽ không nói ta đã chết chứ...
Bạch Đầu tôn giả lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được, lúc này tóc hắn trắng như tuyết, cũng không có gì khác với trước kia.
- Chỉ có tử vong mới sẽ biến thành màu đen? Chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy ngươi sau khi chết?
Đột nhiên muội muội trong Quỷ Mị Yêu Cơ lên tiếng.
Nghe nói như thế, mọi người cảm thấy sởn hết gai ốc.
- Sau khi ta chết, cái gì sau khi ta chết?
Gương mặt Bạch Đầu tôn giả đầy kỳ quái, dường như hắn không biết xảy ra chuyện gì.
- Hắn có phải thật hay không, ta kiểm tra là biết rõ.
Nhiếp Vân thấy mọi người nghi thần nghi quỷ như thế, có chút không biết làm sao bây giờ, cau mày suy nghĩ, lúc này vươn tay nắm lấy Bạch Đầu tôn giả.