Buổi sáng.
Đại viện quốc an thành phố.
Trong một dãy nhà, trong một phòng làm việc.
Uông Sâm buông điện thoại, căn bản là không đem lời nói của Từ Yến để trong lòng, bảo tôi nhanh chóng rời khỏi cơ quan để chạy trốn? Sao có thể, bà cũng không dùng não suy nghĩ hả, có ai dám tiến vào quốc an thành phố diễn võ dương oai? Cho dù dương oai, nhiều cảnh vệ như vậy còn được trang bị súng, sao có thể để cho hắn ta tiến vào? Còn không ai ngăn được hắn? Hắn cho rằng hắn là ai? Uống Sâm cho rằng Từ Yến đây là chọc quê mình, trong lòng chán ghét đối với cô ấy cũng nhiều hơn, một người thuộc hạ của bà đến đây gây phiền phức cho tôi? Được đấy, để cho hắn tới thử xem! Tới cũng đừng muốn chạy!
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa bị người gõ.
Không đợi Uông Sâm nói, cánh cửa đã mở.
Đi vào là một phụ nữ trung niên, là vợ ông ta Hứa Diễm.
Đến rồi? Mấy giờ họp? Uông Sâm nhìn vợ hỏi một tiếng.
Vừa đi phòng họp, nói hội nghị có thể sẽ lùi lại một chút, nên tới đây nhìn Hứa Diễm ngồi xuống trước mặt gã : Làm sao vậy? Sao mặt mày nhăn nhó thế? Hứa diễm cũng là một phó cục trưởng phân cục, lần này họp cũng có phần của bà ta.
Uông Sâm nói : Không có việc gì, Từ Yến vừa gọi điện thoại cho anh
Hứa Diễm trầm mặt : Lại là chuyện quyền nuôi dưỡng? Bà ấy còn chưa xong?
Uông Sâm hừ một tiếng : Còn kinh tởm hơn chuyện quyền nuôi dưỡng, nói với anh là có một thuộc hạ của bà ấy biết chuyện ngày hôm qua anh đánh bà ấy, muốn đến đây tìm anh tính sổ
Đến đây? Đến chổ nào?
Ở đây này, quốc an thành phố
Từ Yến có phải là có bệnh rồi không?
Bả còn bảo anhđi nhanh lên, anh cũng không đến ý đến bả
Một thuộc hạ mà thôi, anh còn cần phải tránh hắn? Ha ha, đánh mụ họ Từ ấy thì đánh, cũng không phải bị thương nghiêm trọng gì, thật đúng là quá mức
Để cho bọn họ tự lăn qua lăn lại đi
Ừm, không cần phản ứng bọn họ
Theo Uông Sâm xem ra, cũng không nghĩ đánh Từ Yến có gì sai, thật ra ngày hôm qua gã căn bản không uống rượu. Quốc an có quy định về uống rượu rõ ràng đối với nhân viên, nhất là loại cán bộ như Uông Sâm, còn là ở thị cục, quy định càng nghiêm ngặt, đêm qua Uông Sâm rất tỉnh táo, một giọt rượu cũng không đụng vào, gã thật sự là bị chuyện tranh đứa nhỏ với Từ Yến làm cho phiền. Lúc này mới ra tay ác, muốn dọa cho Từ Yến sợ, đỡ phải về sau lại đến gây phiền phức. Cho dù không dọa được, thì cũng coi như là đánh cho hết giận, về phần hậu quả? Uông Sâm cũng không lo lắng, quả nhiên, Từ Yến cũng giống như Uông Sâm đoán không dám báo cảnh sát, Uông Sâm biết cô ấy sợ con trai biết chuyện bọn họ đánh nhau, tạo thành ảnh hưởng tâm lý không tốt đối với đứa nhỏ, Uông Sâm đã sớm nhìn thấu Từ Yến, người đàn bà này trong đầu đều là con trai, cũng vì nhìn thấu cô ấy, nên Uông Sâm mới dám ra tay đánh cô ấy. Chỉ biết Từ Yến sẽ không dám đem chuyện tình ầm ĩ lớn làm cho con trai biết.
Nếu tối hôm qua đã xé rách mặt với Từ Yến, Uông Sâm nghĩ cũng không cần phải nhịn cô ấy nữa, lần sau nếu như cô ấy dám đến trong nhà nói chuyện quyền nuôi dưỡng, Uông Sâm quyết định tiếp tục dùng vũ lực với cô ấy, lúc nào cô ấy rút đơn khỏi tòa, thì lúc ấy nói sau.
Hứa Diễm cũng không đem lời Từ Yến nói để ở trong lòng.
Hai vợ chồng ngồi trong phòng trò chuyện với nhau một hồi.
Cửa sổ phòng làm việc của Uông Sâm cũng không nằm đối diện cửa lớn, mà là ở hậu viện, cho nên động tĩnh ngoài cửa lớn bọn họ cũng không rõ ràng, cái gì cũng không nghe thấy.
...
Ngoài đại viện.
Nhân viên công tác và cán bộ vây xem càng lúc càng nhiều.
Trên ký túc xá cũng có mấy người lãnh đạo thị cục nhíu mày mở cửa sổ, nhìn bên ngoài.
Người này là ai hả?
Không biết, thái độ rất cứng?
Hắn không biết nơi này là chổ nào sao?
Nhưng nghe hắn nói tìm Uông chủ nhiệm, hẳn là biết?
Biết mà hắn còn dám tới đây? Cái này không phải rãnh rỗi không có việc gì sao?
Người này lá gan đủ lớn, cũng không biết tìm Uông chủ nhiệm làm gì, bất quá với cái thái độ này của hắn, có thể khiến cho hắn tiến vào mới là lạ.
Lãnh đạo cũng lập tức tới?
Cuộc họp bị lùi lại, hẳn là một chút nữa.
Tiểu tử này thật là được, nhìn hắn muốn làm gì xem.
Mọi người đều nghị luận, không ít người cũng chỉ trỏ Đổng Học Bân.
Biểu tình của Đổng Học Bân không có gì thay đổi, nhẹ nhàng nhìn hai người cảnh vệ chặn ở trước mặt hắn, Tôi nói một lần cuối cùng, không có chuyện của các người, tránh ra, bằng không nói trước, bị thương các người đừng trách tôi, không phải tôi không nhắc nhở các người.
Bị thương cảnh vệ?
Cậu còn muốn động thủ?
Tất cả mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ gặp qua người dám tuyên bố nhiều, nhưng lại chưa thấy qua có người dám ra tay tại quốc an thành phố, đó không phải tìm đường chết sao? Nơi này là chổ nào? Nơi này là cơ quan gì? Cậu có mấy cái mạng cũng không đủ! Thật đúng là dám nói!
Cách đó không xa Đàm Lệ Mai nghe thấy được, trong lòng căng thẳng.
Nhưng Chân An Quốc và mấy người cán bộ của phân cục Thành Tây cũng như những người khác, cho rằng tiểu Đổng chủ nhiệm cũng là thuận miệng nói một câu, cũng không dám xông vào thật.
Bên trong một người cảnh vệ bị hắn chọc nở nụ cười, Được! Vậy cậu thử xem!
Một cảnh vệ khác bĩu môi nói: Lãnh đạo lập tức đến, không cần nhiều lời với hắn, đuổi đi đi!
Một cán bộ thị cục nhíu mày nhìn Đổng Học Bân, nói: Ở đây không phải chổ để cậu tới, đi nhanh lên, đừng chọc phiền phức cho mình!
Đổng Học Bân cười cười, Vậy không có gì để nói? Tay bị thương cật lực từ trong túi lấy ra một gói thuốc, tay phải rút ra một điếu, mồi lên hút một ngụm, ánh mắt của Đổng Học Bân nhàn nhạt quét một vòng trong đại viện, tay trái lần thứ hai cắm vào trong túi, tựa như căn bản là không thấy được ánh mắt quái dị của người xung quanh và căm tức của mấy người cảnh vệ, từ từ bước vào trong cửa nhỏ.
Một bước. . .
Hai bước. . .
Ba bước. . .
Tất cả mọi người nhìn thẳng hắn, trong lòng nói người này sao không biết trời cao đất rộng như thế hả?
Xông vào quốc an? Cảnh vệ đều mang theo súng, khi tất yếu cũng có quyền nổ súng, cậu đây là thật không rõ chữ chết viết như thế nào có phải không? Hơn nữa tay bọc băng vải của cậu, bước đi khập khiễng của cậu, cái này rõ ràng là bị thương mà? Đều như vậy rồi cậu còn không ở bệnh viện dưỡng thương? Dĩ nhiên chạy tới rồi quốc an thành phố? Cậu cái này. . . Cậu cái này thật là được, tự tìm phiền phức cho mình!
Cảnh vệ phát hỏa, giơ cảnh côn tới!
Ai cũng không cho rằng Đổng Học Bân dám động thủ, đều nghĩ là hắn lừa gạt khí thế!
Nhưng Đổng Học Bân ngay cả con mắt cũng không chớp một chút, sau khi cùng một một cảnh vệ mặt đối với mặt, không đợi cảnh vệ giơ cảnh côn hù dọa hắn, tay phải của Đổng Học Bân đã đánh ra một chút, mọi người thậm chí cũng không có thấy rõ hắn ra tay, chổ cổ họng của cảnh vệ tựa như vang lên một tiếng, hắn ta chỉ ặc một tiếng, con mắt trợn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Rầm!
Trực tiếp ngã xuống đất!
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người!
Đổng Học Bân bước chân căn bản là không có dừng, tiếp tục đi về phía trước, tay phải mang theo điếu thuốc, lại ngậm trên miệng, mị mắt.
Lão Vương!
Vương ca!
Bên cạnh ba cảnh vệ đều giận dữ!
Vù một cái! Ba cảnh vệ đều xông lên!
Một người là cảnh côn, một người là tay không, một người cuối cùng lại có thể lấy ra súng!
Đàm Lệ Mai hoảng sợ, Đừng! Dừng tay dừng tay! Cách quá xa, bên kia cũng nghe không được, cho dù nghe được cảnh vệ hiển nhiên cũng sẽ không nghe cô ấy.
Chân An Quốc cũng hít vào một hơi.
Người của phân cục Thành Tây khiếp sợ liếc nhau!
Thật ra tay! Tiểu Đổng chủ nhiệm thật sự muốn xông vào quốc an thành phố? ?
Cái này. . . Cái này không phải việc nhỏ! Làm không tốt là tội danh lớn!
Xung quanh cán bộ của các phân cục tới thị cục họp và nhân viên công tác thị cục tất cả đều trợn tròn mắt, người nào hả? Thật dám xông vào trong hả? Còn đánh cảnh vệ? ?
Biểu tình của Đổng Học Bân tựa như một chút khái niệm này cũng không có, sau khi đi hai bước, đón lấy hai người cảnh vệ, một người tay không một người cảnh côn. Đổng Học Bân sau khi trở về từ cảng X, thời gian còn thừa đã lại tích góp một vài ngày, bất quá vẫn không nhiều lắm, cho nên cũng căn bản không lưu thủ, thấy cảnh vệ phẫn nộ vung cảnh côn đập tới, Đổng Học Bân con mắt cũng không chớp, tay phải nghênh lên, trên đường đột nhiên thay đổi phương hướng, mượn lực đánh lực nắm cổ tay của cảnh vệ bẻ một cái, cảnh côn nghiêng qua, đập vào đầu của cảnh vệ tay không, lập tức Đổng Học Bân một cước dẫm lên chân của hắn ta, hắn vừa muốn nhấc chân đá Đổng Học Bân đã phải dừng lại, Đổng Học Bân nắm tay cầm cảnh côn của hắn vung lên trên, cảnh côn vung lên bóp một tiếng đánh vào cằm của hắn ta!
Phù phù!
Phù phù!
Hai người cảnh vệ đều ngất đi!
Chớp mắt mấy cái còn chưa đến vài giây, bốn người cảnh vệ đã ngã xuống ba người, chỉ còn lão cảnh vệ cuối cùng móc súng.
Thấy cảnh tượng như vậy, lão cảnh vệ cũng nổi giận, gã công tác nhiều năm như vậy tại quốc an thành phố, thật đúng là chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, nhưng căn cứ theo điều lệ, lúc này lão cảnh vệ phán đoán mình đã có quyền hạn nổ súng, vì vậy lập tức mở chốt bảo hiểm, nhắm ngay Đổng Học Bân!
Rất nhiều người đều sắc mặt đại biến!
Một ít người vây xem lập tức trốn xa! Rất sợ đạn ngộ thương!
Nhưng Đổng Học Bân không cho là đúng, thậm chí nhìn cũng không nhìn, cảnh côn trong tay ném ra ngoài mà không cần nhìn mục tiêu!
Vù!
Cảnh côn bỗng nhiên nện trên tay của lão cảnh vệ, súng trong tay của gã cũng bị đánh văng lên giữa không trung, sau đó cảnh côn không giảm, bốp một tiếng nện giữa trán, lão cảnh vệ mắt tối sầm, dưới chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống mặt đất.
Súng còn đang bay.
Từ từ rơi xuống.
Đổng Học Bân vừa đi vừa dùng tay phải vươn ra, kịch, súng rơi xuống trên tay hắn, cổ tay run lên, răng rắc, leng keng, linh kiện súng ống từ trong tay rơi xuống đất, keng, keng, keng, đạn cũng bị Đổng Học Bân bắn ra từng viên từng viên, rất có tiết tấu.
Súng bị hủy đi!
Bị hủy rất thành thạo!
Đây chính là người ngoài nghề bình thường tuyệt đối làm không được!
Hơn nữa cho dù người trong nghề! Cũng làm không được một tay phá súng nhanh như vậy!
Chưa đến mười giây đồng hồ! Hắn dĩ nhiên đánh hôn mê bốn người còn hủy đi một khẩu súng!
Xung quanh tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Đổng Học Bân, dùng cái mông nghĩ cũng biết người này không phải người thường! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh