Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.

Huyện Trinh Thủy.

Giải quyết chuyện bên này của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân cũng lại buông xuống một khúc mắc, trước mặt của chị Khương liên hệ với người quen bên kia một chút, lại thương lượng tìm người chăm sóc mẹ của Khương Phương Phương, Đổng Học Bân thấy chị Khương bận như thế cũng cáo từ rời đi, ngày hôm nay hắn không dự định ở lại, dù sao Từ Yến sau đó không lâu sẽ trở lại kinh thành nhậm chức, chú hai chỗ đó khẳng định sẽ lo, về phần điều động của Khương Phương Phương Đổng Học Bân cũng sẽ sau khi rút huyện lập thị xuống tới chờ huyện Nhạn Bắc đưa về danh sách huyện bọn họ, thì mau chóng bắt tay vào đem chị Khương điều đến đây, sau này cơ hội gặp mặt nhiều, cũng không quan tâm đến một chút này, hơn nữa tính ra, hắn còn có không ít chổ muốn đi.

Đi.

Đổng Học Bân đi xuống lầu.

Học Bân, trở về cũng không nói một tiếng hả? Bí thư ủy ban kỷ luật huyện Bồ An cười ha ha đi tới đối mặt với hắn, phỏng chừng là cố ý tới.

Đổng Học Bân cũng cười, Bồ bí thư.

Nghe nói gần đây công tác rất thuận? Bồ An nói.

Đổng Học Bân nói: Cũng được, ngài thế nào? Thân thể có khỏe không?

Bồ An mỉm cười nói: Khỏe lắm, cũng là vẫn muốn ăn với cậu một bữa cơm, thế nào? Tôi buổi tối đem mấy người bạn cũ kêu tới?

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: Đừng, vẫn là hôm khác đi, tôi hôm nay trở về là việc gấp, lập tức phải đi, tranh thủ thời gian, không phải không cho Bồ bí thư mặt mũi, ha ha, đến lúc đó có thời gian chúng ta sẽ gặp, được rồi Bồ bí thư, ông tới thật đúng là vừa lúc, tôi đang muốn đi sân bay, xe taxi phỏng chừng cũng chạy không được xa như vậy, ông tìm cho tôi chiếc xe đưa tôi đi tỉnh thành? Phiền phức không?

Bồ An nói: Cái này còn phiền phức cái gì? Cậu chờ. Tôi gọi điện thoại.

Rất nhanh, xe đã tới, quan hệ của Đổng Học Bân và Bồ An cũng là rất quen thuộc, không có gì để khách khí, hàn huyên vài câu rồi đi.

. . .

Sân bay.

Tới đều đã năm giờ.

Đổng Học Bân là đặt vé trong ngày, chỉ có khoang bình thường, còn là giá rẻ nhất, bất quá cũng may hắn không đem một chút hành lý, rất thuận lợi chen lên máy bay.

Sau khi ngồi xuống, Đổng Học Bân lấy ra điện thoại di động suy nghĩ một chút. Hành trình máy bay là đi tỉnh Bắc Hà. Hắn chuẩn bị kế tiếp đi tìm đám người Cảnh Nguyệt Hoa và Ngu Mỹ Hà, Huyên di và đứa nhỏ chỗ đó Đổng Học Bân khẳng định cũng phải đi, đều ở cùng nhau, cho nên hành trình cũng không cần nói. Về phần Phương Văn Bình chỗ đó Đổng Học Bân không đi qua. Bởi vì luôn cảm thấy có thể quan hệ của hắn cùng Phương Văn Bình xin lỗi ngay mặt thật sự nói không được. Đổng Học Bân cũng không biết nên nói cái gì ngay mặt, vì vậy chớp chớp mắt, thẳng thắn gửi một tin nhắn cho Phương Văn Bình.

Viết rằng: Phương tỷ. Trước đó xin lỗi, làm cho ngài bị thương không ít lần, vậy cái gì, nếu như để sẹo ngài nhanh chóng nói với tôi, tôi giúp ngài chữa cho tốt.

Tích tích tích.

Phương Văn Bình trả lời, chỉ một chữ: ừm.

Đổng Học Bân tiếp tục gửi đi nói: sau này có việc cũng tìm tôi, chỉ cần tôi đủ khả năng khẳng định không thành vấn đề, tôi ngày hôm nay bắt đầu nghỉ ngơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một vài ngày rồi trở lại, đến lúc đó trở về trong tỉnh tôi đi thăm ngài, ngài chú ý thân thể, ăn uống đúng bữa, ăn nhiều hoa quả.

Phương Văn Bình đáp: đã biết.

Đổng Học Bân: cứ như vậy đi, máy bay sắp bay, tôi phải tắt điện thoại.

Bên kia không có trả lời, Đổng Học Bân lúc này mới dựa theo chỉ thị của tiếp viên hàng không tắt đi điện thoại di động.

. . .

Buổi tối tám giờ hơn.

Máy bay mới đáp xuống tỉnh Bắc Hà.

Đổng Học Bân đi ra sân bay vừa nhìn cũng là bầu trời tối đen, đi đến khu đợi xe taxi, xếp hàng đợi một chiếc, trên xe hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn là quyết định đi tìm Cảnh Nguyệt Hoa trước. Cù Vân Huyên chỗ đó mình rảnh rỗi trở về một chuyến thăm cô ấy thăm đứa nhỏ, Ngu Mỹ Hà bên kia lần trước chị Ngu tới kinh thành làm cái gì cái gọi là đóng phim còn thiếu chút bị người ta lừa Đổng Học Bân cũng gặp mặt cô ấy, cũng là Cảnh Nguyệt Hoa tính ra đều rất lâu chưa thấy qua, hơn nữa Nguyệt Hoa trước đây thế bị bệnh ung thư, cũng may là Đổng Học Bân dùng rút lui thời gian cho cô ấy cứu trở về, vẫn đều dùng sâm dã sơn và thuốc kháng ung thư, Đổng Học Bân cũng có chút muốn gặp cô ấy. Mặc dù Đổng Học Bân thỉnh thoảng gọi điện thoại liên lạc cho Cảnh Nguyệt Hoa, nhưng tính tình của chị Cảnh vừa cứng vừa thối, cơ bản là chuyện gì cũng không nói cùng Đổng Học Bân, cho nên tới đây không đi nhìn cô ấy một cái Đổng Học Bân sẽ lo lắng.

Thành phố Phần Châu.

Khu Nam Sơn.

Đối với tất cả bên này Đổng Học Bân hiển nhiên là quen thuộc, ngay cả mỗi con phố đều quen thuộc, dù sao nơi này là chổ hắn công tác qua thời gian dài nhất, từ lúc trước phó cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài đến cục trưởng cục chiêu thương, rồi từ chủ nhiệm văn phòng đường phố khu Nam Sơn đến phòng giám sát ủy ban kỷ luật thành phố, hắn sau khi thi đậu nhân viên công vụ dừng lại một chút ở kinh thành thì điều nhiệm tới đây, công tác hai năm hơn, đối với hoàn cảnh ở đây, đối với sinh hoạt ở đây, đối với dân chúng ở đây Đổng Học Bân đều có cảm tình, lần này tới, trong lòng cũng rất hoài niệm.

Xe đứng ở cửa gia thuộc viện của văn phòng đường phố Quang Minh.

Cảnh Nguyệt Hoa hiện tại là bí thư khu uỷ, bất quá cha mẹ vẫn đều ở trong này, cho nên Cảnh Nguyệt Hoa cũng không có dọn đi gia thuộc viện khu ủy, mà là vẫn ở cùng một tiểu khu với cha mẹ để tiện chiếu cố.

Thăm lại chốn xưa?

Quang vinh về quê cũ?

Đổng Học Bân cũng không biết nên hình dung tâm tình hiện tại như thế nào, không có vội vã đi vào trong đi, mà là đứng ở sân ngoài nhìn trái nhìn phải.

Tiệm tạp hóa còn mở cửa.

Quán mì cũng còn mở.

Đổng Học Bân lộ ra một nụ cười hoài niệm, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Cảnh Nguyệt Hoa, tít tít tít, tít tít tít, điện thoại không người tiếp. Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là gọi cho em trai của Cảnh Nguyệt Hoa Cảnh Tân Khoa, vang lên vài tiếng bên kia có một âm thanh của thanh niên tiếp điện thoại.

A lô, Đổng chủ nhiệm. Cảnh Tân Khoa rất ngoài ý muốn.

Đổng Học Bân cười nói: Nguyệt Hoa bí thư có ở đấy không? Tôi gọi điện thoại không thông.

Cảnh Tân Khoa ặc nói: Chị của tôi đang tắm, mới vừa vào, ngài tìm chị ấy có việc gấp? Vậy chờ cô ấy đi ra tôi bảo chị ấy gọi lại cho ngài, phỏng chừng cũng mười phút.

Với tính cách mạnh mẽ vang dội của Cảnh Nguyệt Hoa, làm việc cho tới bây giờ cũng không lề mề chậm chạp, Đổng Học Bân đương nhiên càng lý giải hơn so với Cảnh Tân Khoa, Nguyệt Hoa mỗi lần tắm cũng sẽ không vượt hơn bảy phút, có thể nói thần tốc.

Đổng Học Bân hỏi: Các người hiện tại ở nhà cha mẹ à?

Đúng vậy, là cái tiểu khu cũ đó, ngày hôm nay chúng tôi đều đến đây ăn cơm. Cảnh Tân Khoa nói, Làm sao vậy Đổng chủ nhiệm? Ngài có việc?

Đổng Học Bân nói: Tôi đang ở dưới lầu đây.

Hả? Dưới lầu? Phố Quang Minh? Cảnh Tân Khoa kinh ngạc.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, sau đó thì thấy rèm cửa sổ trên lầu nhà của cha mẹ Cảnh Nguyệt Hoa chỗ đó mở ra, lộ ra mặt của Lâm Bình Bình, Đổng Học Bân thấy được vợ của Cảnh Tân Khoa, cười phất tay với cô ấy một chút, Lâm Bình Bình trước đây cũng là thủ hạ của mình tại cục chiêu thương huyện Duyên Đài, có giao tình, cô ấy lúc trước mang theo đứa nhỏ của Cảnh Tân Khoa chưa kết hôn, cuối cùng vẫn là Đổng Học Bân tác hợp cho hai người bọn họ kết hôn, tính ra Đổng Học Bân cùng cả nhà Cảnh Nguyệt Hoa thật đúng là có duyên phận, xảy ra rất nhiều chuyện, một ngày một đêm cũng nói không xong. Cái này có thể cũng là duyên phận rồi.

Lâm Bình Bình cũng mừng rỡ vẫy tay, cái miệng hình như đang hô cái gì, nhưng cửa sổ đang đóng, Đổng Học Bân ở phía dưới cũng không nghe thấy.

Đổng Học Bân nói với điện thoại: Tân Khoa, nhà cậu tiện không? Tiện thì tôi đi lên ngồi? Hai bác ngủ chưa?

Cảnh Tân Khoa lập tức nói: Tiện mà tiện mà, ngài mau lên đây đi. Nói xong cũng không nhịn được nói tiếp: Coi ngài khách khí kìa, còn gọi điện thoại, ngài trực tiếp lên đây là được, cũng không phải người ngoài.

Được rồi, vậy tôi đi lên. Đổng Học Bân cúp điện thoại, quay đầu đi qua tiệm tạp hóa bên cạnh mua một ít dưa và trái cây, lúc này mới chuẩn bị lên lầu.

Phía trước có người đến đây.

Hả?

Ai da!

Đổng chủ nhiệm?

Thật sự là Đổng chủ nhiệm!

Mấy người kia cả kinh kêu lên.

Đổng Học Bân nhìn nhìn quen mắt, nhưng cũng không phải bạn cũ trước đây, có thể là khoa viên cán sự phía dưới của mình lúc nhậm chức chủ nhiệm tại văn phòng đường phố Quang Minh lúc trước.

Đổng Học Bân cũng không kênh kiệu, cười gật đầu với bọn họ rồi lên lầu.

Chờ Đổng Học Bân biến mất tại hành lang, mấy người kia còn có chút trợn mắt há hốc mồm nghị luận, Đổng Học Bân ở đây quá nổi danh, ngay cả hắn đã đi rất lâu, nhưng nhân viên công vụ và dân chúng vẫn quên không được người từng được mệnh danh là “ôn thần”!

Ôn thần đã trở về?

Ôn thần lại trở về?

Lần này đừng làm ra chuyện gì nữa nha? ?

Rất nhiều người đã sợ Đổng Học Bân, chỉ cần hắn đến chổ nào thì đều xảy ra chuyện chổ đó, lần này hắn tới, đừng có làm ra địa chấn hay gì gì đó nũa nha?

Đổng Học Bân nếu như biết bọn họ nghĩ như thế nào, phỏng chừng đều hộc máu.

Đây là nghe nhầm đồn bậy, lời đồn hại người, hơn nữa là càng đồn càng ầm ĩ càng đồn càng tà, thật sự là ma hóa cho Đổng Học Bân, khiến cho người gặp người sợ!

. . .

Trên lầu.

Vừa đi qua, cánh cửa sớm mở ra.

Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình đều ở cửa chờ hắn.

Đổng chủ nhiệm. Cảnh Tân Khoa cười nói.

Tiểu Đổng cục trưởng. Lâm Bình Bình nhiệt tình nói: Mau vào mau vào.

Xưng hô của hai người không giống nhau, thật ra đều là chức vụ Đổng Học Bân trước đây đảm nhiệm qua, vài năm trôi qua, bọn họ vẫn quen gọi như thế.

Đổng Học Bân rất vui mừng nhìn hai người, Coi hai ngươi mặt mày hồng hào, ngày xem ra sống rất tốt? Đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ thế nào?

Lâm Bình Bình rụt rè cười, Đứa nhỏ ngủ, chúng tôi đều rất tốt.

Bên trong, Cảnh phụ Cảnh mẫu cũng đều đi ra đón, Tiểu Đổng tới? Mau vào đi.

Chào dì chào chú. Đổng Học Bân nhanh chóng đem hoa quả để xuống, Mua chút hoa quả cho hai ngài, con cũng vừa xuống máy bay thì trực tiếp đến đây, buổi tối cũng không mua được cái gì tốt.

Mua đồ làm gì, coi con kìa, cứ thích dùng tiền loạn. Cảnh mẫu mất hứng nói: Mạng của Nguyệt Hoa đều là con cứu, còn ra tiền mua sâm dã sơn cho Nguyệt Hoa, khiến cho bệnh ung thư của con bé cũng không tái phát nữa, dì với chú cũng không biết nên cảm ơn con như thế nào, con còn khách khí với dì chú, mua cái này làm gì, trước đây không phải đều nói rồi sao, sau này chúng ta cũng là người một nhà, con nếu như còn khách khí dì sẽ tức giận đó?

Cảnh phụ cũng bắt chuyện hắn, nói: Tân Khoa, nhanh chóng pha trà cho lãnh đạo cũ của con đi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK