Buổi tối.
Sắc trời tối xuống.
Bữa cơm ăn tới tám giờ hơn.
Trong Tứ Hợp viện đã mở đèn, mọi người vây quanh bàn đá vừa uống rượu vừa trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Tới, uống.
Còn có một ngụm.
Vậy tất cả mọi người cạn đi.
Được, cạn ly cạn ly.
Đổng sở trưởng tửu lượng thật không sai.
Được rồi, tôi có thể không được, vẫn là Doãn sở trưởng tửu lượng tốt hơn.
Ha ha, tôi là không uống bao nhiêu, các người cũng không dám chuốc tôi.
Doãn sở trưởng nếu nói như vậy, vậy chúng ta còn khách khí cái gì, tôi đề nghị uống thêm một vòng nữa.
Đừng, đều tám giờ hơn rồi, Đổng sở trưởng cũng nên nghỉ ngơi, tôi thấy chúng ta vẫn là trở về sớm một chút đi, uống vui vẻ là được.
Doãn sở trưởng cái này rõ ràng là tới ngưỡng rồi.
Hắc, cậu đừng vạch trần tôi chứ, ha ha.
Cơm ăn xong rồi, Đổng Học Bân và Doãn Thành An bắt đầu uống trà tỉnh rượu, Trương Đông Lượng và Hàn Phỉ mấy người giúp đỡ thu dọn chén bát trên bàn, Đổng Học Bân khuyên một chút, bảo bọn họ để trong phòng bếp một hồi hắn sẽ rửa, nhưng mấy người cũng không nghe, vẫn là giúp hắn rửa ... tới nhà lãnh đạo ăn, lãnh đạo còn tự mình xuống bếp, bọn họ hiển nhiên không có khả năng để cho Đổng Học Bân rửa chén, vậy cũng quá không phải đạo.
Cũng may tất cả mọi người không uống sống chết, không người ngã xuống.
Chờ bọn họ làm xong việc, Đổng Học Bân lập tức nói: Đều tới uống trà đi.
Được. Hàn Phỉ đặt mông ngồi qua, nâng chung trà lên uống một ngụm, Trà ngon!
Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng bọn họ cũng đến đây. Phẩm trà, cũng đều khen một câu trà ngon, thật ra bọn họ cũng không hiểu nhiều, cũng là cảm thấy uống rất ngon, hình như không cùng một dạng với trà bọn họ trước đây uống qua, hương vị quá nồng, còn là một loại hương vị rất thơm.
Chỉ có Doãn Thành An vẫn phẩm trà biết hàng, nhẹ nhàng buông chung trà, nhìn mấy người cười nói: Đâu chỉ là trà ngon, các người biết đây là trà gì không?
Hàn Phỉ chớp mắt.Trà gì?
Hạ Chu sửng sốt.Ngài nói như vậy thật là đúng, tôi cũng cho tới bây giờ không uống qua loại mùi vị này.
Doãn Thành An cười nói: Là Đại Hồng Bào đấy, không phải cái loại của siêu thị và cửa hàng bán lá trà đâu, hẳn là lá trà trên cây không có bán bên ngoài đâu.
Đổng Học Bân cười nói: Doãn sở trưởng biết hàng.
Doãn Thành An nói: Trước đây cùng lãnh đạo đi công tác. May mắn uống qua một lần. Cái mùi vị này vẫn đều nhớ kỹ. Sao có thể quên được, đây là lá trà uống một chút thì ít một chút, không ngờ rằng. Qua nhiều năm như vậy còn có thể may mắn uống được, Đổng sở trưởng ở đây đúng là có đủ.
Hàn Phỉ nhất thời kêu lên, Thật sao?
Hạ Chu ánh mắt ngưng trọng, lại chăm chú phẩm một ngụm trà.
Tôn Triệu Bang cũng hoảng sợ, hắn vừa rồi một ngụm nuốt xuống hết, ngay cả mùi vị cũng không nếm ra cái gì, cảm giác mình quá nguy hiểm, một ngụm này, phỏng chừng phải vài ngàn đồng, vậy chung trà này ít nhất cũng phải hơn chục ngàn hay là trăm ngàn rồi? Hơn nữa loại lá trà này cũng như Tứ Hợp viện của Đổng sở trưởng, đó là có tiền đều mua không được, hoặc là nói có tiền có thế đều mua không được cũng không quá phận, bởi vì mọi người đang ngồi tất cả đều là người có bối cảnh, nhưng loại Đại Hồng Bào này, bọn họ cũng chưa được nếm qua, cũng chỉ là thỉnh thoảng có thể nghe nói mà thôi.
Quá xa xỉ!
Đổng sở trưởng sống cũng quá thoải mái?
Mọi người càng nhìn càng cảm thấy cái này căn bản không giống sinh hoạt của cán bộ cấp chính xử!
Tứ Hợp viện? Đại Hồng Bào? Rượu cũng là mấy ngàn mấy chục ngàn? Đừng nói cán bộ cấp xử, cũng là cán bộ cấp bộ cũng không có xa hoa như thế!
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là lấy của người khác, lúc đầu còn có một chút, sau đó tặng người khác một chút, chổ của tôi cũng không còn bao nhiêu, bất quá Doãn sở trưởng nếu như thích, một hồi ngài đi thì mang về một chút.
Doãn Thành An xua tay nói: Đừng, tôi sẽ không đoạt đồ mà người khác thích.
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Tôi cũng không hiểu trà, để ở chổ tôi cũng lãng phí.
Đừng, vẫn là cậu giữ lại uống đi, tôi nếu như uống nghiện sau này không được uống, vậy là không ổn đâu. Doãn Thành An vui đùa một câu.
Đổng Học Bân thấy ông ấy không lấy, cũng không nói cái gì nữa, loại lá trà này cho dù là nửa cân, vậy cũng xa hơn một ngàn đồng, tất cả mọi người là cán bộ ủy ban kỷ luật, còn là ủy ban kỷ luật trung ương, cho nên bình thường phải chú ý nhiều hơn so với các cơ quan khác, Đổng Học Bân rõ ràng, cũng không khuyên nữa.
Sau khi biết lá trà trân quý cỡ nào, mọi người cũng uống rất cẩn thận, ai ai đều sắc mặt ngưng trọng một lần nữa phẩm vài ngụm trà, liên tục gật đầu.
Đổng Học Bân thật ra uống không sao cả, thứ nhất là không đem cái lá trà này coi là gì cả, người khác không dễ có, còn hắn nói một tiếng là có, nếu như uống xong, hắn cùng lắm thì đi nhà của Tạ lão gia tử một chuyến lấy một ít, người khác không có, chỗ của Tạ gia gia cũng sẽ không thiế, cho dù không nhiều, vậy cũng đủ Đổng Học Bân uống, thứ hai, Đổng Học Bân thật sự không hiểu lá trà, hắn ngay cả trà Long Tĩnh và Mao Tiêm đều không phân biệt được, uống vào đều thấy là mùi vị không khác biệt lắm, đâu biết Đại Hồng Bào trân quý, hắn cũng không có thưởng thức và đẳng cấp như vậy, đối với Đổng Học Bân mà nói, loại Đại Hồng Bào này đều không có gì khác với Coca Cola cả, đều là giải khát, bình thường Đổng Học Bân ở nhà cũng không uống cái này, nhiều lắm là dùng để chiêu đãi khách, không mất cấp bậc lễ nghĩa mà thôi.
Một ấm trà rất nhanh uống xong.
Thật ra còn có thể tiếp tục uống, Đổng Học Bân bình thường ở nhà cũng là uống trà như thế, quản cái gì mà một ấm trà chỉ có thể pha được ba nước, có đôi khi lười động hoặc là lười đợi, hắn ngâm vào một đống hồng trà có thể uống cả một ngày, thay nước đến bảy tám lần, giải khát là được rồi, bất quá gặp phải khách đến, Đổng Học Bân cũng rất chú ý, cũng không đau lòng đem lá trà bỏ đi, lại bỏ thêm chút Đại Hồng Bào vào, chờ nước.
Hàn Phỉ uống chút rượu, nói cũng nhiều lên, lấy làm kỳ quái nói: Đổng sở trưởng, tôi quên tính, ở nhà ngài mấy giờ này, trong bụng tôi phỏng chừng phải có mấy chục ngàn rồi, còn chưa từng ăn được một bữa cơm xa xỉ như thế, tiệm cơm bình thường chỉ ăn được mấy ngàn là cùng, chúng tôi vẫn là bốn người tổng cộng ăn mấy ngàn, có thể coi là sáu bảy người chúng ta cùng nhau ăn, hôm nay ít nhất cũng ăn hơn trăm ngàn rồi!
Mọi người vừa nghe, cũng là một trận không nói gì!
Quả thật là như thế, không nói Đại Hồng Bào, vài chai rượu vang và vài Mao Đài chục năm cũng phải được cả trăm ngàn rồi, tính ra thật đúng là hơn trăm ngàn!
Không nghĩ không biết, vừa nghĩ liền nhảy dựng lên!
Đổng Học Bân chen vào nói: Không có việc gì, dù sao cũng không phải tiền của tôi, đều là lấy từ người thân bạn bè, tôi ở một mình cũng uống không được ăn không hết, mọi người sau này thường tới đây chơi.
Doãn Thành An bật cười một tiếng nói: Một lần là được rồi, loại trà một ngụm mấy ngàn này, còn rượu uống một ly là vài ngàn, tôi cũng uống mà hết hồn, bất quá có câu nói cũng đúng, tiền nào của nấy, mùi vị đúng là không đồng dạng, quá hưởng thụ.
Lúc này, Hạ Chu mò gói thuốc, không có thuốc.
Trong gói thuốc của Đổng Học Bân và Trương Đông Lượng cũng hết, vừa rồi uống rượu nói chuyện phiếm, tất cả mọi người hút không ít.
Đổng sở trưởng, xung quanh đây có tạp hóa không? Hạ Chu nói: Tôi đi mua thuốc lá.
Đổng Học Bân vừa nhìn gói thuốc, cũng là không còn, nghĩ đến mấy gói Trung Hoa, mấy gói còn lại đều ở trong gia thuộc viện, vừa dọn đến đây hắn cũng không đem theo, con mắt khẽ động, bỗng nhiên nói: Tạp hóa có chút xa, ừm, thuốc lá trong nhà không có, bất quá có xì gà.
Hạ Chu hai m ắt sáng lên, Xì gà?
Đổng Học Bân cười nói: Tôi cũng chưa khui, chúng ta nếm thử?
Doãn Thành An cũng không khách khí, Nếm thử, cái đó chưa thử.
Đổng Học Bân đi trở về phòng lấy, đây là Trương Long Quyên từ nước ngoài mang tới cho mình, bởi vì Trương đại tỷ tương đối thích hút xì gà, Đổng Học Bân thì không có hứng thú gì, cho nên cũng chưa mở, chờ moi ra được cái hộp gỗ kia, hắn lấy ra đặt trên bàn đá.
Doãn Thành An nghi hoặc nói: Cái này là xì gà gì vậy?
Tôn Triệu Bang nói: Ặc, tôi cũng chưa thấy qua loại hộp này.
Tôi cũng không biết, hẳn là cũng không tệ lắm. Đổng Học Bân bận rộn nửa ngày mới đem hộp mở ra được, bên trong chỉ có vài điếu xì gà, là hàng đơn vị, nhưng mà cũng phân cho mọi người, bản thân cũng cầm một điếu mồi lên, ừm, cũng không tệ lắm, chỉ là không cảm giác đặc biệt nhiều, mùi vị đều không khác biệt lắm, thằng nhãi này cũng là lớn lên trong nhà dân chúng bình thường, đối với những xa xỉ phẩm này đều không có khái niệm gì, cũng không có thưởng thức gì.
Nhưng trên hộp có chữ viết.
Hạ Chu cầm điếu thuốc hút một hơi, sắc mặt cũng ngẩn ra, cúi đầu nhìn kỹ cái hộp gỗ kia, nhất thời hít vào một hơi, Đây là Cohiba Behike hả?
Hàn Phỉ hỏi: Cái gì Cohiba Behike ?
Hộp gỗ của Cohiba Behike , hàng Cuba. Hạ Chu ặc một tiếng, Đây là loại xì gà đắt nhất được tiêu thụ trên toàn bộ thế giới, tôi cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, trời đất, mấy điếu xì gà này, hẳn là khoảng hai ba chục ngàn, thậm chí có thể cao hơn một chút.
Trương Đông Lượng đang hút vào một hơi thiếu chút nữa sặc hơi, ho khan lên, Hai ba chục ngàn?
Thuốc lá Trung Hoa một điếu cũng chỉ vài trăm đồng!
Mà đó đã là thuốc lá xịn nổi danh toàn quốc!
Còn loại xì gà này mà đã hai ba chục ngàn? Mà chỉ có vài điếu? Sao có thể đắt như thế? ?
Đổng Học Bân cười nói: Tôi thật ra cũng không hiểu, thử cái mới mẻ, vật lấy hiếm làm quý, thật ra thuốc này cũng không nhất định tốt, tôi thấy vẫn không bằng Trung Nam Hải.
Doãn Thành An cũng vui vẻ, Trung Nam Hải sao có thể so được? Tôi tuy rằng không hút qua xì gà, bất quá cũng nghe qua tên Cohiba Behike , thấy hộp gỗ như vậy, thật đúng là loại thuốc lá được bán với giá mắc nhất trên thế giới, vài điếu Hoàng Hạc lâu trong nước chúng ta tương đối đắt tiền, cũng kém xa so với cái này.
Đổng Học Bân tự nhiên biết thuốc này không rẻ, Trương đại tỷ là ai? Là bà chủ lớn tài sản hơn trăm tỷ nhân dân tệ, người ta đưa gì đó có thể kém chứ? Không chỉ có đắt, hơn nữa loại xì gà này khẳng định còn không mua được, nếu không Trương đại tỷ sao có thể từ Phất Châu bên kia xa xôi đến đây cho hắn?
Phẩm trà.
Hút thuốc.
Mấy người trong lòng đều cũng có chút không bình tĩnh.
Đổng sở trưởng mới tới của sở hai bọn họ quả thật quá ghê gớm!
Trong nhà tùy tiện lấy ra một món hàng tiêu dùng bình thường, đều là từ mấy chục ngàn đến mấy trăm ngàn? Cái đệch! Cuộc sống của ngài cũng quá làm cho hâm mộ rồi? Hơn nữa tiền này còn đều là nguồn gốc rõ ràng sạch sẽ? Mọi người đánh giá sơ lược, đều cảm thấy Đổng Học Bân có thể là quan viên giàu nhất toàn quốc! Cho dù là quan viên tham ô nhận hối lộ! Tài sản chỉ sợ cũng không bằng Đổng Học Bân! Kém quá xa! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh