Buổi sáng.
Trong phòng làm việc của mình.
Đến buổi trưa mà Đổng Học Bân cũng chưa từng đi ra ngoài, một bước cũng không bước ra cửa phòng, ở bên trong tự pha trà uống, thuận tiện lật lật vài phần hồ sơ tư liệu của nhân viên cán bộ sở hai phòng tám, còn tiện tay âm nhạc. Mặc dù nói không làm tất cả, nhưng tên người vẫn là phải biết, bằng không thì sẽ làm trò cười. Bắt chéo chân hút thuốc uống trà nghe nhạc, Đổng Học Bân thoải mái không gì sánh bằng, làm quan nhiều năm như vậy, lần đầu nhẹ nhàng hưởng thụ như vậy, Đổng Học Bân cảm thấy ngày trước đây của mình đều sống uổng phí, liều mạng như vậy vì cái gì? Phấn đấu như vậy vì cái gì? Còn không phải là vì sinh hoạt sau này tốt hơn sao? Mà Đổng Học Bân hiện tại mới phát hiện, hắn đã vượt qua đám bạn cùng lứa tuổi, đã có quyền lợi và địa vị mà rất nhiều người chưa từng có, hắn hoàn toàn có thể nương cơ hội khó có được lần này hưởng thụ, mệt chết mệt sống nhiều năm như vậy, cũng nên thả lỏng mấy tháng, rất tốt.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Đã đến giờ nghỉ trưa.
Đổng Học Bân ngáp duỗi người một cái, cuối cùng phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, đứng lên, cửa đẩy đi ra.
Bên ngoài.
Mọi người cũng đều nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn.
Sở hai bọn họ tính luôn tất cả lãnh đạo tổng cộng cũng mới chỉ có bảy tám người, người không nhiều lắm, bất quá mọi người tất cả đều là cán bộ không ngoại lệ, ngoại trừ sở trưởng sở hai Doãn Thành An và phó sở trưởng sở hai Trần Đại Hữu, cấp bậc cao nhất cũng là Đổng Học Bân giám sát viên cấp chính xử, người khác cấp bậc cao nhất thậm chí có giám sát viên cấp phó xử, cấp bậc thấp nhất cũng là cán bộ cấp phó khoa.
Trong thời gian ngắn Đổng Học Bân đã đem tên của người ghi nhớ.
Bỗng nhiên, một người trung niên khuôn mặt hiền lành đôn hậu từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt ôn hoà nói: Nghỉ trưa, khổ cực mọi người, ơ, Đổng sở trưởng tới, thấy cậu sáng sớm không đi làm, tôi còn tìm người xin nghỉ bệnh cho cậu. Đây là sở trưởng sở hai, người đứng đầu phòng ban bọn họ Doãn Thành An, ngày hôm qua lúc báo danh Đổng Học Bân đã gặp qua. Chỉ nghe ông ta cười ha ha nói: Không có việc gì, một hồi tôi cho người hủy xin nghỉ bệnh, tới là tốt rồi, còn tưởng rằng cậu bị bệnh.
Đổng Học Bân cũng rất thành thật, Dậy trễ, làm cho ngài lo lắng. Xin lỗi Doãn sở trưởng.
Doãn Thành An cười rất hòa hợp.Không sao, được rồi, ngày hôm nay là ngày đầu tiên cậu chính thức đi làm, còn chưa có ăn cơm tại cơ quan? Đi nào, tôi chỉ đường cho cậu.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy đa tạ Doãn sở trưởng.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi không khác biệt Đổng Học Bân lắm bỗng nhiên cười hì hì, Doãn sở trưởng, tôi cũng không biết đường, ngài cũng chỉ đường cho tôi đi với.
Doãn Thành An chỉ vào cô ta cười nói: Tiểu nha đầu cô đã tới hai năm rồi, đường mà tôi biết cũng không nhiều như cô. Cô không phải là muốn ăn cơm chùa sao? Tôi còn không biết cô à.
Đổng Học Bân biết, cô gái này tên là Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cười khúc khích, Bị ngài phát hiện rồi, phiếu cơm của tôi hết tiền, gần đây rất nghèo.
Tôi đều sợ cô rồi. Doãn Thành An cũng không tức giận, bắt chuyện những người khác.Được rồi, ngày hôm nay tôi mời khách, tiểu Hạ, tiểu Tôn, tiểu Trương, cùng đi, lão Trần đi công tác. Hôm nay xem ra là không có phúc khí, ha ha, đi, bất quá tôi nói trước với các người. Mỗi người giới hạn hai mươi đồng tiền, nhiều hơn tôi cũng không trả.
Hàn Phỉ nhất thời kêu lên: Chỉ hai mươi đồng! Ngài keo muốn chết!
Doãn Thành An cười ha ha, Chúng ta phải phát huy tinh thần cần kiệm liêm chính, hai mươi đồng tiền đã không ít, các người muốn ăn nghèo tôi sao?
Phía sau đám người Tôn Triệu Bang và Trương Đông Lượng cũng mỉm cười.
Tôn Triệu Bang là một tiểu mập mạp trên dưới ba mươi tuổi, Vậy tôi kêu ba cái đùi gà nha.
Doãn Thành An liếc hắn, Coi bụng béo của tên nhóc cậu đi, cậu ăn ít lại.
Hạ Chu đồng dạng trên dưới ba mươi tuổi cười nói: Ba cái đùi gà còn có thể gọi một chén cơm, chúng ta đều ăn hai mươi đồng, không nên khách khí cùng Doãn sở trưởng.
Doãn Thành An bật cười chỉ chỉ bọn họ, Mấy người các người.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đổng Học Bân có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của hắn, trong tiếp xúc của hắn, vẫn cho rằng ủy ban kỷ luật là một phòng ban rất cổ hũ, ví dụ như lúc trước hắn công tác tại ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu cũng là như vậy, tất cả mọi người rất nghiêm túc, khiến cho toàn bộ bầu không khí phòng làm việc đều đặc biệt lãnh đạm, ở đây là ủy ban kỷ luật trung ương, Đổng Học Bân cho rằng sẽ càng nặng hơn, ai ngờ không phải như vậy, bầu không khí nội bộ của sở hai dĩ nhiên là như thế này, một người đứng đầu vui vẻ không có tính tình, một nữ cán bộ cái gì cũng đều dám nói, còn có mấy người giám sát viên ngay cả lãnh đạo cũng đều dám đùa, một phòng ban có ý tứ như thế, làm Đổng Học Bân phải quan sát bọn họ vài lần.
Tập hợp xong, mọi người đều đi xuống lầu.
Cả đường đi nói cười, nhưng Đổng Học Bân không nói cái gì, chỉ là nghe bọn họ trò chuyện, thằng nhãi này hạ quyết tâm điệu thấp, nói đều ít đi.
Phía trước là căn tin số ba.
Người không ít, gần trăm người đã tới.
Đổng Học Bân bọn họ đi vào gọi cơm, cũng không có người gọi cơm giúp Doãn Thành An và Đổng Học Bân, ngay cả hỏi một câu cũng không có, đều là tự mình kêu cơm, Đổng Học Bân cũng không có cảm giác gì, trước đây hắn công tác cũng là tự mình gọi cơm, đi đến gọi một phần cơm rau thịt đơn giản, lúc đầu hắn muốn mời mọi người ăn, bất quá phiếu cơm hắn còn chưa có làm, cuối cùng vẫn là tính phiếu cơm của Doãn Thành An.
Mười phút sau.
Mấy người của sở hai tìm một bàn nhỏ ngồi xuống.
Tôi có thể động chiếc đũa rồi. Doãn Thành An cười ăn trước, còn nói với Đổng Học Bân: Nếm thử đồ ăn bên này thế nào, đồ ăn của căn tin số ba vẫn là không tồi.
Đổng Học Bân ăn một ngụm, hơi ừm một cái, Ăn ngon.
Mọi người thấy Đổng Học Bân nói không nhiều, cũng không trò chuyện cùng hắn cái gì, mọi người cũng đều không quen.
Chỉ có Hàn Phỉ liên tiếp quan sát hắn, đột nhiên hỏi một câu, Đổng sở trưởng, hì hì, ngài là bối cảnh gì vậy?
Đổng Học Bân thiếu chút nữa phun ra một ngụm cơm, Hả?
Doãn Thành An cũng bị chọc cười, Tiểu Hàn, cơm còn không nhét đầy miệng cô hả?
Tôn Triệu Bang, Trương Đông Lượng, Hạ Chu ba người cũng không biết nói gì, nha đầu kia là cái gì cũng đều dám nói.
Tôi cái này không phải hiếu kỳ sao? Hàn Phỉ nhìn Đổng Học Bân, Tôi cùng Đổng sở trưởng cũng là cùng tuổi, nhưng tôi bây giờ mới là chính khoa, cái chênh lệch này cũng quá lớn, quá đả kích lòng tự tin của tôi.
Thật ra Hạ Chu Tôn Triệu Bang bọn họ làm sao không phải vậy? Cũng rất tò mò, bọn họ còn nhớ rõ sau khi nghe nói một người giám sát viên cấp chính xử mới hai mươi sáu tuổi muốn tới tiền nhiệm thì đều kinh ngạc, cái độ tuổi này, cái cấp bậc này, thật sự có chút làm cho người ta không nói được lời nào, thế nhưng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cũng không có ai hỏi như vậy cả.
Đổng Học Bân cười nhạt nói: Tôi làm có bối cảnh.
Tôn Triệu Bang lập tức nói: Phỉ Phỉ, cô nhanh chóng ăn đi.
Hàn Phỉ nói thầm một tiếng, Không nói thì không nói.
Đổng Học Bân cũng không tức giận, hắn cũng là một người tùy tính, ngược lại rất thích tính tình của Hàn Phỉ. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh