Một ngày. . .
Hai ngày. . .
Ba ngày. . .
Ủy ban kỷ luật, Đổng Học Bân đang ở trong phòng làm việc xử lý vài phần văn kiện, buổi chiều còn có một cuộc họp hắn cũng phải chuẩn bị một chút, bất quá lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên bước chân và động tĩnh, Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn cánh cửa, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa vang lên.
Mời đến. Đổng Học Bân nói.
Đi vào là khoa viên phòng giám sát số một Chu Trúc, vừa vào phòng làm việc cô ấy liền kinh ngạc nhìn Đổng Học Bân, nhanh chóng nói: Chủ nhiệm, người của bộ tổ chức thị ủy.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Bộ tổ chức?
Chu Trúc đáp: Hình như là Ôn bộ trưởng dẫn người tự mình tới.
Đổng Học Bân trong lòng khẽ động, Tới phòng giám sát số một chúng ta?
Chu Trúc gật đầu nói: Đúng vậy, người của bộ tổ chức tìm La chủ nhiệm và lưu chủ nhiệm, tựa như hỏi lại chuyện của ngài, Ôn bộ trưởng bên kia tôi nghe nói cũng đi tìm Hạ bí thư Chiêm bí thư bọn họ. Trong thể chế lâu như vậy, Chu Trúc đối với những cái này cũng đều lý giải, loại nói chuyện này đã là vài bước cuối cùng của khảo sát và đề bạt cán bộ, tuy rằng nhìn như là trưng cầu đánh giá của mọi người đối với Đổng chủ nhiệm, trưng cầu ý kiến của lãnh đạo chủ quản, thật ra trung gian rất nhiều trình tự sớm đều đi xong, hơn nữa nếu là bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Ôn Thế Tường tự mình mang đội, chuyện này cũng cơ bản định rồi, sẽ không có đường rẽ, vì vậy Chu Trúc đổi thành khuôn mặt tươi cười nói: Chúc mừng ngài.
Đổng Học Bân ngoài mặt rất thản nhiên, Còn không biết là chuyện gì xảy ra ni.
Chờ Chu Trúc vừa đi, cửa phòng làm việc cũng bị cô ấy cẩn thận đóng lại.
Đổng Học Bân lập tức lộ ra một nụ cười, rốt cục cũng tới, đã sớm chờ ngày này, bất quá lo lắng đến chuyện tình còn chưa xác định toàn bộ, Đổng Học Bân cũng không có vui vẻ quá sớm.
Đại khái là sau mười phút.
Cốc cốc cốc, lại có người gõ cửa.
Mời đến. Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn.
Lần này vào là khoa viên của phòng giám sát số một Phí Phàm, hắn sau khi vào thì cung kính nói: Chủ nhiệm, Ôn bộ trưởng tới. Sau đó nghiêng người lui ra một bên.
Ôn Thế Tường cười ha ha đi vào, Đổng chủ nhiệm.
Đổng Học Bân nhanh chóng đứng lên nghênh đón.Ôn bộ trưởng.
Thấy thế, Phí Phàm rời khỏi phòng làm việc nhẹ nhàng đóng cửa.
Hàn huyên vài câu, Ôn Thế Tường và Đổng Học Bân đều ngồi ở sô pha tiếp khách. Chỉ thấy Ôn Thế Tường mỉm cười nói: Ngày hôm nay tôi tới là đại biểu tổ chức nói chuyện với cậu, ha ha, bộ tổ chức chúng tôi với ủy ban kỷ luật hoàn toàn không giống, các người tìm người nói chuyện cơ bản đều là chuyện xấu. Chúng tôi bên này nói chuyện, đa số là chuyện tốt. Ôn Thế Tường người này Đổng Học Bân tiếp xúc không nhiều lắm, cũng là chạm mặt qua một lần, biết Ôn bộ trưởng tính tình rất tốt, Tôi cũng muốn nhắc nhở cậu. Cấp trên có ý tứ cho cậu xuống dưới cơ sở rèn đúc, tôi tới một là khảo sát, hai cũng là trưng cầu ý kiến bản thân của cậu một chút.
Đổng Học Bân quy củ nói: Tôi tất cả đều phục tùng an bài của tổ chức.
Có thể không phục tùng sao? Cái điều động này cũng là Đổng Học Bân mất nửa ngày khí lực tranh thủ tới!
Lúc Ôn Thế Tường cùng Đổng Học Bân nói chuyện, chuyện tình đã đồn ra tại ủy ban kỷ luật thậm chí trong đại viện thị ủy, loại chuyện này là không giấu diếm được.
Mọi người trong lúc nhất thời đều kinh ngạc không ngớt.
Cái gì? Bộ tổ chức khảo sát Đổng chủ nhiệm?
Sẽ không đâu? Đây là lại muốn đặc biệt đề bạt?
Hẳn là điều ngang? Có thể xuống cơ sở, vậy cũng là đề bạt à, cái này là mạ vàng, trong nháy mắt cũng sẽ là cấp chính xử.
Đổng chủ nhiệm không phải vừa mới đề phó xử nửa năm sao?
Có thể là lần này lập công. Cho nên mới đặc biệt.
Nhưng mà sao chúng ta vẫn không nghe nói? Một chút tin tức cũng không có .
Tôi vừa rồi thật ra nghe nói một chút. Hình như là bộ tổ chức tỉnh trực tiếp vận tác.
Trong tỉnh nhúng tay? Hèn chi hiện tại mới biết được tin.
Đổng chủ nhiệm mới hai mươi lăm tuổi? Ài, người so với người.
Một lần Đổng Học Bân từ chủ nhiệm văn phòng đường phố thoáng cái đặc biệt đề bạt phó xử vào ủy ban kỷ luật thành phố, mọi người cả kinh không ngớt, ai ngờ vừa qua khỏi nửa năm, người ta lại muốn đi, tiếp tục xuống cơ sở rèn đúc mạ vàng. Thậm chí chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn, cấp chính xử cơ bản được định sẵn rồi. Quả thật là người so với người tức chết người. Nhưng mọi người suy nghĩ một chút, cũng ghen ghét không được Đổng Học Bân. Không có biện pháp, Đổng chủ nhiệm người ta quả thật là có bổn sự này, nói về chuyện vài ngày trước nhảy vào trong nước cứu người, nước lạnh như vậy ai dám xuống dưới? Đổng Học Bân dám, còn kỳ tích cứu mọi người, những cái chiến tích này đều là Đổng chủ nhiệm đem mạng ra đổi, ai cũng không trông mà thèm được.
Mười giờ.
Ôn Thế Tường và người của bộ tổ chức rời khỏi ủy ban kỷ luật.
Trong cùng lúc đó, điện thoại di động của Đổng Học Bân cũng vang lên, là vợ mình gọi tới.
A lô, Tuệ Lan. Đổng Học Bân tâm tình không tồi.
Chuyện điều động của định rồi? Tạ Tuệ Lan hỏi.
Định rồi, cũng không biết đi chỗ nào.
Ha ha, tên nhóc anh còn chưa có nói cùng Tạ tỷ anh là ai ra lực, thừa nước đục thả câu muốn tới khi nào? Ừm? Nói một chút cho em nghe.
Trước đây rất nhiều việc đều là anh cho rằng như thế, sau đó cũng mừng hụt một hồi, làm cho anh sợ, anh là sợ phiền phức quá làm không được khiến cho em chê cười, cho nên mới không nói với em. Quá sĩ diện, cái khuyết điểm này Đổng Học Bân vẫn đều không có biện pháp bỏ được, Thật ra cũng là người đứng thứ ba của bộ tổ chức tỉnh, Cổ phó bộ trưởng sắp nghỉ hưu bị đau nửa đầu, anh nghe bạn nói mới biết, nên đi qua trị cho ông ta, thuận tiện trị luôn cho phu nhân của ông ta một chút, cho nên Cổ bộ trưởng thừa tình của anh, lúc này mới giúp anh hoạt động một chút.
Vận khí anh thật không tồi.
Được rồi, hai ta ngày mai mời Cổ bộ trưởng và vợ ông ấy ăn một bữa cơm đi, cảm ơn bọn họ, em cũng cùng Cổ bộ trưởng nhận thức làm quen một chút, người đứng thứ ba của bộ tổ chức tỉnh ủy, sau này em khẳng định cũng. . .
Qua vài ngày nữa ông ta sẽ lui.
À, cũng phải, bất quá cơm vẫn là phải ăn.
Ừm.
Chung thị trưởng cũng phải mời một lần.
Ừm.
Còn có Chiêm bí thư Hạ bí thư nữa, còn có lãnh đạo cũ đồng sự cũ trước đây, ài, mấy ngày này lại không nhàn rỗi.
Ừm.
Ặc, làm sao vậy? Ừm nửa ngày, ừm cho có lệ anh à?
Tạ Tuệ Lan cười nói: Em là đang suy nghĩ tên nhóc anh nếu như đi, ai nấu cơm giặt giũ cho em.
Đổng Học Bân biết Tuệ Lan có thể là có chút luyến tiếc mình đi, Đổng Học Bân làm sao không nghĩ vậy, từ khi Tuệ Lan đi huyện Duyên Đài nhậm chức huyện trưởng, Đổng Học Bân cơ bản là không xa cô ấy, sau khi kết hôn thì mỗi ngày “ngọt ngào” cùng một chỗ, đùng một cái phải chia tay, Đổng Học Bân cũng rất không quen, hơn nữa Tuệ Lan bụng càng ngày càng lớn, đứa nhỏ cũng sắp sinh ra. . . Đổng Học Bân vỗ trán mình một cái, rốt cục cũng thấy rắc rối xuất hiện, xuống cơ sở xa xôi đi mạ vàng cũng là con đường tốt nhất hiện tại của Đổng Học Bân, nhưng hắn không thể không lo lắng Tuệ Lan và Vân Huyên các nàng, vì vậy lập tức nói: Tuệ Lan, bằng không anh không đi quá xa, ở gần đây tùy tiện tìm một huyện, như vậy cũng có thể chiếu cố em.
Đi chỗ nào là tên nhóc anh định đoạt sao? Anh cho rằng đang đi chợ à? Anh muốn chọn cái gì thì chọn? Ha ha, lần này đi mạ vàng là một bước rất quan trọng trong con đường làm quan của anh, kiên định làm đi, Tạ tỷ anh xa anh không thể sống sao?Hả? Em tự chiếu cố mình.
Nhưng anh lo lắng, còn có đứa nhỏ.
Được rồi, trước khi sinh em sẽ gọi mẹ đến đây, không có việc gì.
Vậy. . . Vậy tôi tranh thủ mau chóng làm ra chút thành tích, mau chóng trở về.
Chậm chậm thôi, đừng cho mình áp lực quá lớn, anh trở về chỉ có chỗ chính, anh cho rằng đây là anh rèn đúc mấy tháng là có thể thành? Tạ tỷ anh từ phó xử nhấc lên chỗ chính, đều phải ba mươi tuổi, càng không nói anh hai mươi lăm tuổi hai mươi sáu tuổi.
Vậy không nhất định, tôi từ khoa viên lên phó khoa, từ từ phó khoa đến chính khoa, từ chính khoa lên phó xử chưa từng dùng nhiều thời gian, bản lĩnh của anh em còn không biết? Dù sao cũng để anh thử xem, tranh thủ nhanh lên một chút. Điện thoại di động của Đổng Học Bân bỗng nhiên vang lên tích tích một tiếng, Ặc, có điện thoại đến.
Cần điều đi, hiện tại chính là lúc anh bận nhất, được rồi, về nhà rồi nói.
Đổng Học Bân vừa cúp bên này, thì đem điện thoại bên kia tiếp nhận, A lô , tôi Đổng Học Bân.
Đổng chủ nhiệm, ha ha, tôi là Lưu Đại Hải.
Lão Lưu, hai ta đã lâu không gặp.
Đúng vậy, trước chúc mừng ngài thăng chức.
Không có, cũng là điều bình, nhưng chưa xác định.
Ngài còn giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi à? Tôi đều nghe nói, còn có rất nhiều thuộc hạ cũ của ngài ở huyện Duyên Đài bên này đều rất nhớ thương ngài, nói muốn mời ăn.
Ha ha, mời cũng nên là tôi mời các người.
Vậy cũng được, chỉ chờ lời này của ngài. Lưu Đại Hải là sở trường của đồn công an Huệ Điền Hương, lúc trước có giao tình qua mạng cùng Đổng Học Bân, tự nhiên sẽ không khách khí.
Hai ngày, hai ngày nữa tôi sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó đem tất cả mọi người gọi đến, tôi mời hết, chúng ta không say không về.
Lưu Đại Hải nói, Ngài đây là. . . Muốn đi rất xa? Gã cũng nghe ra.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Hẳn là không gần, ít nhất trở về không dễ dàng, cho nên mọi người gặp mặt, đến lúc đó còn muốn gặp mặt phỏng chừng phải nửa năm một năm.
Vậy chúng ta đi qua tìm ngài?
Không cần, tôi sẽ trở lại, rất nhiều cán bộ của huyện Duyên Đài tôi cũng phải bái phỏng một chút, còn phải quay về nhà bà ngoại nhìn một cái.
Cúp điện thoại của lão Lưu, lại có một đám điện thoại gọi đến, gọi vào điện thoại di động của Đổng Học Bân, cũng có điện thoại phòng làm việc của Đổng Học Bân.
A lô, Đổng chủ nhiệm, là tôi.
A lô, chủ nhiệm, chúc mừng ngài .
A lô, Tiểu Đổng, chúc mừng thăng chức, lúc nào mời ăn? Tôi chờ đây.
Có đồng sự, có bằng hữu, có thân thích, có lãnh đạo. . .
Đổng Học Bân nổi tiếng cực lớn tại thành phố Phần Châu, thậm chí còn nổi danh hơn so với bí thư thị ủy, điều động của hắn tự nhiên tác động đến thần kinh của rất nhiều người, chuyện tình đồn cũng cực nhanh.
Có vài người đắc tội qua Đổng Học Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nói ôn thần rốt cục con mẹ nó đi, bất quá cho dù là chủ nhiệm văn phòng đường phố Bình An Sở Thanh Hoa có mâu thuẫn rất sâu cùng Đổng Học Bân, cũng gọi điện thoại tới chúc mừng, ôn thần đi, nhưng Tạ thị trưởng còn chưa đi, hơn nữa cán bộ Đổng Học Bân giao hảo tại thành phố Phần Châu cũng có rất nhiều, cho nên mặc dù trong lòng không vui vẻ, có vài người cũng phải gọi cú điện thoại này.
Còn có một vài người có chút thổn thức, vừa hai mươi lăm tuổi thì có thành tựu như vậy, một lần rồi lại một lần đặc biệt đề bạt, sau này thì sao? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh