Trong sân.
Chưa tới chín giờ.
Doãn Thành An nhìn thời gian, Không còn sớm, về thôi.
Hàn Phỉ đứng dậy nói: Đổng sở trưởng, cảm ơn ngài khoản đãi.
Không khách khí. Đổng Học Bân nói: Bằng không đều ở chổ này đi, cũng có chỗ.
Doãn Thành An lắc lắc tay, Vẫn là trở về đi, tôi vừa rồi đã gọi điện thoại kêu người lái xe, dù sao cũng không xa, vài phút.
Đổng Học Bân vừa nghe cũng không lưu bọn họ, Vậy được, rảnh rỗi tới chơi.
Hắn liền đưa mọi người ra Tứ Hợp viện, người lái xe đã tới, chờ ở đây.
Cáo từ vài tiếng, Doãn Thành An mang theo Hạ Chu Hàn Phỉ bọn họ lên xe, lái ra ngõ.
Đổng Học Bân chờ xe của bọn họ biến mất, mới xoay người đóng cửa, trở về gian nhà của mình, đầu có chút mơ hồ, hôm nay tuy nói uống không nhiều, nhưng rượu tây rượu Mao Đài trộn lại, cũng không dễ chịu lắm, tửu lượng của Đổng Học Bân cũng không phải đặc biệt tốt, ngồi xuống trong phòng sách, hắn mở nhạc, sau đó nhắm mắt lại liên tiếp xoa xoa huyệt Thái Dương, làm cho mình tỉnh rượu.
Dùng REVERSE?
Đổng Học Bân cũng không xa xỉ! như vậy
Vừa làm cho Trương đại tỷ trẻ lại nhiều tuổi như vậy, thời gian còn thừa đã không nhiều, vì sau này có chuyện gì xảy ra, Đổng Học Bân khẳng định phải chuẩn bị một ít.
Reng reng reng.
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Đổng Học Bân mò mò điện thoại di động, mới từ trên bàn máy vi tính mò đến, híp mắt nhìn dãy số, là con gái của lão Dương Tô Giai gọi tới.
A lô, chị Tô.
Làm gì thế Tiểu Bân?
Ài, không làm gì, nghe nhạc.
Đồng sự đều đi?
Đúng vậy, vừa cơm nước xong, ngài bên kia thế nào?
Bạn tôi cũng đều về rồi. Cũng là uống của cậu vài chai Mao Đài, làm tôi đều có chút đau lòng, ha ha, bất quá chị không khách khí với cậu, biết cậu có tiền, không quan tâm đến vài bình rượu này.
Tôi dù không có tiền, cũng phải cho chị Tô mặt mũi.
Coi cái này có thể nói, ha ha, thế nào? Tìm cậu nói chuyện một chút?
Được đấy. Dù sao tôi cũng chưa ngủ, ở nhà cũng không có việc gì.
Vậy được, cậu hiện tại ở chổ nào? Cho chị địa chỉ.
Ngay tại đầu ngõ Hậu Hải, quẹo vào nhà số 5.
Chị tới kinh thành không lái xe, vậy lái xe cậu đi qua hả? Chìa khoá trong ngăn kéo phải không?
Đúng vậy. Vừa lúc chị lái, đem chiếc Land Rover của tôi đến đây, xe tôi hôm nay bị đụng hư rồi, sáng mai phải lái Land Rover đi làm.
Được, vậy một hồi gặp.
Tốt, chị không uống rượu chứ?
Không uống, yên tâm đi. Không xảy ra chuyện đâu.
Đổng Học Bân đem nhạc tắt đi, cũng không nghe nữa, thẳng thắn đi vào phòng thu dọn, làm gian nhà sạch sẽ một chút. Lại quét sân một vòng, hắn cũng là người rất trọng mặt mũi, nếu người trong nhà muốn tới, khẳng định phải làm cho đẹp một ít. Dơ bẩn quá cũng không có mặt mày.
Khoảng chừng hai mươi phút sau.
Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, Land Rover tới.
Đổng Học Bân đối với âm thanh của xe mình đương nhiên là rất quen thuộc. Vừa nghe là biết Tô Giai tới, vì vậy mở cửa đi ra đón.
Chị Tô.
Ừm, tới.
Nhanh mời vào.
Xe để ở đây hả?
Được, để lại chổ này đi.
Đổng Học Bân để cho Tô Giai vào trong, Đã lâu không gặp, thực tập kết thúc?
Tô Giai vừa đi vừa nói: Tân Hoa xã thực tập xong rồi, còn ra nước ngoài một chuyến, ít nhiều gì cũng nhờ cậu lần kia giúp chị đề cử danh sách, còn chưa có cảm ơn cậu.
Coi chị nói kìa, không đến mức. Đổng Học Bân nói.
Thật đúng là cần, lần này thực tập ở Tân Hoa xã xong, chị cũng coi như mạ vàng, hơn nữa trong lúc thực tập có thể biểu hiện coi như không tồi, bản chức của chị vẫn là đài truyền hình, hồ sơ cũng đều ở tại đài truyền hình huyện Duyên Đài, sau đó Tân Hoa xã đề cử chị đi khảo hạch truyền hình trung ương, có thi viết, có phỏng vấn, cuối cùng may mắn đi qua, qua vài ngày chờ điều động xuống tới hẳn là đi đài truyền hình trung ương đưa tin, làm ở bên kia, cho nên hẳn là cũng sẽ thường ở kinh thành, đến lúc đó không thể thiếu phiền phức cậu. Tô Giai nói.
Đổng Học Bân ngẩn ra, Đài trung ương? Chổ tốt nha!
Tô Giai mỉm cười nói: Đúng vậy, cũng không biết công tác cụ thể là cái gì.
Là cái gì cũng mạnh hơn so với tại đài truyền hình huyện nhiều. Đổng Học Bân cũng vui vẻ thay cô ấy, Chúc mừng.
Nhờ phúc của cậu. Tô Giai ngẩn ra, Ừm? Sao không có người? Chỉ một mình cậu ở?
Đổng Học Bân cười nói: Đúng vậy, vừa được một Tứ Hợp viện, rất không tồi, đến đây ở.
Cậu thật là được. Tô Giai chỉ chỉ hắn, Tài sản cố định của cậu mỗi ngày một hình dáng, cái chổ này ít nhất cũng phải trăm triệu đúng không? Cậu thật dám mua.
Đổng Học Bân nói: Đừng nói với mẹ tôi, đến lúc đó chờ mẹ tới cho một kinh hỉ.
Cái này mà kinh hỉ cái gì. Tô Giai vui vẻ nói: Đây là kinh hách, cậu sẽ làm dì Loan sợ, toàn bộ kinh thành bây giờ còn có vài căn Tứ Hợp viện riêng biệt, cậu làm chị hâm mộ quá, không được, ngày hôm nay chị phải ở nơi này, dù sao phòng nhiều, chị còn chưa ở qua Tứ Hợp viện bao giờ cả.
Đổng Học Bân không hai lời nói: Được, phòng tùy chị chọn.
Tô Giai cũng rất quan tâm nhìn trái nhìn phải, Đi, mang chị nhìn một cái trước.
Đổng Học Bân vừa trò chuyện công tác với cô ấy, vừa mang chị Tô đi từng gian nhà, giới thiệu phòng cho cô ấy.
. . .
Hơn mười phút sau.
Hai người đều ngồi xuống phòng sách.
Tô Giai mặc rất đẹp, không phải bộ đồ thấy trong biệt thự trước đó, hình như lúc đi ra lại thay đổi quần áo, hiện tại là một thân mặc quần dài màu xanh và áo lông màu trắng, chân bọc vớ chân đen, mang một đôi giày cao gót màu đen, thu y đã qua, buổi tối cũng lạnh, cô ấy mặc cũng rất đủ, mà còn gợi cảm mười phần, nhất là vóc người thon gọn và chân nhỏ mảnh khảnh, nhìn đặc biệt có vẻ thú vị, trong ngoài đều lộ ra một mùi vị động nhân, rất có ý vị.
Có phim gì hay không Tiểu Bân?
Tôi cũng không biết, trong máy vi tính có rất nhiều.
Cũng không có việc gì làm, hai ta xem đi.
Được, đều để trong ổ E, đừng. . . Tôi tới tôi tới.
Ha ha, có phải là có phim gì không dám cho người ta nhìn không? Còn không cho chị đụng vào?
Ài, không có, coi chị nói kìa, tôi là cái loại người này sao.
Đổng Học Bân có chút xấu hổ, trên tay hoạt động tìm phim, cũng là uống say rượu, ánh mắt không khỏi liếc chị Tô bên cạnh gần trong gang tấc vài lần, nhìn chân đẹp của cô ấy, nhìn nhìn bộ ngực không lớn của cô ấy, vừa ngắm mặt đẹp của cô ấy.
Thật không sai.
Đáng tiếc là thân thích của mình.
Đổng Học Bân thật sự là sắc tâm không thay đổi, thế nhưng mẹ già và Dương Triệu Đức khi kết hôn, Tô Giai tự nhiên cũng thành chị của hắn.
Tô Giai hình như là đã nhận ra, cười trừng mắt liếc hắn, Nhìn chổ nào thế, hứng thú với chị cậu hả? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh