Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.

Biệt thự số một.

Mọi người đi, Tạ Quốc Lương cũng từ trên lầu xuống.

Tạ Quốc Kiến nhìn một chút, Anh, chi dâu đâu?

Tiểu Nhiên tiểu Hạo bọn họ miệng không kín, Diễm Trân và Lệ Phân đã các nàng nghe nói chuyện của Tiểu Đổng, đang nói chuyện điện thoại với hai người. Tạ Quốc Lương nói.

Tạ Quốc Kiến nói: Dù sao người đã trở về, biết thì biết đi.

Tạ Quốc Lương hỏi: Tiểu Chung bọn họ đều đi? Nói cái gì?

Tạ Quốc Kiến nói: Đi chỗ Trương phó chủ tịch rồi, hẳn là an bài chức vụ cho Lệ Trân, sau đó triệu tập nhân viên và phòng nghiên cứu, do Lệ Trân phụ trách khai triển nghiên cứu.

Đổng Học Bân chen vào nói: Dì họ muốn đi chổ nào?

Tạ Quốc Kiến hơi trầm ngâm, Theo chú thấy, giống như là muốn đi trung khoa viện.

Tạ Quốc Bang lúc này nói, Vừa rồi anh ở trên lầu, lão gia tử cũng gọi điện thoại cho anh, bảo chúng ta quan tâm nhiều phát triển sau này của Lệ Trân.

Tạ Quốc Kiến sửng sốt, Ba đây là?

Một bên Tạ Quốc Lương nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cũng rất có ánh mắt, lập tức nói: Con lên lầu trước.

Loại chuyện này, bình thường là sẽ không cho tiểu bối tham dự hoặc là nghe.

Nhưng mà, Tạ Quốc Bang đè tay, Con ngồi đi Tiểu Bân, cũng nghe.

Tạ Quốc Kiến nhìn Đổng Học Bân, nở nụ cười một chút.

Đổng Học Bân kinh ngạc, trong lòng khẽ động, cũng ngồi trở lại, khiến cho hắn nghe, hiển nhiên là một khẳng định với Đổng Học Bân, phải biết rằng, cho dù là nhân vật đời thứ ba của Tạ gia Tạ Nhiên lúc này chỉ sợ cũng là không có tư cách ngồi ở chỗ này, bởi vì Tạ Nhiên còn nhỏ, cánh chim còn chưa đủ, cho nên dưới tình huống nhân vật đời hai của Tạ gia còn như mặt trời ban trưa, đời thứ ba muốn tham dự vào sợ rằng rất khó, có thể chỉ có loại nhân tài trên tuổi tác và trên chính trị đều rất thành thục như Tạ Tuệ Lan là có thể. Nhưng hiện tại, ngoại trừ Tạ Tuệ Lan ra Đổng Học Bân cũng có tư cách nghe những cái này, đương nhiên, cũng chỉ là nghe. Hắn khẳng định không thể giống như Tuệ Lan vậy đưa ra ý kiến cái gì, trí tuệ chính trị của hắn thế nào thì bản thân hắn có tự hiểu lấy mình.

Tạ Quốc Bang liền nói: Lệ Trân lần này về nước, khẳng định sẽ không đi. Sau này cũng muốn phát triển ở đây, hơn nữa kỹ thuật nghiên cứu của cô ấy, chỉ cần cô ấy tiến vào trung khoa viện nói, một thân phận viện sĩ khẳng định sẽ xuống tới, thậm chí sẽ trực tiếp trao tặng quân hàm thiếu tướng, cho nên ý của lão gia tử là giúp Lệ Trân một phen, tận lực giúp tranh thủ một ít chức quyền, Lệ Trân là người một nhà, có thể yên tâm.

Đây là bồi dưỡng lông cánh?

Cũng không sai. Chung Lệ Trân cùng Hàn Tinh đi lại gần như vậy, sau này khẳng định là người của Tạ hệ.

Bất quá. . . Thiếu tướng a, chú hai nhiều năm như vậy mới là trung tướng. Chung Lệ Trân vừa về tới thì có thể là quân hàm thiếu tướng? Khoa học kỹ thuật quả nhiên là đệ nhất.

Hàn huyên một chút về đề tài của Chung Lệ Trân. Không bao lâu, Tạ Quốc Bang nói.Lão nhị, chú lần này đi hẳn là không thành vấn đề chứ?

Tạ Quốc Lương gật đầu, Không khác biệt lắm.

Tạ Quốc Bang nói: Bên anh tạm thời không động, cũng không thể động, lão tam, hiện tại cũng là chỗ của chú được.

Tạ Quốc Kiến nói: Chủ yếu vẫn là vấn đề tư lịch, so với bọn họ, em hơi thiếu một ít.

Tạ Quốc Bang nói: Chuyện lần này của Lệ Trân đối với chú thật ra cũng là một cơ hội, một hồi anh nói một câu với lão gia tử, nhìn còn có biện pháp nào không.

Tạ Quốc Kiến cười cười, Dù sao lòng em cũng điều chỉnh tốt rồi, đều không sao cả.

Tạ Quốc Bang khẽ gật đầu.

Lão tam có thể điệu đương nhiên là tốt. Tạ Quốc Lương nói: Cho dù điều nhiệm đi tổng tham làm người đứng thứ ba, cũng là không tồi, đương nhiên, người đứng đầu tổng chính vẫn tốt hơn.

Tạ Quốc Kiến nở nụ cười, Không thể.

Đột nhiên, Đổng Học Bân nháy mắt, nhớ tới một chuyện, Chú hai, thiếu chút nữa đã quên, sau khi trở về đã muốn cho chú một món đồ, vẫn cũng chưa kịp.

Vật gì vậy? Tạ Quốc Kiến và Tạ Quốc Lương bọn họ đều nhìn qua.

Đổng Học Bân sờ quần, cẩn thận từ bên trong lấy ra một phần cứng, Cái này.

Phần cứng? Tạ Quốc Kiến nghi hoặc nói: Phần cứng gì?

Đổng Học Bân ngữ ra kinh người nói: Con lấy từ viện nghiên cứu quân sự Phất Châu về, cũng không biết là cái gì, dù sao cũng nằm trong phòng làm việc của bọn họ được khóa mật mã quan trọng.

Tạ Quốc Kiến kinh ngạc nói: Của viện nghiên cứu?

Đổng Học Bân cười khổ, Chuyện này chú đừng nói với dì họ con, lúc đó con đưa ra cái suy nghĩ này, anh em thật vất vả đi một chuyến, không thể đi tay không, phải mang về chút đồ, nhưng dì họ tương đối cứng nhắc, nói những kỹ thuật này không phải cô ấy một mình nghiên cứu, cho nên không cho con lấy, sau đó con hì thừa dịp dì họ không chú ý, lén tháo luôn phần cứng của bọn họ đi. Ngay khi Chung Lệ Trân dùng USB để sao chép tư liệu nghiên cứu của cô ấy, hai người đi ra, Đổng Học Bân có một lần dùng STOP để tháo phần cứng, Chung Lệ Trân cũng không biết.

Tạ Quốc Kiến nhất thời cười ha ha, cố sức vỗ vai của Đổng Học Bân, Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!

Chung Lệ Trân cứng nhắc, Đổng Học Bân cũng không cứng nhắc, thằng nhãi này vẫn đều là người thiếu đạo đức về đến nhà, đương nhiên phải tranh thủ một chút.

Tạ Quốc Lương hỏi: Phương diện này là cái gì?

Hẳn là có nghiên cứu khoa học kỹ thuật, con cũng không rõ ràng lắm. Đổng Học Bân nói.

Chờ chú tìm người. Tạ Quốc Kiến rất coi trọng, lập tức gọi một cú điện thoại xuống phía dưới.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, một người quân nhân mặc thường phục mang mắt kính vào biệt thự, xem ra, có thể là nhân viên kỹ thuật của quân đội.

Tạ Quốc Kiến lập tức đem phần cứng giao cho hắn, Đây là nhiệm vụ bảo mật, mặc kệ nhìn thấy gì trong phần cứng, ra cánh cửa này cậu tốt nhất là quên đi.

Vâng, tôi rõ ràng! Người nọ nghiêm túc nói.

Bắt đầu đi, nhìn bên trong có cái gì. Tạ Quốc Kiến nói.

Người nọ liền lấy ra một máy tính xách tay, còn có rất nhiều công cụ và thiết bị, bắt đầu kết nối với phần cứng, ngón tay gõ trên bàn phím một trận.

Một phút đồng hồ. . .

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Người kỹ thuật viên đột nhiên kinh ngạc, chớp mắt nhìn vài cái, sau đó lại tiếp tục gõ bàn phím nhập lệnh, thần sắc cũng càng ngày càng khẩn trương, trán đều đổ mồ hôi.

Thế nào? Tạ Quốc Kiến hỏi một tiếng.

Đổng Học Bân bọn họ cũng ở phía sau nhìn, rất quan tâm.

Kỹ thuật viên lau lau mồ hôi, Mấy thứ này. . . Quá trọng yếu, bản thiết kế hoàn chỉnh bên trong có hai phần, bản không hoàn chỉnh có năm sáu phần, còn có một vài tư liệu nghiên cứu và báo cáo nghiên cứu của nước M! Cái này. . .

Chung Lệ Trân coi như là có kiến thức tại các lĩnh vực, nhưng cô ấy chỉ là một người.

Có cái phần cứng này thì không giống, cái này quả thật là như hổ thêm cánh!

Chờ kỹ thuật viên đi rồi, Tạ Quốc Kiến nhìn về phía Đổng Học Bân, vỗ bờ vai của hắn, Cảm tạ.

Một cái nhấc tay, không có gì chú hai. Đổng Học Bân cũng hy vọng đồ này có thể trợ giúp nâng cao một bước tại nhiệm kỳ mới Tạ Quốc Kiến, như vậy đối với hắn và Tạ gia đều có lợi. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK