Buổi sáng.
Thị ủy.
Đội ngũ thị sát trong tỉnh và đội ngũ thành phố cùng đi qua đi lại trong đại viện, đi một chút lại dừng, Cổ phó tỉnh trưởng và Chu sở trưởng thỉnh thoảng nói vài câu, giao lưu một chút, sau đó phía sau có nhân viên công tác trong tỉnh đem nội dung thị sát ghi lại, một chút khách khí cũng không có nói, rất có vẻ giải quyết việc chung.
Một lát sau.
Một cơn gió nổi lên.
Gió thổi qua, một sợi chỉ và một vỏ chai nước lăn đến đây, vừa lúc lăn đến gần đồng chí của tỉnh.
Cao Thượng mới từ phòng làm việc bí thư đi ra vừa lúc từ ký túc xá đi tới, vốn là muốn nhanh chóng đến xem tình huống của ký giả và nhân viên công tác bên này, kết quả gặp phải cảnh này, cô ấy cũng là lãnh đạo của thành phố Hạ Hưng, thấy thế nhanh chóng cúi đầu, đem sợi chỉ và cái chai nhặt lên, sau đó bước nhanh đi tới một thùng rác trong sân vứt đi, lúc này mới đến hướng đồng chí của đài truyền hình.
Nhưng người trong tỉnh thị sát sắc mặt bất thiện.
Cổ phó tỉnh trưởng lông mày nhíu lại, hình dạng rất mất hứng.
Chu sở trưởng vừa nhìn, quay đầu nhìn về phía Tạ Tuệ Lan, Cái này là công tác vệ sinh của các người? Làm gì thế! Cái chai không tùy tiện vứt lung tung như vậy sao? Chổ này là đại viện thị ủy, mà còn như vậy? Vậy địa phương khác còn có thể tốt? Các người làm việc cái kiểu gì thế? Cái này được thông báo thị sát từ sớm rồi!
Tạ Tuệ Lan mặt không biểu tình, Là chúng tôi công tác không tới.
Thị trưởng cũng lập tức nói: Chúng tôi lập tức gọi người kiểm tra vệ sinh một lần nữa.
Cổ phó tỉnh trưởng nhíu mày nói: Trước đó làm gì, cái này là thái độ công tác của các người? Tôi thấy rất có vấn đề!
Là chúng ta không kiểm tra tỉ mỉ. Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói: Lãnh đạo phê bình rất đúng, sau này chúng tôi sẽ chú ý.
Cổ phó tỉnh trưởng chỉ chỉ căn tin, Còn có căn tin, tôi cũng không cần vào trong, các người tự mình nhìn, trên cửa kính nhiều vết dầu ố như vậy, còn có kính bị nứt? Lần này thông báo các người thị sát, tuy rằng không bao gồm công tác vệ sinh, nhưng không thông báo sẽ không làm? Không thông báo các người liền tùy tiện? Gian dối! Tôi thấy cái này không là vấn đề công tác vệ sinh của các người, mà là vấn đề thái độ làm việc của các người!
Phía sau người nhân viên công tác lập tức ghi lại những gì lãnh đạo nói.
Chỉ chút việc nhỏ như thế, Cổ phó tỉnh trưởng và Chu sở trưởng quở trách Tạ Tuệ Lan đủ mười phút, đồng thời thị trưởng và lãnh đạo thành phố khác bọn họ cũng bị phê bình không ít, cả đám đều bị chụp mũ xuống, người của thành phố Hạ Hưng cũng chỉ có thể nghe, không dám cãi lại, trong lòng kêu khổ không ngớt. Có vài người căn bản không biết Cổ phó tỉnh trưởng ngày hôm nay uống trúng thuốc gì, nhìn bọn họ thế nào cũng không vừa mắt, có vài người lại rõ ràng một chút, biết có thể là bởi vì quan hệ của vị trí bí thư thị ủy, Cổ phó tỉnh trưởng có thể có thành kiến không nhỏ đối với Tạ bí thư, lần này làm khó dễ tuy rằng không có ý nghĩa quá lớn, nhưng chủ yếu vẫn là nhằm vào Tạ bí thư? Nếu không sao có thể phê bình Tạ bí thư nửa ngày như vậy?
Tạ Tuệ Lan lẳng lặng nghe, cũng không phát biểu ý kiến.
Đám người Cổ phó tỉnh trưởng nắm chuyện này, bắt đầu mắng nhiếc.
. . .
Trên lầu.
Đổng Học Bân một mực nhìn, thấy rõ như vậy, cơn tức của hắn rốt cục đè không được, cái con mẹ nó, không để ý tới ông ông còn chưa xong hả?
Không đặt vé máy bay!
Tới chậm hai tiếng đồng hồ!
Bây giờ còn phê bình vợ tôi? ?
Đổng Học Bân là tính tình gì chứ, lửa giận lập tức bốc lên, quay người lại mở cửa phòng làm việc bí thư ra, đi bộ xuống lầu!
Trong ký túc xá rất nhiều người đều thấy Tạ bí thư bị phê bình, bọn họ cũng từ trên cửa sổ nhìn.
Lúc này, không ít người nhìn thấy Đổng Học Bân nghiêm mặt từ dưới lầu đi ra, tất cả đều sửng sốt.
Đổng tiên sinh.
Ặc, Đổng tiên sinh!
Mấy người bắt chuyện, nhưng Đổng Học Bân không phản ứng.
Mọi người vừa thấy cái tư thế này của hắn, cũng không quá rõ ràng chồng của Tạ bí thư đây là muốn làm gì, tất cả đều nhìn qua, có vài người cũng đều dán mặt vào cửa sổ.
Trong sân.
Đổng Học Bân đi ra.
Cao Thượng thấy được hắn, cũng ngẩn ngơ.
Bên kia, Cổ phó tỉnh trưởng và Chu sở trưởng còn đang nói liên miên cằn nhằn phê bình người của thành phố Hạ Hưng về vấn đề vệ sinh, tựa như cắn mãi không thôi. Phải biết rằng, vừa rồi Cổ phó tỉnh trưởng tự mình đều nói, trong nội dung thị sát lần này không bao gồm vấn đề vệ sinh, thế nhưng hiện tại ông ta nắm cái này không tha, người khác xem ra có thể không có gì, nhưng Đổng Học Bân xem ra, cũng là người trong tỉnh rõ ràng đang bới lông tìm vết!
Vấn đề này làm sao bây giờ? Cổ phó tỉnh trưởng cường thế nhìn Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tuệ Lan bình tĩnh nói: Chúng tôi lập tức chỉnh đốn vấn đề vệ sinh của đại viện thị ủy.
Cổ phó tỉnh trưởng tựa như rất không hài lòng đối với câu trả lời của cô ấy, Chỉ có đại viện thị ủy? Tra được vấn đề gì các người bổ cứu cái đó phải không? Cho nên tôi nói thái độ làm việc của các người có vấn đề nghiêm trọng! Đánh một gậy đi một bước! Cái này còn ra bộ dáng gì nữa? Đây là công tác sao? Hả?
Tạ Tuệ Lan không nhanh không chậm nói: Chúng tôi sẽ triển khai chỉnh đốn vệ sinh toàn bộ thành phố.
Cổ phó tỉnh trưởng lại không thích nghe, Nói như thế giống như là tôi đang ép các người chỉnh đốn hả?
Không chỉnh đốn không được.
Chỉnh đốn đại viện thị ủy không được.
Chỉnh đốn công tác vệ sinh của toàn bộ thành phố cũng không được.
Dù sao thành phố Hạ Hưng hoặc là Tạ Tuệ Lan đưa ra cái gì, Cổ phó tỉnh trưởng và cán bộ thị sát trong tỉnh đều cảm thấy sai, sao cũng không được!
Thị trưởng thành phố Hạ Hưng đều có chút nghe phiền.
Các lãnh đạo thành phố và nhân viên công tác khác cũng biểu tình không đồng nhất.
Nhưng Tạ Tuệ Lan vẫn lộ biểu tình thường thức của cô ấy, không nhanh không chậm, cũng không tức giận, hình như đối phương nói cái gì cô ấy cũng không có để trong lòng i.
Tạ bí thư, tôi thấy thành phố các người. . . Cổ phó tỉnh trưởng chỉ chỉ Tạ Tuệ Lan, vừa muốn nói gì, lại bị một người cắt đứt.
Đổng Học Bân dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người đi tới, đứng ở trước mặt vợ, sau đó nhìn Cổ phó tỉnh trưởng cùng đám người Chu sở trưởng, ngữ ra kinh người nói: Nói xong chưa?
Cổ phó tỉnh trưởng ngẩn ra.
Chu sở trưởng cũng phát hỏa, Làm gì?
Phía sau một cán bộ tỉnh quát: Cậu là ai! Cổ tỉnh trường nói cậu. . .
Đổng Học Bân tiếp tục cắt đứt bọn họ, nhìn Cổ phó tỉnh trưởng nói: Tôi hỏi ông nói xong chưa?
Cổ phó tỉnh trưởng cũng căn bản không biết người kia là ai, sao nửa đường nhảy ra một người như thế? Làm cái gì vậy? Hỏi tôi nói xong chưa?
Chu sở trưởng nhìn Đổng Học Bân nói: Khẩu khí rất lớn hả? Cậu làm gì?
Người trong tỉnh đều cho rằng hắn là nhân viên công tác của thành phố Hạ Hưng, cho nên không ngờ rằng đối phương lại có thể dám nói như thế cùng Cổ phó tỉnh trưởng.
Cấp dưới chống đối cấp trên?
Cái này thật đúng là hiếm thấy!
Nhưng Đổng Học Bân khẩu khí càng lúc càng lớn, ánh mắt lần lượt đảo qua những người trong tỉnh, nói: Tôi làm gì các người không cần phải quản, các người nếu như chưa nói xong, vậy các người nói tiếp đi, tôi đợi các người, các người nếu như nói xong, vậy tôi nói hai câu, cũng khiến cho Cổ phó tỉnh trưởng và Chu sở trưởng nghỉ ngơi một chút, nói như thế đã nửa ngày, đừng để phơi nắng đen! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh