Phốc!
Tất cả mọi người trợn tròn mắt!
Người cảnh sát nhân dân nhỏ phun một ngụm máu ra, còn mang theo cả răng, ít nhất là năm sáu cái, bị một gậy của Đổng Học Bân đánh cho bay ra ngoài, ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ!
Tiểu Vương!
Má nó!
Mày làm gì thế?
Đánh cảnh sát à?
Mấy người cảnh sát nhân dân lấy lại tinh thần, đều nổi trận lôi đình!
Người cảnh sát nhân dân nhỏ bị đánh ngây ra, miệng cũng đều bị méo, tất cả đều là máu!
Có người vội vàng đi tới ngồi xổm bên cạnh hắn, kiểm tra thương thế của hắn.
Lưu Tinh cũng không ngờ người này có lá gan quá lớn, trước mặt nhiều cảnh sát nhân dân như vậy đánh một người cảnh sát, hắn cách Đổng Học Bân gần nhất, không chút suy nghĩ nhấc chân lao tới, trong nháy mắt thì tới trước người Đổng Học Bân, sau khi mắng một câu thô tục, trong tay cũng rút ra một cây cảnh côn rất rắn chắc, đánh qua hướng Đổng Học Bân, tính tình hắn cũng nổi lên, cũng không quản cái này cái kia, trực tiếp vung về phía mặt của Đổng Học Bân, lần này nếu như đánh trúng, phỏng chừng não chấn động đều là nhẹ, đầu chính là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người.
Đổng Học Bân vẻ mặt chẳng hề để ý, cũng là tùy tiện khoát tay, lúc đầu cảnh côn của Lưu Tinh so với lúc Đổng Học Bân ra tay sớm hơn nhiều thời gian, mấy người cảnh sát nhân dân bên cạnh cũng đều cho rằng Đổng Học Bân tránh không khỏi, một chiêu này hầu như là thình lình đánh lén, người bình thường không có nhanh phản ứng như vậy, nhưng không biết vì sao, Đổng Học Bân sau khi ra tay cảnh côn dĩ nhiên đến sớm hơn so với gậy của Lưu Tinh một ít, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cảnh côn lóe ra vài đạo tàn ảnh tốc độ quá nhanh, Một tiếng động vang lên nện ở trên cằm của Lưu Tinh!
Lưu Tinh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người ngửa ra sau bay ra ngoài!
Ngã ở trên mặt đất, Lưu Tinh ngay cả kêu cũng không có kêu một tiếng, cả người đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, như đã chết.
Bọn họ chỉ tới năm sáu cảnh sát nhân dân. Trong nháy mắt đã bị Đổng Học Bân đánh cho tàn phế hai người, ba bốn người còn lại cũng không dám động, đều kinh ngạc đến ngây người nhìn Đổng Học Bân. Đổng Học Bân cũng nhìn nhìn bọn họ, thấy mấy người cũng không có ý ra tay, mới đem cảnh côn ném qua bên cạnh, tiện thể sửa sửa quần áo. Không ai dám động. Đổng Học Bân ngay lại dưới cái nhìn của mấy người cảnh sát nhân dân đi đến hướng tài xế xe dù và dân chúng.
Một bước. . .
Ba bước. . .
Năm bộ. . .
Lưu ca!
Anh thế nào?
Lưu ca anh tỉnh dậy!
Tiểu Vương! Cậu không sao chứ?
Cảnh sát nhân dân lúc này mới vội vàng đi cứu người.
Có một người còn đang cầm bộ đàm lập tức gọi cứu viện và trợ giúp, thật ra bọn họ cũng gặp qua người trước đó bị Đổng Học Bân đánh, bởi vì người đó và đồn trưởng của bọn họ thân như anh em ruột, đều rất quen thuộc. Vừa mới bắt đầu lúc tới bọn họ còn kỳ quái, sao người kia cường tráng như vậy dĩ nhiên bị một người trẻ tuổi như thế đánh? Hiện tại bọn họ mới biết, người trẻ tuổi gầy ốm này thì ra có công phu! Ngay cả Lưu ca và tiểu Vương đều bị hắn đánh cho ngã xuống, bọn họ những người khác đi tới phỏng chừng cũng khẳng định không phải đối thủ!
Bên kia.
Trước xe khách.
Mọi người không thấy tình huống Đổng Học Bân đánh người, mà là đang cãi nhau với tài xế xe dù. Có vài hành khách đang mắng, có vài người nhìn thấy cảnh sát nhân dân cũng không quản bọn họ, cũng đều lập tức giải tán, không ở bên này dây dưa, nên đi đều đi.
Đại khái chỉ còn lại năm sáu người.
Trả tiền!
Mày buông tao ra!
Vô pháp vô thiên!
Mày còn có nhân tính không vậy?
Mấy người giằng co với nhau, tràng diện rất loạn.
Gã tài xế xe dù hiện tại khí thế rất đủ, hắn thật ra cũng nhận thức đồn trưởng của đồn công an vùng ngoại thành. Tuy rằng không quen lắm, nhưng hắn biết huynh đệ của hắn và đồn trưởng là anh em tốt, vừa rồi thấy cảnh sát nhân dân cũng không dám quản, hắn đương nhiên là kiêu ngạo lên. Một tay đẩy ông già ngã xuống đất xong, lại một tay kéo lấy một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, lớn tiếng nói: Không trả tiền ai cũng đừng nghĩ đi! Ngồi xe không trả tiền? Bọn mày muốn làm gì hả? Hả? Tao nói cho bọ màybiết! Kẻ chạy cũng nghe cho tao! Sau này bọn mày cẩn thận cho tao một chút! Đừng để cho tao thấy được! Thấy một lần tao đánh một lần! Chúng ta chờ xem! Lại bắt đầu không coi ai ra gì uy hiếp dân chúng.
Đổng Học Bân đi đến gần một ít, cũng nghe thấy được lời nói của hắn. Sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Người phó khoa trưởng khoa thư ký Tô Nham cũng không có đi, hắn biết loại sự tình này hắn quản không được. Không có biện pháp, cấp bậc hắn quá thấp, chức vụ cũng quá thấp, so với một người nhân viên công tác bình thường không có gì khác nhau, căn bản là không thể nói rõ, cảnh sát nhân dân đều là cái thái độ kia, hắn đương nhiên cũng nhìn ra được, hiện tại quay đầu đi, gã tài xế xe dù cũng không có khả năng cản hắn, chút mặt mũi ấy khẳng định là sẽ cho hắn, Tô Nham trong lòng rõ ràng, thế nhưng thật sự tới loại thời điểm này, hắn dời bước chân không được, như thế nào cũng đi không được!
Tô Nham đi tới lôi kéo, Buông đứa nhỏ ra!
Tài xế xe dù trừng mắt nói: Còn chưa đưa tiền!
Anh đây là đoạt tiền! Tô Nham tức giận không nhẹ.
Tài xế xe dù quát to: Ngồi xe tao phải đưa tiền cho tao! Nói cái nào cũng là tao có lý!
Tô Nham nói: Chúng tôi mỗi người đều đưa tiền vé xe! Một trăm còn ít sao? Anh đây là loạn thu phí! Người ta vì sao phải cho anh? Hả?
Tài xế xe dù dáng vẻ bệ vệ rất lớn nói: Tao mặc kệ! Tao nói đưa bao nhiêu tiền phải đưa bấy nhiêu tiền! Nếu không bọn mày ngồi xe nhà nước đi! Ngồi xe của tao làm gì!
Tô Nham nói: Anh có nói lý không vậy?
Tài xế xe dù đã nổi nóng, Tao không nói lý thế nào? Nói xong, tài xế xe dù lại một tay túm lấy người phụ nữ, Tiền đâu! Ai cho mày đụng đến tiền của anh em tao? Hả? Còn tự mình lấy tiền trở về? Mày muốn làm gì hả? Đem ra cho tao! Nhanh lên một chút!
Đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ bật khóc, sợ hãi.
Phụ nữ cũng khóc, Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!
Tô Nham nói: Buông ra! Sẽ làm đứa nhỏ ngã!
Tài xế xe dù cũng không nghe, vẻ mặt hung ác độc móc túi của người phụ nữ.
Lần này, Tô Nham rốt cục không nhịn được, vốn là một người cán bộ coi như rất nhã nhặn, dĩ nhiên lại nói ra một câu thô tục, Con đ* mẹ mày!
Bốp!
Tô Nham vung một cái tát qua!
Bốp! Đánh vào trên mặt của gã tài xế xe dù! Tài xế lúc đó liền giật mình!
Cái này cũng chưa tính xong, Tô Nham đi tới một tay túm lấy tóc của tên tài xế, một quyền đấm tới, bốp, đánh vào trên mặt của gã, sau khi nghe được một tiếng hét thảm, Tô Nham lại tát một cái qua, Con mẹ mày, tao cho mày mặt! Mày conmẹ nó kéo phụ nữ và đứa nhỏ người ta một cái thử xem! Mày con mẹ nó kéo thử xem!
Bốp bốp bốp!
Tài xế xe dù bị đánh đến ngu!
Cuối cùng Tô Nham một cước vung lên, trực tiếp đá vào mặt của gã tài xế, đánh cho gã đứng không nổi, mặt cũng đều sưng lên!
Đổng Học Bân đang đi qua, thấy cảnh tượng như vậy, cũng dừng chân hơi kinh ngạc, ấy chà, người này được đây.
Còn không tính xong, Tô Nham nghẹn một cục tức, chờ gã tài xế ngã xong thì chửi ầm lên đi tới hung hăng đạp hắn mấy đá! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh