Chính phủ huyện.
Chín giờ hơn.
Mới đến giờ đi làm, trong đại viện cũng yên tĩnh.
Trong phòng làm việc của Khương huyện trưởng, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương ngồi mặt đối mặt, Đổng Học Bân thật ra vẫn nghĩ quan hệ của hắn và Khương Phương Phương cũng không cần như vậy, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý vợ, không chỉ cho Khương Phương Phương cơ hội sửa sai, còn cố ý muốn hai người cùng ký tên vào phần phương án này. Ngay từ đầu Đổng Học Bân mặc dù có chút không tình nguyện, bất quá sau chuyện này, hắn không thừa nhận cũng không được, phương pháp của Tuệ Lan quả thật quá khéo đưa đẩy, có đôi khi quan hệ càng gần càng khó nói, quan hệ càng gần mới càng cần duy trì.
Ài.
Vẫn là vợ mình khôn khéo, Tạ Tuệ Lan lớn hơn Đổng Học Bân năm sáu tuổi, nhưng càng sống chung sinh hoạt với vợ, Đổng Học Bân càng nghĩ mình kém vợ quá xqa, chỉ số thông minh và suy nghĩ cũng vậy, căn bản là không cách nào đặt ngang hàng. Ừm, cũng may là sức chiến đấu và năng lực ứng biến của mình thì Tuệ Lan vĩnh viễn không cách nào so được, nếu không ở trước mặt vợ Đổng Học Bân đúng là không ngẩng đầu lên nổi.
Ai cũng có sở trường, ai cũng có điểm mạnh riêng.
Đổng Học Bân tự mình an ủi một chút.
Uống cái gì? Khương Phương Phương ngẩng đầu nhìn hắn.
Tôi uống trà, tự mình rót Đổng Học Bân cũng không khách khí, đứng dậy tìm lá trà, lấy một chút rồi cầm siêu nước nóng hỏi : Ngài cũng uống một chút?
Được, pha một chút
Được
Cảm ơn.
Trong phòng trà hương bốn phía, hai người uống trà.
Công sự trò chuyện xong, Khương Phương Phương cũng rất tự nhiên thay đổi thái độ. Trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện ra nụ cười mỉm, rất cạn, nếu người không quen thuộc với cô ấy cũng không biết cô ấy đang mỉm cười, nhưng người quen thuộc đều biết, Khương Phương Phương cũng là loại tính tình không nóng không lạnh này, quá nhạt, khóe miệng chỉ khẽ động một chút, cũng đã là một nụ cười rất “lớn” của Khương huyện trưởng, người bình thường chưa có vinh hạnh nhìn thấy.
Thân thể không có việc gì chứ?
Ngày hôm qua đã tốt rồi.
Có vợ cậu chăm sóc cho cậu, tôi cũng yên tâm.
Đổng Học Bân trong lòng nói cô ấy chăm sóc tôi cái gì. Là anh em làm cơm rửa chén, bất quá lời này hắn khẳng định sẽ không nói, quá mất mặt.
Cô ấy lần này tới mấy ngày?
Phỏng chừng là một tuần.
Vậy cũng không dài. Như vậy đi. Khương Phương Phương nói: Nghe nói vợ cậu buổi chiều đi huyện bên cạnh điều tra nghiên cứu? Buổi tối sẽ ở bên kia? Huyện Thành Cương hai năm nay cũng có một công trình, huyện trưởng Lý Chí Tân nắm giữ quyền chỉ huy, sửa một khu trường học xây một đại viện huyện uỷ, trường học thì không rõ ràng lắm, nhưng đại viện huyện mới hẳn là vừa xây xong, chúng ta lần này tiếp ký túc xá công trình, cậu vừa lúc có thể đi qua nghiên cứu một chút.
Đổng Học Bân rõ ràng, điều tra nghiên cứu là giả, Khương huyện trưởng đây là muốn cho mình với vợ đoàn tụ, cô ấy khẳng định cũng thấy Tuệ Lan mang thai. Biết cô ấy tới đây cũng không dễ dàng, Không cần đâu chị Khương.
Đi thôi, bên này cũng không có chuyện gì.
Đổng Học Bân rất cảm động, cũng không làm kiêu, Vậy. . . Được.
Khương Phương Phương ừm một cái.Đến lúc đó tôi gọi điện thoại bắt chuyện với bọn họ.
Đổng Học Bân nhớ tới một việc, Được rồi, lần trước trên đường chúng ta trở về gặp chuyện, có phải cũng là tại huyện Thành Cương?
Khương Phương Phương gật đầu, Con đường kia là vùng ngoại thành của huyện bọn họ.
Đổng Học Bân hí mắt, Xây trường học không sao cả. Sao còn xây đại viện huyện uỷ?
Huyện bọn họ cũng không giàu có, so với huyện chúng ta cũng có hạn, ký túc xá đều đã nhiều năm không tu sửa.
Vậy cũng phải lo lắng tình huống thực tế a. Đổng Học Bân nhíu mày nói: Nếu như kinh tế tốt cũng không có gì, nhưng dân chúng đều ăn không ngon mặc không tốt, bọn họ còn lo chomình? Một đại viện huyện uỷ ít nhất cũng mấy chục triệu? Thậm chí còn nhiều tôi, số tiền này làm cái khác không tốt hơn à.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Bọn họ có quy hoạch của bọn họ.
Đổng Học Bân cười nhạt, thằng nhãi này rất mang thù, lúc đó từ thành phố đòi tiền trở về, đám người chặn đường rõ ràng là nhằm vào huyện Trinh Thủy bọn họ, thậm chí còn phun lên người Khương huyện trưởng một ngụm đàm, cuối cùng Khương huyện trưởng gọi điện thoại cho huyện trưởng Lý Chí Tân bên kia cũng không người để ý tới không người tiếp, chọc Đổng Học Bân toàn thân gãy xương đánh hai mười người thôn dân mới giải quyết nguy cơ, chuyện này còn chưa xong, Đổng Học Bân nhớ rõ ràng, tình thế ngay lúc đó nhằm vào mình, bọn họ không biết Khương huyện trưởng cũng ở trên xe, cô ấy là bị liên lụy, chuyện này Đổng Học Bân vẫn rất áy náy, đồng dạng, cũng coi như đem huyện Thành Cương ghi hận, sớm muộn gì cũng phải thu thập bọn họ!
Vậy buổi trưa tôi cơm nước xong sẽ đi qua. Đổng Học Bân nói: Cái khác người phụ trách. . .
Chỉ một mình cậu đi, dạo một vòng là được, không cần giao báo cáo. Ý của Khương Phương Phương là không đi điều tra nghiên cứu cũng có thể, giống như là cho hắn nghỉ ngơi đi gặp vợ vậy.
. . . Cảm ơn.
Bảo cậu đi công tác mà thôi, cảm ơn cái gì. Khương Phương Phương có sức quan sát tốt, nhìn Đổng Học Bân, nói: Muốn hút thuốc thì hút, không sao cả.
A.Đổng Học Bân rút ra một điếu thuốc mồi lên, bất quá vẫn đem cái ghế kéo ra xa một ít, sợ làm khó chịu cô ấy.
Khương Phương Phương thật ra vẻ mặt không sao cả, đưa tay mở ngăn ra lấy một gạt tàn thuốc đưa cho hắn, bỗng nhiên dừng một chút, lại từ bên trong lấy ra một cái túi, đặt lên bàn, Cầm đi.
Ừm? Cái gì?
Trả lại cho cậu.
Đổng Học Bân khó hiểu, mở túi ra nhìn, liền trợn mắt há hốc mồm thấy được một bộ đồ lót rất bại lộ, màu sắc chính là bộ đồ trước đó vài ngày Khương Phương Phương từ nhà của mình lấy đi!
Đổng Học Bân kinh ngạc nói: Ngài làm gì?
Khương Phương Phương không nóng không lạnh nói: Thấy vợ cậu tới tôi mới biết được, lần trước cậu mang đồ lót về hẳn là tặng cho vợ của cậu phải không? Tôi thật ra quá đường đột, vẫn là trả lại cậu, đồ lót tôi thử qua hai lần, có giặt rồi, bất quá có thể có chút vết tích, hộp cũng không có.
Đổng Học Bân đỏ mặt nói: Ai da, ngài cái này có phải là chế giễu tôi sao.
Khương Phương Phương mỉm cười nói: Không có ý khác, tây trang là cho tôi, tôi nhận.
Đổng Học Bân sợ Lý Hiểu Na bên ngoài nghe, thấp giọng lập tức nói: Đều là đưa cho ngài, vợ tôi tới tôi cũng không biết, cô ấy căn bản không nói với tôi, tôi sao có thể mua trước được, hơn nữa tôi muố mua cho cô ấy thì lúc trở lại kinh thành, muốn mua cũng sớm mua rồi. Ài, mình giải thích cái này để làm gì vậy.
Khương Phương Phương nhìn hắn, Thật sự đưa cho tôi?
Đổng Học Bân lặng lẽ ừ một tiếng, nghĩ quá mờ ám, cũng ho khan một tiếng, thật ra với hắn mà nói thì đưa cho ai đều như nhau.
Khương Phương Phương suy nghĩ một chút, hơi ừm một cái, vẫn chậm rãi đưa tay đem túi kéo lại, cất vào trong ngăn kéo, Vậy được, còn tưởng rằng cậu dự định tặng cho vợ cậu, tôi còn sợ cô ấy hỏi cậu không trả lời được, khiến cho tôi rất sốt ruột, sáng sớm cố ý trở về lấy một chuyến.
Không phải, cô ấy không biết.
À, vậy tôi tiếp tục mặc?
. . . Ặc, ừm. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh