Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào đêm.

Phòng nhỏ Diêu gia.

Trong chăn, hai người trò chuyện về thời đại học và những người cùng lớp trong đại học, Đổng Học Bân cũng có chút cảm khái, Hồi đại học chúng ta thật là vui.

Đúng vậy, tôi cũng là xem trên mạng, không có liên hệ.

Trên mạng? Trên mạng còn có thể thấy à? Tôi thật ra không thường lên mạng.

Cũng là trang bạn bè và trên QQ, xem nhật ký và ảnh chụp của bọn họ mới biết.

Thì ra là thế, bất quá 'Như Hoa' kia quả thật thực lớn lên cũng được.

Là được? Ha ha, cho nên nhìn người không thể tướng mạo, không ai biết tương lai sẽ thế nào, lúc trước nam sinh các cậu đặt cho người ta biệt hiệu 'Như hoa', ý nói người ta khó nhìn quá, nhưng cuối cùng? Người ta còn tốt hơn so với tôi, còn có Trương La nữa, cái người đặc biệt đen kia, cậu biết không?

Biết, hắn hình như còn theo đuổi cô.

Ài, miễn bàn cái này, ừm, cậu đoán hắn hiện tại thế nào? Người ta làm quan rồi, tôi cũng nhìn hắn mới biết được, nghe nói cấp bậc còn không nhỏ, hai mươi lăm tuổi làm cán bộ phó khoa thực chức, đồng cấp với phó chủ nhiệm phòng làm việc chúng tôi, ài, đúng là không cách nào so sánh, nhìn tôi kìa, đều công tác ba năm, vẫn là một khoa viên, mỗi ngày cũng chỉ bưng trà rót nước.

Từ từ làm là tốt rồi.

Vậy tôi cũng làm không được, mệt mỏi chết.

Năng lực cô tuyệt đối không thành vấn đề, lúc trước tại đại học thành tích cô đều hàng đầu toàn hệ, làm chính phủ huyện đối với cô hẳn là đại tài tiểu dụng, quan hệ của cô và lãnh đạo không tốt?

Có một số việc tôi chưa từng nói. Không đề cập tới.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy.Sao? Có người đâm hơi cô à?

Diêu Thúy xua tay nói: Chuyện trong cơ quan nhà nước cô không biết đâu, loạn lắm.

Đổng Học Bân cười cười, Cô làm ơ phòng ban nào của chính phủ huyện?

Diêu Thúy nói: Khoa thư ký.

Đổng Học Bân nhớ kỹ, Cô công tác ba năm, còn là sinh viên, sinh viên ở kinh thành không được tiền, nhưng tại huyện các người, tôi thấy cô cũng nên thăng quan.

Thăng cái gì, tôi ở trên không có người, không được. Diêu Thúy liên tục lắc đầu.

Đổng Học Bân nở nụ cười một chút.Vậy hai ta đánh cược? Tôi cam đoan trong vòng một tuần cô khẳng định thăng lên một cấp, cô mà thăng quan, đến lúc đó nên mời tôi ăn?

Diêu Thúy cười, Đừng nói ăn. Nếu như trong vòng một tuần có thể thăng lên một cấp, cậu kêu tôi làm gì đều được, ha ha, sao có thể, tôi lên một cấp cũng là phó chủ nhiệm, cấp phó khoa không nói, tôi có mấy lượng tôi còn không biết? Đến phiên ai cũng không đến phiên tôi.

Vậy cược không?

Cược, trước đây hai ta cậu đã từng thua tôi, thua tôi một chầu ăn cá hương hầm thịt rồi.

Trời đất, cô còn nhớ chuyện này? Tôi nghĩ cô đã quên.

Sao lại quên? Nhà tôi lúc trước điều kiện không tốt. Trong nhà cho tiền tôi đi lên kinh thành hầu như đã xài tất cả vào đại học, tôi cũng biết cùng bạn học đi ra ngoài chơi một chút có thể làm tốt quan hệ, nhưng tôi không dám đi, cũng không dám tiêu phí tiền mà ba mẹ tôi khổ cực có được, cho nên quan hệ của tôi cùng bạn học vẫn đều không tốt lắm, không có bạn bè gì, luôn bị người ta nói không hợp quần, bất quá. . . trong mấy người bạn của tôi tính ra cũng có cậu, hai ta lúc trước tuy rằng nói không nhiều, nhưng cảm giác vẫn rất ăn ý. Chuyện của hai ta tôi còn có thể quên?

Tôi lúc trước cũng là loại người không hợp với đám đông.

Cho nên hai ta quan hệ không tồi, ha ha, được rồi, hai ta lên mạng đi, tôi đem máy tính đến đây. Cho cậu xem hướng đi của mấy người bạn học chúng ta.

Được đấy.

Hai người trò chuyện trò chuyện, trong lúc nhất thời đều quên thời gian.

Mười giờ.

Mười một giờ.

Mười hai giờ.

. . .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Đổng Học Bân lúc mở mắt, trời hình như sáng, đập vào mắt cũng là tia sáng rất chói, làm hắn nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu mới mở ra. Trong đầu có chút mê man, Đổng Học Bân còn không biết tình huống gì, chỉ cảm thấy trên người đau nhức, hình như tư thế ngủ không đúng, toàn thân cũng không quá thoải mái, sao thế? Đây là ở chổ nào? Sau một khắc, Đổng Học Bân mới nhớ lại một ít!

Ôi chao?

Ngày hôm qua mình không phải cùng Diêu Thúy nói chuyện phiếm sao?

Sao lại ngủ? Lúc này là lúc nào? ?

Đổng Học Bân thân thể khẽ động, lập tức thanh tỉnh một chút, mở mắt ra nhìn bốn phía một chút, chổ này chính là phòng ngủ của Diêu Thúy, kim đồng hồ đã chỉ hướng buổi sáng sáu giờ. Nhưng vừa chờ Đổng Học Bân thổn thức một chút, sau một giây đồng hồ, Đổng Học Bân thấy chân có chút xúc cảm trơn trơn, còn có chút cảm giác ấm áp, nghi hoặc cúi đầu vừa nhìn, hắn lúc này bị dọa giật mình, chăn căng phồng, rõ ràng là có một người, nhìn kiểu tóc lộ ra bên ngoài, không phải Diêu Thúy là ai? ?

Hai người cũng không có song song.

Mà là phương hướng nằm ngược lại, hiển nhiên là ngày hôm qua trò chuyện xong hai người đều ngủ quên, máy vi tính còn ở bên cạnh.

Xúc cảm trên chân của Đổng Học Bân, hắn cũng không biết đến từ phương nào, nhưng nhẹ nhàng xốc lên chăn nhìn thoáng qua, hắn mới giựt mình ra một thân mồ hôi lạnh!

Là vớ chân của Diêu Thúy!

Là vớ chân ngay chổ đùi đẹp của cô ấy!

Chân của Đổng Học Bân dĩ nhiên lủi tới chổ ấy của người ta, nằm như thế, quần dài của Diêu Thúy cũng không biết vì sao bị kéo xuống, ngay cả vớ chân và quần lót màu hồng phấn đều rõ ràng đi vào mi mắt của Đổng Học Bân, ở đó còn có chân của hắn!

Mẹ nó!

Chuyện xấu rồi!

Đổng Học Bân nhanh chóng rút chân về, chăn một lần nữa xẹp lại, hương vị trên người của Diêu Thúy theo chăn đến đây, tiến vào trong lỗ mũi Đổng Học Bân.

Thơm thật.

Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ cái này!

Lúc này, Diêu Thúy cũng bị động tĩnh của Đổng Học Bân làm cho tỉnh, mở mắt ra, ngáp một cái, Ơ?

Cô tỉnh rồi à? Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng.

Nghe được có người nói, Diêu Thúy sửng sốt, ngồi dậy trên giường, thấy là Đổng Học Bân tại đối diện, nhưng êm đẹp mặc quần áo, Diêu Thúy mới thở phào nhẹ nhõm, Làm tôi sợ nhảy dựng. Cúi đầu nhìn một chút quần áo của mình có chút không chỉnh và khe ngực mơ hồ lộ ra, Diêu Thúy trên mặt nóng lên, ho khan một tiếng, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo, còn ở trong chăn kéo quần lên.

Bất quá trong quá trình này vớ chân của Diêu Thúy không chỉ một lần đụng phải chân của Đổng Học Bân, dù sao cũng là phương hướng nằm ngược lại, lại là giường một người, khẳng định tránh không được, Đổng Học Bân lần lượt cảm thụ chân đẹp của Diêu Thúy, khiến cho trong lòng hắn ngứa cực kỳ. Cũng may Đổng Học Bân tuy rằng sắc tâm khó sửa, nhưng lực điều khiển cơ bản vẫn có một chút, cũng không có lộ ra cái biểu tình dị dạng gì.

Đổng Học Bân nói: Ngày hôm qua cô ngủ quên?

Cậu cũng ngủ quên? Tôi nhớ kỹ hai ta vừa xem vi tính vừa hàn huyên nửa ngày chuyện đại học, sau đó thì không nhớ rõ. Diêu Thúy bất đắc dĩ nói: Hai ta trò chuyện rất cao hứng.

Đổng Học Bân xin lỗi nói: Xin lỗi nha.

Diêu Thúy xua tay nói: Không có việc gì, hai ta dậy nha?

Đổng Học Bân ừm một cái, Dậy thôi, không còn sớm nữa.

Bọn họ ngủ không cởi quần áo, tự nhiên cũng không nói tới mặc quần áo và vân vân, cũng không có gì quá xấu hổ.

Đổng Học Bân đã đi xuống giường mang giày, nhìn Diêu Thúy, quần áo của cô ấy đều có chút nếp nhăn.

Tôi phải thay quần áo. Diêu Thúy nhìn hắn nói.

Đổng Học Bân ặc một tiếng, Vậy tôi đi ra ngoài trước chờ cô.

Diêu Thúy cười cười, Được, hôm nay tôi cũng nghỉ ngơi, ban ngày có thể mang cậu đi huyện Trinh Thủy nhìn một cái, tuy rằng ở đây nghèo, bất quá cũng có không ít chổ ăn ngon.

Không cần, không có việc gì.

Bạn học cũ thật vất vả gặp một lần, tôi cũng phải tận tình làm chủ.

Vậy. . . Vậy được rồi, tôi ở bên ngoài chờ cô.

Ừm, tôi thay quần áo rồi đi ra.

Nhưng khi Đổng Học Bân vừa muốn đi ra ngoài, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, sau đó là động tĩnh gõ cửa, một bóng đen xuất hiện ở trước cửa.

Chị ơi” Em trai của Diêu Thúy, Diêu Lực.

Diêu Thúy phản xạ có điều kiện kéo tay của Đổng Học Bân, Làm sao vậy?

Đổng Học Bân cảm giác tay nhỏ mềm mại, trong lòng khẽ động.

Diêu Thúy nói xong cho Đổng Học Bân một ánh mắt, tựa như ý bảo hắn không nên lên tiếng, sau đó mới nói.

Đổng Học Bân cũng rõ ràng, ngày hôm qua mình cùng Diêu Thúy ngủ cả đêm, người ta là hoàng hoa khuê nữ, nếu như bị người biết ảnh hưởng khẳng định không tốt, cho nên Đổng Học Bân đương nhiên là không nói một tiếng.

Chỉ nghe ngoài cửa Diêu Lực nói: Chị dậy chưa?

Dậy rồi, có chuyện gì? Diêu Thúy hỏi.

Diêu Lực hơi trầm ngâm, nói: Bạn học của chị còn đang ở trong phòng em, cũng chưa đi ra, hình như chưa tỉnh, ba mẹ kêu em gọi các người đi ăn điểm tâm, em cũng không dám quấy rầy Đổng ca. Ngày hôm qua Diêu Thúy nói Đổng Học Bân sẽ ngủ phòng của Diêu Lực, phỏng chừng bọn họ cho rằng Đổng Học Bân đang ngủ bên trong.

Diêu Thúy thả lỏng nói, Học Bân ngày hôm qua đi mệt mỏi, có thể sẽ ngủ một hồi, em đừng quản, đi ra ngoài giúp ba mẹ đi, chờ chị dậy sẽ gọi Học Bân.

Vậy được, em đi?

Ừm, đi đi.

Tiếng bước chân xa dần.

Em trai vừa đi, biểu tình của Diêu Thúy có chút co quắp, cô ấy nói dối trước mặt của Đổng Học Bân, tự nhiên có chút xấu hổ, Lúc cậu đi ra ngoài. . . Ừm. . .

Đổng Học Bân lập tức nói: Tôi đi vào phòng em trai cô mở chăn ra, tôi rõ ràng.

Diêu Thúy gật đầu, thanh thanh tiếng nói, giảm bớt một chút bầu không khí xấu hổ.

Đổng Học Bân đi đến trước cửa mở rèm cửa sổ nhìn thoáng qua, cha mẹ Diêu Thúy tựa như đều đi ra ngoài, trong này một người cũng không có, Đổng Học Bân liền thử thăm dò đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa cho Diêu Thúy, lúc này mới đi tới phòng của Diêu Lực cố ý xếp chăn, cuối cùng Đổng Học Bân mới đi ra, cùng Diêu Thúy đánh răng rửa mặt.

Bất quá một màn vừa rồi, luôn khiến cho Đổng Học Bân có chút cảm giác trộm tình.

Nhìn Diêu Thúy bên cạnh rửa mặt, Đổng Học Bân cũng có chút suy nghĩ miên man! . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK