Phòng họp.
Chín giờ bốn mươi.
Lúc đầu Phương Văn Bình nói xong, cũng là nên tan họp, ai ngờ lúc này Trần Khai An đột nhiên lên tiếng, khiến cho mấy người đứng đầu vốn đang chuẩn bị rời phòng đều ngồi trở lại.
Phương chủ nhiện. Trần Khai An nói.
Phương Văn Bình nhìn ông ta : Có việc cứ nói.
Trần Khai An do dự một chút, Không biết có nên nói hay không.
Nói đi. Người này hiển nhiên là đi lại rất gần với Phương Văn Bình, bất quá Phương Văn Bình tựa như cũng là cái dạng người này, mặc dù cán bộ dựa vào hướng cô ấy, Phương Văn Bình nói cũng là một hình dạng, trong lạnh lẽo luôn cảm thấy mang theo chút khinh miệt, hình như cô ấy cho tới bây giờ đều là dáng dấp cao cao tại thượng, vô luận là người một nhà hay là kẻ thù chính trị, hoặc là Đổng Học Bân con rể của Tạ gia, Phương Văn Bình cho tới bây giờ sẽ không có đặt ở trong mắt, rất cao ngạo, hình như là từ trên nhìn xuống, nếu như là người khác lộ ra loại vẻ mặt này hoặc là dùng phương thức nói này, mọi người khẳng định sẽ rất phản cảm, nhưng chỉ riêng từ trên người Phương Văn Bình đi ra, ngược lại làm cho cảm thấy rất đương nhiên, Đổng Học Bân có đôi khi cũng sẽ có cái cảm giác này, mụ đàn bà này tựa như trời sinh đã có cái khí chất này.
Chính đề tới.
Trần Khai An thấy Phương chủ nhiệm lên tiếng, liền nói: Ngày hôm qua phòng ban điều chỉnh xong, nhân viên trên cơ bản đều đến đông đủ, bất quá tôi cũng nghe rất nhiều người phản ánh một ít tình huống, ừm, chủ yếu là đối với sở hai của phòng giám sát thứ chín chúng ta.
Phương Văn Bình nói: Sở hai?
Mọi người cũng đều đồng loạt nhìn về phía Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân hơi ngẩn ra, mẹ nó, sao lại nói đến phòng ban của tôi?
Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Đều phản ánh tình huống gì?
Trần Khai An dừng một chút.Cơ bản đều là phản ứng điều động lần này của sở hai, tất cả đều là nữ đồng chí, ảnh hưởng có phải là có chút không tốt? Tôi tin tưởng mọi người cũng đều hoặc nhiều hoặc ít nghe nói một ít? Người của rất nhiều phòng ban đều nghị luận, hiện tại trong tất cả phòng ban của ủy ban kỷ luật trung ương chúng ta, chỉ có sở hai của chúng ta ngoại trừ người đứng đầu ra thì còn lại đều là nữ đồng chí, tôi cảm thấy dưới tình huống như vậy có phải là cần điều chỉnh một chút? Chúng ta là ủy ban kỷ luật trung ương, mặc dù là cơ cấu phòng ban khác cũng không có loại tình huống này, thật sự có chút. . .
Không người nói.
Trong lòng mọi người đều là quan tâm, bình tĩnh mà xem xét, loại sự tình này quả thật hơi có chút vấn đề. Rất nhiều phòng ban đều là tránh né. Sẽ không xuất hiện cái tình huống này, nhưng thật ra cẩn thận nói một câu, đối với sở hai mà nói cũng coi như không phải chuyện quá lớn, bởi vì sở hai lần này là tinh giản nhân viên. Đổng Học Bân là người đứng đầu phía dưới cũng chỉ là có bốn người mà thôi. Nói là trong phòng ban tất cả đều là nữ đồng chí. Vậy cũng là bốn người, nếu như là một phòng ban mười mấy người, tất cả đều là nữ đồng chí mới thật là đại sự. Loại chuyện này phải xem lãnh đạo thấy thế nào.
Nhưng Đổng Học Bân vừa nghe, cũng mặc kệ, cười lạnh nói: Trần sở trưởng, thật sự có chút cái gì? Ông nói rõ ràng đi, tôi thật không rõ đấy!
Trần Khai An nhìn hắn, Ảnh hưởng không tốt!
Đổng Học Bân ồ nói: Sao ảnh hưởng không tốt? Tôi thật không rõ ràng!
Trần Khai An nói: Không phải tôi cố ý gây khó dễ, chuyện này là tất cả mọi người nghị luận, tôi cũng chỉ là đem tình huống phản ánh lên mà thôi.
Đổng Học Bân nhìn nhìn ông ta nói: Nhưng tôi thấy thế nào cũng là ông gây khó dễ cho tôi vậy hả? Ông có ý gì thế Trần sở trưởng? Sở hai chúng tôi điều chỉnh như thế nào an bài nhân viên ra sao, có quan hệ gì với phòng tổng hợp các người? Có chuyện gì của ông? Còn ảnh hưởng không tốt? Quả thật là khó hiểu, à, vậy tôi muốn hỏi một chút, chúng ta đang ngồi ở đây tất cả mọi người là nam đồng chí? Người đứng đầu là Phương chủ nhiệm, cái này không phải là giống với tình huống của phòng ban tôi như đúc sao? Sao tôi không nghe ông nói ảnh hưởng không tốt hả? Ông đây là thay lời đổi chữ mắng Phương chủ nhiệm à?
Trần Khai An tức giận nói: Cậu nói cái gì vậy!
Không phải tôi nói cái gì, là tự ông nói, tôi là người đứng đầu, thuộc hạ đều là khác phái, đây là đại nghịch bất đạo? Vậy Phương chủ nhiệm thành cái gì? Phòng ban của tôi chỉ có bốn người mà thôi, các vị đang ngồi ở đây, đều vượt hơn năm sáu người? Đổng Học Bân nói.
Trần Khai An quát: Cậu là nam đồng chí!
Đổng Học Bân trả lời lại một cách mỉa mai nói: Tôi là nam thì làm sao? Không phải khác phái như ông nói sao? Là nam lãnh đạo không thể có nữ thuộc hạ? Mà nữ lãnh đạo thì không sao cả? Lúc này là cái niên đại gì rồi, lão Trần à, ông cũng là lão đồng chí của ủy ban kỷ luật, tôi rất buồn bực, giác ngộ của ông sao thấp như thế hả? Đều lúc nào rồi mà ông còn trọng nam khinh nữ? Vài chục năm trước trung ương đảng đã nói qua nam nữ bình đẳng, sao tới ông thì tư tưởng vẫn là chuyển biến không nổi vậy hả? Vẫn là nam tôn nữ ti? Tôi đều khó coi thay cho ông, cái tính giai cấp nguyên tắc của ông ở đâu? Hả? Tôi hỏi ông ở chỗ hả?
Trần Khai An nóng nảy, Tôi không phải trọng nam khinh nữ, tôi nói là trong chuyện này. . .
Đổng Học Bân căn bản là không cho ông ta nói, ngắt lời nói: Vậy sao nam lãnh đạo và nữ lãnh đạo tới chổ của ông thì phân ra hả? Ông đây là trọng nam khinh nữ, hơn nữa theo tôi được biết, người đứng đầu phòng tổng hợp của phòng giám sát là Vương đại tỷ, trong phòng ban cũng đều là nam đồng chí? Vương đại tỷ đều công tác nhiều năm như vậy tại đơn vị, sao không thấy ông đề cập qua một câu ảnh hưởng không tốt hả? Sao tới tôi lại không được? Ông cái này không phải trọng nam khinh nữ thì là cái gì? Ông đem nam đồng chí và nữ đồng chí đối đãi khác nhau à!
Trần Khai An nổi giận, Tôi. . .
Phương chủ nhiệm còn ở chỗ này đây, mà ông dám nói như vậy? Đổng Học Bân cười lạnh nói: Ông có còn đem Phương chủ nhiệm để vào mắt không hả? Ông cái này không phải mắng Phương chủ nhiệm sao? Phòng ban tôi muốn điều chỉnh cũng được, cũng có thể bổ sung một ít nam đồng chí, vậy nếu như nói như thế, chúng ta đang ngồi ở đây có phải là cũng nên bổ sung một ít nữ đồng chí không hả? Nếu là Trần sở trưởng đề nghị, tôi thấy Trần sở trưởng trước hết đem vị trí nhường ra đi?
Trần Khai An tức giận đến muốn chết, Cậu . . .
Đổng Học Bân nói: Căn bản là không phải chuyện ảnh hưởng, những cán bộ này đề bạt cũng không phải Đổng Học Bân tôi một người định đoạt, cũng có Phương chủ nhiệm quyết định, cũng có lãnh đạo của ủy ban kỷ luật suy xét, ông nghi vấn tôi thì thôi, ông còn nghi vấn Phương chủ nhiệm và lãnh đạo ủy ban kỷ luật? Điều động cán bộ và đề bạt đều là nhìn năng lực công tác của cá nhân, tôi rất buồn bực, sao tới Trần sở trưởng ông ở đây còn phải nhìn giới tính nữa hả? Nữ đồng chí thì làm sao? Nữ đồng chí thì phải kém một bậc? Nam đồng chí cũng là người, nữ đồng chí trong mắt Trần sở trưởng ông thì không phải người?
Trần Khai An biện giải nói: Tôi không nói như vậy, sao cậu. . .
Nhưng ông cũng là ý tứ này! Đổng Học Bân chụp mũ cả đám khấu đi tới.
Cuối cùng, tất cả mọi người trong phòng họp khẽ lắc đầu, bọn họ đã nhìn ra, Trần Khai An căn bản là nói không lại Đổng Học Bân, mồm mép hai người hoàn toàn không phải một cấp bậc.
Phương Văn Bình ngưng lần khắc khẩu này, Được rồi, tan họp đi. Hiển nhiên là bảo hộ Trần Khai An, càng nói nhiều, phỏng chừng Trần Khai An càng nói không rõ.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh