Buổi tối.
Trong phòng KTV
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình sau khi thấy đối phương, tất cả đều xoay người đi, mặc kệ Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh níu kéo, hai người cũng không có ý ở lại.
Tiểu Nhiên em buông tay! Đổng Học Bân quát.
Tạ Nhiên vẫn kéo hắn, Anh rể, anh làm gì vậy!
Đổng Học Bân nói: Cái gì mà làm gì? Không ngờ em dám lừa anh?
Tạ Nhiên lúng túng nói: Em không lừa gạt anh, ngày hôm nay thật sự là sinh nhật âm lịch của Tiểu Linh.
Vậy em nói người đến đều là bạn bè của Tiểu Linh? Đổng Học Bân chỉ chỉ Phương Văn Bình, Bà ta là cái quái gì? Em biết hai chúng ta thế nào rồi mà còn kéo anh đến đây? Chỉ bốn người, còn sinh nhật tụ hội, không ngờ em dám lừa gạt anh tới đây phải không? Em được đấy Tiểu Nhiên! Ngay cả anh đều dám lừa gạt!
Tạ Nhiên vội la lên: Anh rể, không phải!
Đổng Học Bân nói: Anh mặc kệ các người dự định gì, anh trở lại còn có việc!
Ngày hôm nay là sinh nhật Tiểu Linh, sao một chút mặt mũi ấy anh cũng không cho hả? Tạ Nhiên nói.
Đổng Học Bân căm tức nhìn hắn nói: Anh là cái tính tình này, mặt mũi của ai cũng vô dụng!
Bên này Tạ Nhiên ở cửa khuyên Đổng Học Bân, đầu kia, Phương Thủy Linh ở sô pha kéo Phương Văn Bình.
Cô nhỏ! Mỗi năm sinh nhật cô đều cùng con! Phương Thủy Linh không buông tay, chết sống kéo cô ấy.
Phương Văn Bình không cho cô ấy mặt vui vẻ, nhìn cô ấy, Chúng ta đều tổ chức sinh nhật dương lịch, làm qua âm lịch lúc nào? Lúc con gọi cô tới con còn buồn bực, trong lòng nói nha đầu con sao ngày hôm nay lại là sinh nhật, cô còn chưa già hồ đồ đến cái nông nỗi kia, sao có thể nhớ lầm sinh nhật của con? Được đấy. Thì ra là con có mục đích khác? Con gọi Tạ Nhiên cũng được, cô mặc kệ hắn, sinh nhật của con cô cũng cho con một chút mặt mũi, không tính toán cùng hắn, chuyện của hai người sau này hãy nói, nhưng con gọi Đổng Học Bân để làm gì? Hả? Cố ý ác tâm cô hả? Đổng Học Bân xuất hiện, làm Phương Văn Bình đem toàn bộ lực chú ý rơi xuống trên người hắn, đối với Tạ Nhiên, Phương Văn Bình ngược lại không để ý.
Phương Thủy Linh vội nói: Con không có! Cô nhỏ! Cô. . .
Phương Văn Bình hất tay, Hiện tại con cùng Tạ Nhiên thắng rồi. Cô bị ác tâm!
Ngoài cửa Đổng Học Bân nghe thấy được. Hắc một tiếng quay đầu nhìn thẳng con mắt của Phương Văn Bình, Bà nói nhảm cái gì vậy! Ai ác tâm ai hả?
Tạ Nhiên nhanh chóng ngăn cản, Đừng cãi đừng cãi!
Phương Văn Bình quát Đổng Học Bân: Cậu nói ai ác tâm ai?
Phương Thủy Linh nhanh chóng lôi kéo Phương Văn Bình, hô: Đều đừng cãi nhau!
Phương Văn Bình không nghe. Chỉ vào Đổng Học Bân nói: Sớm biết cậu tới. Tôi ngay cả cánh cửa này cũng sẽ không vào. Hít thở chung một phòng với cậu, cả người tôi đều khó chịu!
Đổng Học Bân cười lạnh nói: Trùng hợp, sống chung một phòng với bà. Tôi đều muốn từ trên lầu nhảy xuống, còn không bằng chết cho hết mọi chuyện, tự mình nhảy lầu chết cũng tốt hơn bị người ác tâm chết!
Phương Văn Bình trả lời lại một cách mỉa mai nói: Chết đi, nhảy đi, nhanh!
Đổng Học Bân quay lại Tạ Nhiên nói: Thấy không? Cái đức hạnh gì thế! Em còn kéo anh đến đây mừng sinh nhật với bà ta? Em uống say?
Tạ Nhiên mặt như khóc tang nói: Anh rể! Sao các người lại đánh thành như vậy! Chúng ta đều hòa bình không được sao?
Không! Đổng Học Bân chỉ vào Phương Văn Bình, Nói cho em biết! Anh cùng bà ta cả đời này không hòa bình được!
Cậu đừng tự mình đa tình! Phương Văn Bình lạnh lùng nói: Còn không hòa bình được với tôi? Cậu nghĩ rằng tôi nguyện ý thấy cậu hả? Thằng oắt con!
Đổng Học Bân phát hỏa, Bà muốn mắng chửi người phải không?
Tôi mắng cậu thì làm sao? Phương Văn Bình khí thế rất hung.
Đổng Học Bân đi tới hai bước thì tới trước mặt cô ấy, Hôm nay sinh nhật của Tiểu Linh, tôi cho Tiểu Linh chút mặt mũi, lười chửi, nhưng bà thì ngược lại, còn mắng tôi? Thật con mẹ nó khi dễ tôi là trái hồng mềm hả?
Phương Văn Bình nói: Còn chưa có người Phương Văn Bình tôi không dám mắng!
Đổng Học Bân đã không biết là lần thứ mấy ầm ĩ với Phương Văn Bình, hai người tựa như đời trước có thâm thù đại hận, vừa thấy mặt thì không nhịn được mắng nhau.
Tạ Nhiên không có cách, đứng ở nơi đó khuyên đều khuyên không được.
Nhưng đúng lúc này, Phương Thủy Linh nửa ngày không có lên tiếng đột nhiên bạo phát!
Câm miệng cho tôi! Phương Thủy Linh quát to một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống, giọt nước tí tách không ngừng, vừa khóc vừa hô: Các người làm gì thế. . . Hu hu. . . Các người làm gì thế. . . Ngày hôm nay. . . Ô ô. . . Ngày hôm nay là. . . Sinh nhật của tôi. . . Hu hu. . . Các người có thể. . . Có thể tôn trọng tôi một chút hay không . . . Vì sao. . . phải đánh nhau . . .
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Chẳng ai ngờ rằng Phương Thủy Linh vẫn bình thản lại có thể sẽ lớn tiếng hô khóc như vậy.
Sau đó, hành động kế tiếp của Phương Thủy Linh càng khiến cho mọi người hít một hơi, chỉ thấy Phương Thủy Linh gạt nước mắt, chụp lấy ổ bánh kém trên bàn hung hăng ném ra ngoài, bẹp một cái nện ở trên tường rớt xuống tới, hộp bánh mở ra, bánh kem bên trong tất cả đều nát, hô: Đều đi ra ngoài cho tôi. . . Đi ra ngoài cho tôi. . .Hu hu. . . Tôi không cần. . . Tôi không cần sinh nhật!
Tạ Nhiên hoảng sợ, cuống quít chạy tới ôm lấy cô ấy, Tiểu Linh, không có việc gì không có việc gì, anh không để ý đến bọn họ, không để ý đến bọn họ, không tức giận.
Phương Thủy Linh càng khóc dữ dội hơn!
Đừng khóc. Tạ Nhiên liên tiếp dỗ.
Đổng Học Bân vốn đang bị Phương Văn Bình làm tức một bụng, vừa rồi đều hận không thể đánh người, nhưng hiện tại vừa thấy con gái nhà người ta như vậy, Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cũng nghẹn họng, sờ sờ mũi hình dạng rất là xấu hổ, do dự vài cái, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn chỉ sợ phụ nữ khóc, nhưng đối phương còn là một cô gái hiền lành ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, Đổng Học Bân cũng hiểu được mình làm có chút hơi qua.
Sinh nhật của người ta!
Mình cũng thật là, làm cái gì vậy!
Đổng Học Bân ho khan, Cái này. . .
Phương Thủy Linh cũng không để ý, đi qua ngồi xuống sô pha, ở chỗ này khóc.
Tạ Nhiên ở một bên ôm cô ấy, dỗ trái dỗ phải, an ủi cô ấy.
Phương Văn Bình bên kia cũng không có âm thanh, nhìn cháu gái của mình, chần chờ một chút, vẫn là đi tới, mắt lạnh nhìn Tạ Nhiên, Ai cho cậu ôm cháu gái tôi?
Tạ Nhiên ặc một tiếng, Con. . .
Tránh ra! Phương Văn Bình cứng rắn nói.
Tạ Nhiên không thể làm gì khác hơn là tránh ra một ít, cho Phương Văn Bình chỗ.
Cái mông ngồi xuống, Phương Văn Bình ngồi ở chổ trước đó của Tạ Nhiên, đưa tay ôm cháu gái, nhẹ giọng nói: Xú nha đầu, lớn rồi còn khóc.
Phương Thủy Linh khóc ròng nói: Con không cần cô quan tâm! Con không cần cô quan tâm!
Phương Văn Bình cười nói: Nhìn, nhìn, còn tức giận cô.
Phương Thủy Linh không để ý tới cô ấy, quay đầu qua bên kia, tiếp tục lau nước mắt.
Phương Văn Bình nắm thật chặt cánh tay đem cô ấy lần thứ hai ôm vào lòng, Được rồi, ngoan, không khóc không khóc, cô sai rồi, cô sai rồi còn không được sao?
Phương Thủy Linh vẫn không lên tiếng.
Phương Văn Bình bất đắc dĩ, đưa đầu qua hôn trán cô ấy một cái, Tiểu bảo bối của cô, không tức giận cô nữa, có được hay không? Coi con khóc kìa, như mèo con vậy, cô nhìn đều đau lòng, con là cô thương nhất, đừng làm cho cô khó chịu, ngoan, không khóc.
Phương Thủy Linh nhìn cô ấy, quyệt miệng.
Phương Văn Bình liền ôm cháu gái một chút vỗ nhẹ đầu của cô ấy, vừa cười vừa cưng chiều nói: Cô không đi, ngày hôm nay sẽ cùng tiểu công chúa của chúng ta ăn sinh nhật.
Phương Thủy Linh lại nhìn cô ấy, lúc này mới chậm rãi đưa tay ôm Phương Văn Bình, đem đầu vùi vào ngực cô ấy, Ừm!
Đứa nhỏ này, đây là quần áo mới mua của cô, chùi nước mắt vào dơ hết cả rồi, ha ha. Phương Văn Bình nở nụ cười một tiếng.
Phương Thủy Linh hình như dỗi, vừa nghe lời này, lắc đầu trái phải, đem nước mắt hung hăng chùi lên trên người nàng, Ai kêu cô chọc con.
Phương Văn Bình vẻ mặt tình thương nói: Cô làm gì dám chọc con chứ, nhưng thật ra cô, tiểu hài tử phát tính tình lớn như vậy, làm cô giật nảy mình, con đó, là càng ngày càng không nghe lời, khi còn bé thật ngoan, cô nói cái gì con đều nghe, ngoan vô cùng.
Phương Thủy Linh làm nũng khẽ hừ một tiếng.
Phương Văn Bình vừa cười hôn nhẹ tóc cô ấy, Tiểu bướng bỉnh.
Đổng Học Bân ở một bên nhìn với ánh mắt quái dị, hắn không ngờ rằng nữ hỗn đản của Phương gia, cái miệng đầy thô tục của Phương Văn Bình, lại có thể còn có một mặt mẫu tính như thế, nhìn vẻ ôn nhu của cô ấy đối với Phương Thủy Linh, Đổng Học Bân cả người đều nổi da gà, nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng một nữ hỗn đản như thế cũng sẽ có một mặt ôn hòa, thật cùng một người mẹ, ấn tượng ở sâu trong nội tâm đối với Phương Văn Bình cũng thoáng có một chút biến hóa.
Phương Thủy Linh được dỗ, cũng ngừng khóc, bất quá vành mắt vẫn hồng hồng, sau khi được Phương Văn Bình đem giấy ăn lau lau con mắt, Phương Thủy Linh nhấc đầu, mắt to nhìn về phía Đổng Học Bân.
Tạ Nhiên cũng nhìn về phía anh rể.
Đổng Học Bân cái này gọi là một người rơi vào tình huống khó xử, Khụ khụ, vậy cái gì, dù sao anh trở lại cũng không có chuyện gì, ừm, ở lại ăn sinh nhật thôi.
Phương Thủy Linh lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Phương Văn Bình bất đắc dĩ vỗ đầu cô ấy một chút, Vật nhỏ.
Tạ Nhiên cũng cao hứng, nhìn bánh kem trên mặt đất, nói: Con kêu một ổ bánh kem khác. Nói xong, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Nhìn kiệt tác của mình, Phương Thủy Linh mới thấy ngượng, mặt cũng đỏ lên, Cô nhỏ, con, con vừa rồi có phải là đặc biệt mất mặt?
Phương Văn Bình cười nói: Mất mặt rất lớn.
Ai da. Phương Thủy Linh đánh cô ấy một chút, Đều lại cô cả.
Phương Văn Bình cười ha ha, Được, được, tại cô tại cô.
Đổng Học Bân đã tìm một chỗ ở trên sô pha, đó là một phòng tổng thống, rất rộng, hắn tự nhiên cũng không có đi chỗ của Phương Văn Bình, mà là cách xa xa ngồi ở bên cạnh.
Không bao lâu, bánh kem được đưa tới.
Cắm nến, Phương Thủy Linh kêu mọi người ngồi đến đây.
Đổng Học Bân nhìn nhìn Phương Văn Bình, vẫn là rất không tình nguyện ngồi qua.
Phương Văn Bình cũng căn bản không phản ứng hắn, cũng không nhìn hắn cái nào, như không có người.
Ngọn nến xong rồi.
Cầu nguyện rồi thổi nến đi Tiểu Linh.
Tới. . . Một. . .Hai. . . Ba!
Sinh nhật vui vẻ sinh nhật vui vẻ!
Trình tự đi xong, Phương Thủy Linh bắt đầu cắt bánh, chia cho Phương Văn Bình và Đổng Học Bân mỗi người một miếng trước, Ngày hôm nay là sinh nhật của con, cô nhỏ, Đổng ca, các người không nên cãi nhau nữa.
Đổng Học Bân từ chối cho ý kiến.
Phương Văn Bình cũng không tiếp những lời này. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh