Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không lâu sau.

Đội cứu hỏa tới!

Dập lửa, cứu người, lại một mảnh rối ren!

Còn có người hay không?

Nhanh thống kê một chút! Bên trong còn có ai?

Ai da! Chị Lưu! Chị Lưu còn ở bên trong!

Chị Lưu không phải đưa đứa nhỏ đến trường sao?

Cô ấy đã sớm trở về rồi! Nhanh không thấy đi ra!

Chị Lưu ở tầng sáu! Sao không nghe thấy cô ấy kêu? Có phải cô ấy ...

Nhận được tin này, đội viên cứu hỏa vừa dập lửa xong lập tức chuẩn bị thang mây các loại, lăn qua lăn lại nửa ngày còn chưa chuẩn bị xong, vì cái thứ kia tương đối lao lực.

Đổng Học Bân chờ không được, tuy rằng từ trên báo chí biết ngày hôm nay không ai gặp nạn, nhưng người ngay tại trước mắt, hắn không thể không cứu, vì vậy cũng không chờ đội cứu hỏa chuẩn bị, trực tiếp nhảy lên, dẫm nát cửa sổ tầng một, tại nhảy, túm lấy, đã leo lên tầng hai, tay vươn ra, túm lấy lan can, tầng ba cũng tới. Lúc này Đổng Học Bân sớm cứu ra không biết bao nhiêu người, quần áo trên người cũng đầy vết rách, cả người đầy bụi đất, quần áo và cánh tay còn dính không ít máu của người khác chảy ra, rất là chật vật.

A!

Đổng huyện trưởng lên rồi!

A! Rất cao! Đó chính là tầng sáu!

Nhanh tìm cái đệm nhanh tìm cái đệm! Lỡ như ngã xuống. . .

Động tác của Đổng Học Bân thật sự quá nhanh, còn muốn chuyên nghiệp hơn vô số lần so với người của đội cứu viện chuyên nghiệp, chờ mọi người sợ hãi kinh hô, còn chưa được vài giây, người tìm cái đệm còn chưa có đi, Đổng Học Bân đã một cước đá văng cửa sổ tầng sáu. Tiến vào!

Đội cứu hỏa bên này còn chưa có chuẩn bị thang!

Thấy thân thủ của Đổng huyện trưởng lưu loát như thế, tất cả mọi người không nói gì!

Trời đất ơi!

Ngài là Người Nhện hả? ?

Rất nhiều người đều thấy mà hết hồn!

Khương Phương Phương sơ tán người dân lúc này cũng mang theo người trở về, bên kia, Mông bí thư và bí thư chính pháp uỷ Sở Bành cũng đều chạy đến đây.

Thế nào?

Còn có một người!

Chỉ một người? Được!

Đến bây giờ còn chưa có người gặp nạn!

Nhà có thể nhanh sụp! Chỉ còn một người cuối cùng!

Nếu như người này có thể cứu ra, vậy sự cố lần này cũng là may mắn, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh!

Mông bí thư và Khương huyện trưởng cũng không ở tại hiện trường, nên không biết tình huống, Đổng huyện trưởng đâu? Đổng huyện trưởng đi đâu vậy?

Một người nhân viên công tác huyện ủy mở to con mắt chỉ chỉ trên lầu.Đổng huyện trưởng đi cứu người, ở tầng sáu, đã. . . Đã tiến vào.

Cái gì?

Tầng sáu?

Tiến vào?

Khương Phương Phương liếc mắt nhìn về phía một người của đội cứu hỏa bên cạnh, Đổng huyện trưởng bị thương còn chưa có khỏi! Sao cho hắn đi?

Đội viên cứu hỏa cười khổ nói: Chúng tôi ngăn cản, nhưng Đổng huyện trưởng không nghe, đều đã bận việc nửa ngày, hơn phân nửa mọi người bị kẹt bên trong là Đổng huyện trưởng một mình cứu ra. Chúng tôi. . . Đều giúp không được gì. Đổng Học Bân động tác quá nhanh, đông đảo đội viên cứu hỏa sau khi nhìn đều phải thừa nhận. Hiệu suất cứu người của bọn họ căn bản không có cách nào khác so sánh với Đổng huyện trưởng. Kém nhiều lắm, trên cơ bản là lúc bọn họ nghĩ biện pháp cứu người và chuẩn bị công cụ cứu viện, Đổng Học Bân bên kia đã đem người cứu ra, tuyệt không khoa trương, cũng là nhanh như vậy.

Tất cả người nhà ở tại gia thuộc viện của và đồng chí của cục cảnh sát trên cơ bản đều lui ra ngoài đại viện, Mông Duệ và Khương Phương Phương Sở Bành cùng cán bộ khác cũng đều đứng ngoài dây cách ly, mặc dù cách rất xa. Nhưng ánh mắt của mỗi người đều nhìn về phía trước cửa sổ tầng sáu, nhìn vào căn nhà của một người bị kẹt cuối cùng.

Một giây đồng hồ. . .

Mười giây đồng hồ. . .

Nửa phút đồng hồ .... . .

Nửa ngày trôi qua. Bên trong vẫn không có động tĩnh.

Trong lòng mọi người đều có chút gấp gáp, rốt cuộc làm sao vậy? Người đâu? Cứu không ra? Đổng huyện trưởng đâu? Sao không có âm than? ?

Khương Phương Phương nhất thời nói: Thang sao còn chưa có?

Mấy người của đội cứu hỏa trả lời.Xảy ra chút vấn đề, chúng tôi sẽ mau chóng!

Xảy ra vấn đề? Lúc này xảy ra vấn đề? Sở Bành cũng giận, Nhanh chuẩn bị thang đi! Nhà sắp không được! Cầu thang cũng đều sụp! Đến lúc đó người làm sao xuống?

Nhưng đội cứu hỏa của huyện bọn họ hiển nhiên không đủ thiết bị, tài chính hữu hạn, tự nhiên cũng sẽ phải giảm chi phí bảo trì mỗi ngà, rất nhiều thiết bị đều là vật dụng cũ trước đây, vẫn chưa từng dùng qua, có vấn đề cũng không trách được, thấy lãnh đạo giục, người của đội cứu hỏa cũng đều là đầu đầy mồ hôi.

Ôi chao! Mau nhìn!

Chị Lưu! Là chị Lưu!

Đổng huyện trưởng cũng đi ra!

Tầng sáu, Đổng Học Bân đã ôm một người phụ nữ trung niên mắt lộ ra đau đớn đứng ở trên cửa sổ, trên đùi người phụ nữ đều là máu, dính đầy người của Đổng Học Bân.

Khương Phương Phương nói: Thang đâu!

Một đội viên cứu hỏa lau mồ hôi nói: Còn chưa có được! Thang mở không ra!

Sở Bành cả giận nói: Các người làm cái gì! Nhanh sửa đi! Nếu không sẽ không còn kịp!

Không ai biết nhà lúc nào sẽ sụp xuống hoàn toàn, hiện tại một phút cũng không thể làm lỡ!

Đổng huyện trưởng thân thủ tốt, có thể leo lên lầu, nhưng có câu nói là lên núi dễ xuống núi khó, hắn có thể đi lên nhưng căn bản không có biện pháp đi xuống, đó chính là tầng sáu, một vô ý sẽ phấn thân toái cốt, hơn nữa Đổng huyện trưởng trong tay còn ôm một người bị thương, một người phụ nữ gần năm mươi ký, cái này càng không có cách nào xuống!

Bầu không khí lập tức căng thẳng!

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn xe cứu hỏa phía dưới, cũng nhìn ra thang mây có thể có vấn đề, mở không ra, Đổng Học Bân không thèm để ý, hình như căn bản không coi là gì, quay lại với phụ nữ nói: Chị, chị ôm cái cổ của tôi, đừng buông tay.

Phụ nữ trung niên cả kinh nói: Ngài muốn làm gì Đổng huyện trưởng?

Xuống lầu. Đổng Học Bân nói xong, không đợi ngài phụ nữ phản ứng, ngay dưới cái nhìn kinh khủng của mọi người từ tầng sáu nhảy xuống!

A!

Đổng huyện trưởng!

Ngài điên rồi!

Nhảy xuống, cái này rõ ràng là tự sát!

Hai mươi mét. . .

Mười chín mét. . .

Mười tám mét. . .

Đổng Học Bân ôm người phụ nữ nhảy xuống, chờ lúc rơi xuống tầng năm, Đổng Học Bân dưới chân đá ra, vững vàng đạp lên bệ cửa sổ tầng năm mượn lực một chút, tốc độ giảm xuống, chân rút về, thân thể của Đổng Học Bân lần thứ hai thuận thế rơi xuống, nhưng tốc độ giảm một chút này đã làm trọng tâm của Đổng Học Bân nghiêng lệch, hắn và người phụ nữ nghiêng giữa không trung, dù sao thì không khí cũng có trợ lực rất lớn, không có khả năng rơi thẳng xuống. Chờ lúc xuống tầng bốn, Đổng Học Bân đã thành tư thế nằm ngang rồi, nhưng hắn không có chút hoảng loạn nào, không nhanh không chậm đưa tay chụp lấy lan can bên cạnh, răng rắc, lan can bị nắm kéo rơi xuống, còn tốc độ của Đổng Học Bân cũng lần thứ hai giảm xuống. Thuân thể nghiêng thân thể lại, mo65t lần nữa thành kiểu chân đáp xuống trước.

Mười ba mét ...

Mười hai mét ...

Chớp mắt đã tới tầng ba!

Người phụ nữ lúc này mới có phản ứng rằng Đổng huyện trưởng thật sự ôm mình nhảy xuống, trong lúc nhất thời hoảng sợ kêu lên : A a a a a a a!

Đổng Học Bân trên không trung lộ ra một biểu tình bất đắc dĩ.

Tất cả mọi người bên dưới kinh hồn khiếp đảm ngừng hô hấp lại, kinh ngạc đến ngây người mà nhìn!

Cái lan can bị Đổng Học Bân kéo theo, nhưng hắn không ném đi, ngược lại một tay ôm người phụ nữ, một tay vung cái lan can lúc này đã giống như một cái móc lưỡi câu, móc nó vào trong một bệ cửa sổ ở tầng ba, cạch một tiếng dính vào bên trong, Đổng Học Bân trên tay bỗng nhiên dùng lực, thân thể của hai người nhất thời run lên, tốc độ cũng một lần nữa giảm xuống, lao xuống tầng hai.

Mười mét ...

Chín mét ...

Đã tới tầng hai!

Đổng Học Bân đã sớm buông cái lan can ra từ trước, thấy thân thể vẫn còn hơi nghiêng, liền nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ vào vách tường ở sau lưng ngay trên không trung!

Bốp! Bốp! Bốp!

Dưới lực ma sát, thân thể của Đổng Học Bân liền được điều chỉnh!

Ngay sau đó, Đổng Học Bân hung hăng dẫm một cước lên bệ cửa sổ tầng hai, nhưng dẫm không trúng, tốc độ tuy rằng đã giảm xuống, nhưng hai thân mình cũng vẫn từ từ nghiêng qua, Đổng Học Bân cũng không chớp mắt lo sợ, lập tức sửa chửa bàng cách đạp mạnh vào tường, thân hình hai người nhất thời thẳng lại!

Kịch!

Rơi xuống đất!

Đổng Học Bân hầu như là lộn một vòng trên không, cuối cùng hai chân vững vàng đáp xuống đất, ngồi hổm đầu gối xuống để giảm bớt trọng lực, sau đó đứng dậy thẳng, trong tay còn thả người phụ nữ trung niên vẫn còn đang bận hét chói tai lên, bình tĩnh nói : Chị gì đó ơi, đừng kêu nữa, không có việc gì rồi!

Hai người bình yên vô sự!

Tất cả mọi người nhìn thấy mà choáng váng!

Trời ơi đất ơi! Đây là thân thủ gì!

Mông Duệ và đám người Sở Bành cũng thấy mà sửng sốt, cái này con mẹ nó còn ôm một người đấy! Từ tầng sáu nhảy xuống ngay cả đánh rắm cũng không có? ?

Tràng diện đã tĩnh khá lâu!

Bốp bốp bốp! Cũng không biết là ai đi đầu vỗ tay!

Thấy thế, những người khác cũng đều vỗ tay, tiếng vỗ tay sấm dậy!

Người cuối cùng cũng cứu ra! Bọn họ rốt cục có thể thở phào!

Chỉ bất quá rất nhiều người đều dùng một loại ánh mắt dị dạng nhìn về phía Đổng Học Bân, với cái tư thái này, mang theo một người bị thương từ tầng sáu nhảy xuống mà không có chuyện, vậy sao lúc trước ngài có thể bị ngã ở cục tài chính thành phố đến nổi toàn thân gãy xương? Đó chỉ mới tầng ba thôi! Má nó! Không ngờ lúc trước là ngài cố ý!

Vì mở rộng ảnh hưởng, ngài cố ý té lầu để bị trọng thương?

Thiếu đạo đức!

Quá con mẹ nó thiếu đạo đức!

Bên kia, nhân viên y tế cũng vội vàng lên đây.

Phụ nữ trung niên đã ngồi ở trên mặt đất, liên tiếp nói lời cảm ơn với Đổng Học Bân, bất quá trên người vẫn đang chảy máu, để lâu không được.

Tôi nhìn xem. Đổng Học Bân ngồi xổm xuống.

Bị đâm một chút, hình như tổn thương huyết quản. Phụ nữ đau đớn nói.

Không có việc gì, chị đừng động, kiên nhẫn một chút. Đổng Học Bân tay đè xuống, hung hăng đè mấy huyệt vị trên đùi cô ấy.

Nhân viên y tế cũng tới, nói: Đổng huyện trưởng, người bị thương giao cho chúng ta đi, cái này phải cầm máu trước.

Đổng Học Bân đứng lên nói: Không cần, trực tiếp đưa tới bệnh viện đi, đã cầm máu, không có đại sự.

Cầm máu xong? Một người y tá ngạc nhiên cúi đầu nhìn, quả nhiên, đùi của người phụ nữ đã không còn chảy máu ra bên ngoài, hình như là Đổng huyện trưởng vừa rồi nhấn vào huyệt vị nổi lên tác dụng.

Ngài còn hiểu trung y? Y tá trừng to mắt ra.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Hiểu một chút.

Leo tường!

Dọn cản trở!

Trợ giúp dập tắt lửa!

Thậm chí còn hiểu công phu cầm máu cấp cứu!

Cái đệch! Không ngờ rằng căn bản là không cho đội cứu hỏa và nhân viên y tế bọn họ cơ hội lên sân khấu!

Đổng huyện trưởng một mình làm toàn bộ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK