Buổi chiều.
Ba giờ rưỡi.
Trong gia thuộc viện.
Khương Phương Phương không lên lầu, sau khi cười nửa ngày với Đổng Học Bân ở trong xe, cô ấy liền nói mình còn có việc, lập tức lái xe đi, hình như là buổi tối phải về nhà cha mẹ ăn.
Lúc này Đổng Học Bân mới rõ ràng Khương huyện trưởng là cố ý đưa mình về nhà, bằng không cô ấy muốn đi nhà cha mẹ không cần phải trở về một chuyến, Đổng Học Bân trong lòng cũng có chút ấm áp, lại nghĩ đến chuyện Khương Phương Phương cố ý khiến cho Bồ bí thư và Trương phó bí thư đặt tiệc cưới cùng một ngày, Khương huyện trưởng thậm chí ngay cả thư ký Lý Hiểu Na tin tưởng nhất của cô ấy cũng không có nói, nhưng chờ Lý Hiểu Na đi rồi thì không hề cố kỵ nói ra với mình, Đổng Học Bân cũng từ bên trong cảm thụ được tín nhiệm của Khương Phương Phương đối với mình, rất thoải mái, cho nên hắn cũng đem chuyện cố ý đụng phải Lexus nói ra, cái này coi như là một loại trao đổi tín nhiệm, bằng không loại sự tình này Đổng Học Bân cũng không có khả năng nói cho người khác, người kính tôi một thước tôi kính người một trượng.
Lên lầu, về nhà.
Vừa nghĩ chuyện này, Đổng Học Bân vừa đi đến cửa nhà của mình, nhìn bụi trên cửa, đưa tay phải đi kiếm chìa khoá.
Ừm?
Chìa khoá đâu?
Sao là trống không?
Đổng Học Bân ặc một cái, lúc này mới nhớ ra, hành lý và chìa khoá quần áo các loại của mình tất cả đều trong cóp sau xe Land Rover, đem xe cho nhà Bồ bí thư mượn, người ta vội vã kết hôn, Đổng Học Bân lúc đó cũng không có biện pháp lấy về, thật ra đã quên chuyện này.
Ài, gọi điện thoại thôi.
Đổng Học Bân lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhiệm Mã Bân.
Mã chủ nhiệm, là tôi.
Đổng huyện trưởng, có việc ngài phân phó.
Là như thế này. Chìa khoá dự bị của gia thuộc viện bên này là ông quản sao?
Chính phủ huyện bên này là phòng làm việc chúng ta quản, ngài là. . .
Chìa khoá của tôi tạm thời để quên ở trên xe, hiện tại không có cách nào mở cửa.
A, chìa khoá dự bị của ngài không phải phòng làm việc quản, chúng tôi ở đây chỉ có chìa khoá dự bị ký túc xá của cán bộ bình thường, chìa khoá dự bị của lãnh đạo huyện đều trong kho, ngày hôm nay nghỉ ngơi. Người bên kia cũng. . . Hơn nữa phải được Mông bí thư bên kia ký tên mới được, cái này trình tự rất nhiều, Mông bí thư buổi chiều có thể cũng sẽ không quay về đại viện huyện uỷ. Tôi phỏng chừng nhanh nhất cũng phải buổi sáng ngày mai.
À, quên đi.
Ngài để chìa khoá ở trên Land Rover?
Ừm, cùng hành lý một chổ.
Vậy tôi hiện tại trở lại tìm Bồ bí thư nói một tiếng.
Không cần. Người ta ngày đại hỉ đang bận, không sao đâu.
Nói vài câu Đổng Học Bân không cho Mã Bân quản, cất điện thoại di động vào. Có thể là duyên cớ của người kinh thành, Đổng Học Bân là người tương đối trọng mặt mũi, xe mượn đều cho mượn rồi, lúc đó nói cũng rất mạnh miệng, cho bọn họ dùng xong rồi nói, hiện tại trong nháy mắt lại tìm tới đi lấy hành lý và chìa khoá? Cái này có chút không phóng khoáng. Đừng thấy Đổng Học Bân trên chính trị làm nhiều chuyện đều tùy tiện, nhưng rất quan tâm những việc nhỏ này, có thể nói cũng là chết sĩ diện khổ thân. Dù sao Đổng Học Bân cũng là một người như thế, không có chìa khoá thì không có chìa khoá, đi ra ngoài đi bộ, buổi tối xe cũng nên trở về.
Đường cũ xuống lầu.
Đổng Học Bân đi ra ngoài đại viện.
Ven đường, Lý Hiểu Na vừa rời đi một hồi còn chưa đi. Đứng ở ven đường đưa tay đón xe, tựa như đã hơn nửa ngày, bên này xe taxi thật sự không nhiều.
Lý thư ký? Đổng Học Bân đi lên.
Lý Hiểu Na quay đầu lại, Đổng huyện trưởng, ngài không về nhà?
Đổng Học Bân gật đầu nói: Đi ra ngoài đi bộ một vòng, cô đây là về nhà?
Lý Hiểu Na nói: Không trở về. Vừa rồi Khương huyện trưởng lái xe đi ra nói buổi tối Bồ bí thư còn đãi cơm, Khương huyện trưởng bảo tôi đi qua đại biểu cô ấy. Nếu như người khác, Lý Hiểu Na cũng không cần phải nói rõ ràng như thế, bất quá đối phương là Đổng huyện trưởng, Lý Hiểu Na cũng không cần phải giấu diếm cái gì, bởi vì cô ấy biết vị trí của Đổng Học Bân tại trong lòng Khương huyện trưởng rất có thể là đặc thù, thấy thái độ của Khương huyện trưởng ngày hôm nay sẽ biết.
Cô đi chổ con gái Bồ bí thư?
Đúng vậy, ngài cũng cùng đi?
Tôi không đi, đi ra ngoài một chuyến.
Lý Hiểu Na nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: Đúng rồi Đổng huyện trưởng, xe ngài còn đang ở chỗ Bồ bí thư sao? Bằng không buổi tối lúc trở về tôi lái trở về giúp ngài?
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Quá phiền phức?
Lý Hiểu Na cười nói: Không phiền phức, tôi là cầu còn không được, bằng lái xe vốn đã lấy tới nhiều năm, xe tốt nhất được lái mới là Accord, vẫn muốn thử xem Land Rover là cảm giác gì, ha ha, ngài đừng chê cười tôi?
Chê cười cái gì, vậy cảm ơn?
Đi nhà con gái Bồ bí thư cơm nước xong có thể sẽ rất muộn, tôi đem xe về đậu ở chổ nào cho ngài?
Dưới lầu là được.
Được, vậy đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho ngài đem chìa khóa xe cho ngài.
Lúc này xe taxi cũng tới, Lý Hiểu Na không lên, mà là khiến cho Đổng Học Bân lên trước.
Đẩy vài cái, Đổng Học Bân cũng không làm kiêu, lên xe, thật ra hắn cũng không biết muốn đi đâu, thẳng thắn tùy tiện nói cùng sư phụ đi một quán trà gần đây.
. . .
Vài tiếng trôi qua, Đổng Học Bân đều ngồi ở quán trà uống trà hút thuốc ăn đồ ăn, nhắm mắt suy nghĩ mê man, nhìn trời đất bên ngoài và mây trôi nhẹ nhàng lượn lờ trên dãy núi, tâm tình hắn cũng thoải mái, mấy ngày gần đây thật sự làm Đổng Học Bân mệt muốn chết, vừa tiền nhiệm muốn làm quen hoàn cảnh, sau khi đứng vào hàng phải đấu tranh anh dũng, lại đi công tác trở lại kinh thành đòi tiền, đi nước Mỹ cứu người, thật vất vả trở về còn có người cho mình ra oai phủ đầu, tính ra, Đổng Học Bân hơn một tháng nay đều là đánh đánh giết giết, vẫn không có cơ hội thở dốc.
Trà rất thơm.
Đổng Học Bân nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc mở mắt bầu trời đã tối đen, hắn mới phát hiện mình đã ngủ gục, vỗ vỗ trán, nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi.
Đổng Học Bân lập tức tính tiền xuống lầu, quay về gia thuộc viện.
. . .
Buổi tối.
Chín giờ.
Đổng Học Bân vừa đi vừa nhìn quét vài lần, cũng không thấy chiếc Land Rover của mình ở đâu trong gia thuộc viện, biết cơm nhà Bồ bí thư khẳng định còn chưa có ăn xong, phỏng chừng còn ầm ĩ động phòng? Được, như thế rất tốt, mình không thể cứ chờ như vậy? Bằng không đi ra ngoài tìm một khách sạn ở? Đồ đều ở trên xe, còn có rất nhiều văn kiện công tác muốn xử lý, nếu không ngày mai cũng không có cách nào khác đi làm, còn phải trở về một chuyến.
Phía sau.
Đèn xe chợt lóe.
Một chiếc xe đứng ở bên cạnh Đổng Học Bân, cửa sổ xe hạ xuống, là Khương Phương Phương đã trở về, Đổng huyện trưởng, sao lại đứng dưới lầu?
Đổng Học Bân ho khan nói: Chìa khoá không đem.
Để trên xe à? Buổi chiều đã quên lấy?
Ừm, tôi nhờ Lý thư ký đem xe trở về giúp tôi, bất quá phỏng chừng còn chưa có ầm ĩ động phòng xong.
Vậy cậu chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một chút.
Đừng đừng, người ta ngày đại hỉ, không thích hợp.
Ừm, cũng phải. Khương Phương Phương sau khi đem xe dừng lại, cởi dây an toàn ra, Bên ngoài lạnh lắm, đi vào nhà tôi ngồi trước.
Ặc, buổi tối, cái này. . . Không thích hợp?
Cô nam quả nữ, luôn luôn có chút. . .
Khương Phương Phương không nói chuyện, dẫn đường đi vào hàng hiên.
Đổng Học Bân vừa nhìn, thẳng thắn cắn răng đi theo, cũng chỉ có thể như vậy. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh