Buổi trưa, tuyết rơi lả tả đầy trời dần dần ngừng lại, tuyết đọng dưới đất cũng dần hòa tan ra.
Đổng Học Bân và hai mẹ con Ngu Mỹ Hà đi vào trong một quán ăn ở trong vườn bách thú hoang dã.
"Anh, vì sao không nhìn thấy con cọp lớn và sư tử lớn"
"Không ở khu đi bộ, hẳn là trong khi nuôi thả, ở phía trước"
" ... Em muốn xem, anh mau mang em đi đi"
"Ha ha, coi em gấp kìa, được được, chờ cơm nước xong chúng ta đi qua đó, sư tử có hay không thì anh không biết, còn cọp Đông Bắc thì khẳng định có"
Sau khi ăn xong, ba người đi ra khỏi khu đi bộ.
Xa xa là khu nuôi thả hoang dã, nhìn lên xa xa, có không ít loại chim không biết tên đang bay lượn. Bên này thì hơi ít người một chút, mấy người nhân viên công tác thì đang duy trì trật tự, hai ba chiếc xe buýt và xe thùng đang đậu trong bãi đỗ xe, không ít du khách đang ngồi trên xe, khi trong xe đã không còn chổ ngồi, thì nhân viên công tác liền phất tay ý bảo xe chạy đi, không bao lâu sau lại cho người lên một chiếc xe khác.
Ngu Thiến Thiến đã có chút khẩn cấp, lôi kéo Ngu Mỹ Hà và Đổng Học Bân đi tới bên kia.
Đổng Học Bân cười cười, đi làm thủ tục, sau đó cùng hai mẹ con xếp hàng.
Chiếc xe này bọn họ không ngồi được, đến lượt Đổng Học Bân ba người lên xe thì chỗ ngồi đã đầy, bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi chiếc xe sau.
Sáu bảy phút sau, một chiếc xe buýt từ bãi đỗ xe chậm rãi chạy tới.
"Thiến Thiến, đi, lên xe."
"Dạ, có thể thấy con cọp lớn rồi."
"Ha ha, cẩn thậnmột chút, coi chừng ngã."
Vì có thể thấy rõ ràng hơn, Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến ngồi xuống ghế đầu tiên, Đổng Học Bân ngồi xuống chổ ngay phía sau hai người. Lập tức có người lục tục lên xe, bất quá phía sau không nhiều, người chờ tất cả du khách đều ngồi đầy, tài xế nắm thật chặt tay lái nhưng cũng không vội vã lái xe, mà là đợi một hồi, đại khái là muốn đợi người đầy mới đi.
Tiểu Thiến Thiến gấp gáp, liên tiếp hỏi sao còn chưa lái xe.
Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà cười khổ liếc nhau, bọn họ rất ít thấy tiểu Thiến Thiến gấp gáp như thế.
Ước chừng mười phút sau, du khách đi lên dần dần rốt cục ngồi đầy xe buýt, nhưng trong lúc tài xế muốn lái xe chạy đi, một âm thanh bỗng nhiên nhẹ nhàng vang đến đây.
"Chờ một chút!" Là Trình Đình Đình dẫn Kinh Kinh đi tới.
Tài xế xe mở cửa ra, hai mẹ con lên xe, ở chính giữa tìm chổ không người ngồi xuống.
Lúc Trình Đình Đình hai người lên xe Đổng Học Bân đương nhiên thấy bọn họ, Trình Đình Đình cũng nhìn thấy Đổng Học Bân, bất quá có chuyện không thoải mái trước đó, hai người đều làm bộ không phát hiện, ai cũng không để ý ai, nhưng thật ra Kinh Kinh sau khi ngồi xuống cười vui vẻ quay đầu lại nhìn qua Ngu Thiến Thiến vẫy vẫy tay, hô to “chị ơi”, Ngu Thiến Thiến khiếp sợ nhìn Trình Đình Đình, cũng hài lòng phất tay với Kinh Kinh.
Xe chạy, tiến vào khu nuôi thả hoang dã.
Một người hướng dẫn viên du lịch cầm micro đứng lên, bắt đầu giải thích, "Hoan nghênh mọi người đi tới khu hoang dã, tôi là hướng dẫn viên lần này, trạm thứ nhất của chúng ta là khu báo, tất cả đều biết, báo săn là. . ."
Trong xe ngắm cảnh phần lớn là mang theo đứa nhỏ tới, lúc này, lập tức náo nhiệt.
"Mẹ! Là con báo! Là con báo!"
"Ba! Con thấy thấy voi kìa!"
"Có gấu kìa! Ghê gớm thật! Nó mò đến đây kìa!"
Dọc theo đường đi đều là âm thanh cao hứng của bọn nhỏ, tiểu Thiến Thiến cũng kích động, túm trứ cánh tay của Ngu Mỹ Hà quơ chân quơ tay vui sướng chỉ vào một vài con thú xa xa bình thường không thấy được, cực kỳ vui vẻ. Đổng Học Bân vui mừng vuốt đầu của tiểu Thiến Thiến, quay đầu lại, Kinh Kinh có vẻ rất rụt rè, bất quá cũng là mở to mắt to hưng phấn mà nhìn ngoài xe, Trình Đình Đình vừa cười vừa nói chuyện với con trai.
Khu báo, khu voi, khu gấu, xe buýt đi thẳng một đường, đi một chút thì dừng lại.
Chỉ lát sau, Ngu Thiến Thiến có vẻ nhìn không đã ghiền, nhẹ nhàng đem cửa kính phía bên phải mở ra một ít, muốn đưa cái cổ ra nhìn.
Hướng dẫn viên du lịch lập tức ngăn cản nói: "Ha ha, bé gái này, không nên đưa đầu ra ngoài, có nguy hiểm."
Đổng Học Bân nhanh chóng đem đóng cửa sổ lại, ấn tiểu Thiến Thiến quay về chỗ.
Xe ngắm cảnh này bình thường đều là xe đặc chế của vườn bách thú hoang dã, hẳn là không giống với xe buýt du lịch, ví dụ như chất liệu độ cứng của cửa sổ, ví dụ như tính cân đối của thân xe, chính là vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, toàn bộ cửa kính xe buýt đều được đóng chặt, có thể là vì tiện hơn hoặc là có cái nguyên nhân gì khác, chỉ có cửa kính ở hàng ghế đầu là có thể mở một chút, nhưng trên cửa sổ có khóa, phía sau bị kẹt, biên độ mà cửa kính có thể mở cũng không lớn, ít nhất là thân thể của một người trưởng thành rất khó chui ra từ cửa sổ.
Xe buýt tiến vào khu đất gập ghềnh, lại đi qua một khu hoang dã.
Lúc này, sắc mặt Kinh Kinh phía sau đột nhiên có chút trắng, "Mẹ, con khó chịu."
Xe rất lắc lư, Trình Đình Đình biết con trai bị say xe, mau nhanh gọi hướng dẫn viên du lịch tới, "Xin lỗi, con tôi say xe, có thể giúp chúng tôi đổi đến vị trí cửa sổ gần chổ của tài xế được hay không?"
Người hướng dẫn viên du lịch chần chờ một chút, gật đầu, đi qua nói nói với hai người ngồi hàng ghế đầu bên trái.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nhìn, cũng không có ý cho chị Ngu hai người chủ động nhường chỗ ngồi cho Trình Đình Đình.
Chổ cửa sổ gần tài xế chỉ có bên Ngu Mỹ Hà và bên hai vợ chồng trẻ, hai vợ chồng trẻ kia nhíu mày thương lượng một chút, rất không tình nguyện đứng lên, đổi chỗ ngồi với hai mẹ con Trình Đình Đình. Sau khi ngồi đến đây, Trình Đình Đình đem con trai ôm vào trong lúc, mở cửa sổ ra một chút, để cho không khí thổi vào một ít, là để hóa giải cảm giác buồn nôn của Kinh Kinh, còn không ngừng vỗ về phía sau lưng của đứa bé.
Ngu Thiến Thiến lo lắng nhìn Kinh Kinh.
"Phía trước cũng là khu hổ." Hướng dẫn viên du lịch cầm micro cười nói: "Đường có thể hơi xóc, mọi người ngồi ổn."
Nghe vậy, tiểu Thiến Thiến tinh thần rung lên, lập tức vươn cái cổ nhìn xung quanh, "Con cọp lớn ở đâu?"
"Đừng nóng vội." Ngu Mỹ Hà vỗ vỗ tay của con gái, "Còn chưa tới."
Trong rừng, một tấm bảng mơ hồ có thể thấy được, trên mặt dùng chữ viết màu đỏ viết hai chữ"Khu hổ", bên cạnh tất cả đều là rào chắn. Nói là khu nuôi thả hoang dã, trên thực tế đối với những động vật mang tính chất nguy hiểm rất cao này đương nhiên không có khả năng hoàn toàn nuôi thả, bằng không vài con hổ Đông Bắc hôm nay ăn ở khu này, sáng mai đi săn ở khu kia, quả thật là dê nhập miệng hỏi, còn có thể còn lại bao nhiêu động vật? Cho nên ở đây cũng tốt, chổ khác cũng được, phần lớn đều là nuôi thả kín cả, chỉ chừa cho đám động vật nguy hiểm này một khu vực nho nhỏ mặc cho bọn nó hoạt động.
Xe buýt tiến vào lãnh địa khu hổ.
Hướng dẫn viên du lịch kêu bọn nhỏ không nên gấp, vài con hổ Đông Bắc ở tận sâu bên trong, ở đây bình thường nhìn không thấy, còn phải chạy vào trong một ít.
"Khá hơn chút nào không?" Trình Đình Đình hỏi con trai.
Kinh Kinh trắng mặt nói: "Mẹ, con vẫn khó chịu."
"Nhịn chút đi." Trình Đình Đình vẻ mặt sầu lo nói: "Lập tức trở về, hiện tại không xuống xe được."
Đang nói, Kinh Kinh bỗng nhiên nôn khan hai tiếng, muốn nôn ra ngoài, Trình Đình Đình vội vàng tìm tìm túi nilon, không tìm được, sợ con trai nôn ở trong xe, thì thoáng lại đem cửa sổ giật lại liễu một ít, nhìn một chút, bên ngoài không có cọp, ngay cả bóng của vật đều cũng đều không thấy, Trình Đình Đình ôm Kinh Kinh cử, Kinh Kinh đem đầu đưa ra, bắt đầu nôn.
Người hướng dẫn viên du lịch lập tức nói : "Vị gia trưởng này, đừng để đứa nhỏ ra ngoài, không an toàn"
"Lập tức xong ngay" Trình Đình Đình đưa tay đỡ con trai, vỗ vỗ phía sau lưng một chút.
Hướng dẫn viên du lịch thấy thế, đành phải đi mượn túi nilon của mấy người khách.
Ngay trong lúc này, bỗng nhiên xảy ra một cảnh không ai ngờ!
Đường đất bên này tất cả đều rất gồ ghề, không có ổn định như đường xi măng, bánh xe bên trái của xe buýt bỗng nhiên lọt vào trong một cái hố, thân xe bị nghiêng qua trái một chút, nhanh chóng đi ra khỏi cái hố, bên trong xe cũng bắn về phía trước, rung động rất lớn, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà cùng tất cả mọi người cảm thấy thân thể bật tung lên, cũng may là có giảm xóc, chỉ là hơi lắc lư một chút.
Thế nhưng sau một giây, Trình Đình Đình phát ra một tiếng hét chói tai!
"A! Kinh Kinh!" Xe bị xóc, bà ấy dùng tay đỡ con trai lại có thể tuột tay!
Cửa kính xe tuy rằng không mở rộng ra được, thân thể một người trưởng thành không qua được, nhưng Kinh Kinh chỉ mới sáu bảy tuổi, vóc người gầy nhỏ, hơn nữa nó còn đang ghé vào cửa sổ đưa mặt ra bên ngoài, xe buýt vừa xóc lên một cái trực tiếp đem thân thể của nó văng lên, trọng tâm nghiêng ngả, Kinh Kinh kinh hãi quát to một tiếng, ngay dưới cái nhìn của mọi người trong xe buýt từ trên cửa sổ rớt xuống phía dưới, kịch, đáp mạnh xuống đất!
Các du khách toàn bộ giật nảy mình.
"Không tốt! Đứa nhỏ rơi xuống phía dưới!"
"Nhanh chóng cứu người! Đây chính là khu hổ!"
Trình Đình Đình mặt bị dọa trắng, thất kinh đem đầu lộ ra cửa sổ, đưa tay muốn bắt lấy con trai, nhưng tay bà ta có thể dài hơn sao? Căn bản không đủ, thân thể bà ấy từ cửa sổ cũng không ra được, kẹt lại ở chỗ đó. Bùn đất trên mặt đất không cứng, Kinh Kinh ngã xuống tựa hồ không bị thương cái gì quá nặng, nhưng cũng đã sợ đến khóc oa oa lên, trong miệng kêu ba gọi mẹ, một cử động cũng không dám.
Trình Đình Đình hô: "Kinh Kinh! Mau lên đây! Mau lên đây!"
"Hu Hu! Mẹ! Mẹ!" Kinh Kinh chỉ khóc, hiển nhiên bị sợ hãi.
Tài xế và hướng dẫn viên du lịch cũng nóng nảy, mau dừng xe lại chạy tới nhìn tình huống, phần lớn du khách cũng đều ghé vào cửa sổ.
Trình Đình Đình quay người lại, "Nhanh mở cửa! Để cho tôi xuống phía dưới!"
"Chị bình tĩnh một chút, đây là khu hổ!" Tài xế nói.
"Con tôi còn đang ở phía dưới! Nhanh lên một chút! Nhanh mở cửa!"
Tài xế nhìn chung quanh rất nhanh, không có phát hiện tung tích hổ Đông Bắc, liền đánh bạo tử nói: "Chị ở chỗ này, đừng kích động, tôi đi xuống cứu người!" Tuy rằng cái vườn bách thú hoang dã này vừa xây thành không bao lâu, nhưng tài xế rõ ràng không giống với mấy người hướng dẫn viên, tới trước đó đều tập qua một ít huấn luyện, ví dụ như làm sao ứng đối với tình huống đột nhiên. Thở ra một hơi, tài xế chuẩn bị mở cửa chạy xuống.
Thế nhưng, một tiếng hổ gầm đột nhiên vang đến đây!
Tài xế cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con hổ Đông Bắc không biết chui ra từ trong rừng lúc nào, có thể là bị tiếng khóc của Kinh Kinh đưa tới, nhìn xe buýt không chớp mắt!
"Tiêu rồi!"
"A! Con cọp tới!"
Hướng dẫn viên du lịch thất sắc, vội vàng cầm lấy bộ đàm báo cáo tình huống cùng tổng bộ, xin trợ giúp.
Tài xế cũng không dám cửa xe, đầu đầy mồ hôi nhìn mãnh hổ xa xa.
Chỗ của con hổ Đông Bắc đối diện cửa xe buýt, cũng là chỗ của Đổng Học Bân Ngu Mỹ Hà bên này, Kinh Kinh là ngã từ một chỗ khác xuống, với góc của con cọp hẳn là không nhìn thấy Kinh Kinh. Bầu không khí trong lúc nhất thời cầm cự được, ngay cả Trình Đình Đình đều ngừng hô hấp, căn bản không dám hô to, rất sợ con cọp đột nhiên lao đến đây. Con cọp thì hung ác nhìn bọn họ như thế, vẫn không nhúc nhích.
Một phút đồng hồ. . .
Hai phút. . .
Ba phút. . .
Một xe một hổ đối diện nhau như thế.
Đội cứu viện hẳn là sắp tới rồi, chỉ cần kéo dài một chút là được.
Thế nhưng chuyện không như người nguyện, cảnh không muốn thấy nhất vẫn xảy ra, sau vài phút, con hổ đột nhiên cử động, mở móng vuốt đi tới xe buýt, nhưng phương hướng lại không giống như là đi thẳng tới xe buýt, hướng tiến lên ngược lại là thoáng nghiêng, tựa hồ muốn đi một vòng tròn tới phía sau xe buýt!
"Không tốt! Nó có thể phát hiện đứa nhỏ!"
"Tiêu rồi! Nó đến đây!"
"Kinh Kinh!" Trình Đình Đình kêu thảm.
Tài xế quyết định thật nhanh ngồi xuống vị trí lái xe, "Đều ngồi ổn lại!"
Xe bỗng nhiên chuyển động, tài xế đem xe buýt chuyển hướng, muốn ngăn cản đường đi của con hổ, đồng thời muốn hù nó đi, nhưng mà, con hổ cũng không có ý buông tha, chân dừng một chút, lại thay đổi một phương hướng cẩn thận đi phía trước, xe buýt khẽ động, vị trí của Kinh Kinh cũng lộ ra, con hổ gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt to đã nhìn thẳng Kinh Kinh đang khóc trên mặt đất.
Trình Đình Đình vừa sợ vừa giận hét to với con hổ, "Đừng tới đây! Cút đi! Cút!"
Con hổ vẫn đang đi tới từng bước một!
Đổng Học Bân căng thẳng trong lòng, mở cửa sổ đem đồ ăn vặt mua cho Thiến Thiến ném ra ngoài, bên trong còn có một ít khô bò mang theo, đã được mở ra, muốn dùng biện pháp này dẫn dắt lực chú ý của con hổ, du khách phía sau thấy thế cũng đều noi theo, cầm một ít đồ ăn ném ra cửa sổ.
Con hổ cúi đầu nhìn, cũng cũng không để ý, tiếp tục vận sức chờ phát động đi tới hướng Kinh Kinh.
Tài xế vừa thấy không được, nhanh chóng bẻ tay lái, muốn dùng xe đụng nó, thế nhưng xe buýt vô luận là cơ động cũng tốt độ linh hoạt cũng được, đâu phải là đối thủ của con hổ, con hổ Đông Bắc hơi lui ra một bên, lúc này vị trí của nó càng gần Kinh Kinh hơn. Tài xế cũng không làm gì được nhiều như vậy, lại chuyển thân xe, lui về tại chỗ, dùng thân xe ngăn cản thân thể của Kinh Kinh. Nhưng con hổ bỗng nhiên tập trung phương hướng, từng bước đi tới!
Tâm của mọi người đều khẩn trương lên!
Ngu Thiến Thiến bị dọa khóc, vùi vào trong lòng của mẹ không ngẩng đầu.
Tiêu rồi! Ai cũng biết hy vọng còn sống của đứa nhỏ không lớn!
"Kinh Kinh!" Trình Đình Đình gấp gáp nói: "Nhanh cứu con tôi! Nhanh cứu Kinh Kinh!"
Không ai lên tiếng, cứu như thế nào? Chỉ cần mở cửa ra, có trời biết mới con hổ có thể đổi mục tiêu lủi lên xe hay không, như vậy người trong xe sẽ đều nguy hiểm liễu, còn nữa, cho dù nhanh chóng lao xuống xe, cũng trốn không thoát con hổ, lui một bước mà nói, dù may mắn chạy đến bên kia xe buýt cứu Kinh Kinh, nhưng kế tiếp thì sao? Con hổ có thể mắt to trừng trừng nhìn bọn họ lên xe sao? Tuyệt đối không có khả năng!
Tình thế đã nguy hiểm tới cực điểm!
Tài xế hít một hơi, "Ai có dao? Ai có mang dao?"
Ai cũng không mang.
"Tìm đồ ném nó! Nặng một chút!" Một bà lão đề nghị.
"Đúng đúng!" Tài xế lập tức từ lấy bình chữa cháy bên cạnh, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhắm ngay con hổ ném xuống phía dưới, kinh, bình chữa cháy ném không trúng!
"Gừ!" Con hổ bị chọc nổi giận, rống ra một tiếng hổ gầm điếc tai!
"Tiêu rồi!"
Tài xế thấy con hổ sẽ đến đây, lập tức lần thứ hai khởi động xe, đầu tiên là lui xe về vài mết, sau đó quay đầu, từ từ đi qua một góc, khiến cho cửa xe buýt nhắm ngay vị trí của Kinh Kinh, hiện tại chỉ cần mở cửa đi ra ngoài vài mét là có thể ôm lấy Kinh Kinh.
Nhưng không đợi mọi người có hành động, con hổ đột nhiên vù một cái vọt tới!
Không phải đi! Mà là chạy! Trong nháy mắt cũng đã nhảy vài mét!
Kinh Kinh nhìn con hổ Đông Bắc gần trong gang tấc, sớm bị dọa ngây người, òa khóc một tiếng, "Mẹ! Cứu con! Hu hu hu hu. . ."
"Kinh Kinh!" Trình Đình Đình dựa vào cửa kính xe hô tên của con trai.
Đổng Học Bân âm thầm nắm chặt tay, trong lòng mắng một câu thô tục, mẹ kiếp, sớm biết như vậy để mình ra cho rồi, hắn tuy rằng không có một chút hảo cảm đối với Đoạn Chính An và Trình Đình Đình hai người, nhưng đứa nhỏ này thì không có vấn đề gì, trước đó lúc xảy ra chuyện, Đổng Học Bân căn bản cũng không muốn ra tay, hắn cũng cho rằng đứa nhỏ có thể được cứu trở về, nhưng đợi nửa ngày đội cứu viện vẫn chưa tới, con hổ cũng không biết vì sao lại đột nhiên lao lên, khi đó đã kéo dài rất lâu, nhưng BACK trên người của Đổng Học Bân chỉ có sáu bảy phút mà thôi, không kịp lui lại, hiện tại chỉ có thể nhìn con hổ lao đến hướng Kinh Kinh, mở to con mắt nhưng bất lực.
Có đôi khi Đổng Học Bân là một người rất tích cực, hắn nghĩ đây là lỗi của mình, trong lòng vô cùng khó chịu. Nếu như việc xảy ra mình trước tiên lao ra cứu người, Kinh Kinh cũng sẽ không có chuyện!
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng đã muộn!
Sáu mét. . .
Năm mét. . .
Bốn mét . . .
Con hổ đã chạy tới cửa xe, địa nhìn chằm chằm bé trai trên mặt đất, "Gừ. . ."
"Không!" Trình Đình Đình mặt không còn chút máu kêu lên: "Không! Kinh Kinh! Kinh Kinh!"
Cái miệng rộng của con hổ đã mở!
"Cứu nó với! Cứu con tôi!" Trình Đình Đình vỗ cửa kính xe như điên, " Kinh Kinh! Không!"
"Hu hu hu hu! Mẹ!" Bên ngoài Kinh Kinh trên mặt đất liều mạng quơ tay về hướng của mẹ!
"Mẹ kiếp con súc sinh này!" Đổng Học Bân trong lòng đau xót, ngoài miệng mắng xong thì đùng đùng đứng lên, quát: "Mở cửa xe ra!"
Tài xế và các du khách đều sửng sốt, "Làm gì?"
"Tôi kêu anh con mẹ nó mở cửa! Lập tức!" Đổng Học Bân hai bước đi tới cửa!
Ngu Mỹ Hà kinh hô: "Tiểu Bân!"
Cạchmột tiếng, cửa xe buýt mở ra, dưới cái nhìn khó tin của mọi người, Đổng Học Bân bước xuống xe, con hổ Đông Bắc khi cách Kinh Kinh chừng ba mét, Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi đem thân thể chặn trước người Kinh Kinh, con hổ rống lên, bắt đầu lao tới!
"Mày hù dọa ai thế hả đồ súc sinh!" Đổng Học Bân mắng một tiếng, không chút yếu kém đá qua một cước!
Tất cả mọi người ở đây, tất cả đều bị hành động của Đổng Học Bân làm cho chấn động!
Trình Đình Đình khiếp sợ nhìn về phía Đổng Học Bân, bà ấy nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng, ở đây nhiều người như vậy nhưng chịu liều mình đi cứu Kinh Kinh. . . lại là Đổng Học Bân, người mà bà rất không có hảo cảm!
Nước mắt của Trình Đình Đình liền chảy ra !!