Máy bay hạ cánh.
Mọi người lục đục đi ra.
Liều Thành Long và Tiễn Lệ Hoa đi lấy hành lý, Ngu Mỹ Hà sau khi đứng lên cũng nhanh chóng vuốt nếp nhăn trên váy, chỉnh lý lại quần áo.
Mẹ, chúng ta đến rồi? Ngu Thiến Thiến ngáp hỏi.
Ngu Mỹ Hà lập tức buông váy xuống : Dậy rồi à? Ừm, nên xuống máy bay
Ngu Thiến Thiến gật đầu oột cái, nhu thuận nói : Ừm, con đi lấy hành lý giúp ông ngoại bà ngoại
Đổng Học Bân cũng chen ra, cười sờ đầu của tiểu Thiến Thiến : Coi tiểu Thiến Thiến chúng ta hiểu chuyện chưa kìa
Đâu có Ngu Thiến Thiến có chút ngượng ngùng, xoay người đi đến chổ của Tiễn Lệ Hoa, đưa tay đi lấy hành lý,
Bất quá Tiễn Lệ Hoa làm sao cho tiểu Thiến Thiến xách, cùng Liễu Thành Long khen vài câu, cuối cùng vẫn không cho. Đổng Học Bân cũng đi tới giúp Tiễn Lệ Hoa xách một cái va li, bất quá hắn một thân bị thương bước đi đều khập khiễng, Tiễn Lệ Hoa bọn họ dám cho Đổng Học Bân xách mới là lạ, Ngu Mỹ Hà cũng vội vàng kéo không dám cho Đổng Học Bân ra tay, cuối cùng vẫn là chị Ngu tiếp một bọc đồ nhỏ, mấy người xuống máy bay.
Ngoài sân bay.
Mấy người đi ra chờ xe taxi.
Ba, mẹ, Học Bân nói cũng cùng chúng ta đi khách sạn. Ngu Mỹ Hà nói.
Tiễn Lệ Hoa kỳ quái nói: Ơ, Học Bân không phải người kinh thành sao? Sao ở khách sạn?
Đổng Học Bân vội nói dối, Lần này con một mình đi ra ngoài, cũng không mang chìa khoá.
Liễu Thành Long cười nói: Vậy được, một hồi đón hai chiếc xe, cùng đi qua, vừa lúc ăn một bữa cơm, hai ta đã lâu không cùng nhau uống rượu.
Ngu Mỹ Hà lập tức nói: Học Bân không thể uống rượu.
Liễu Thành Long lúc này mới nhớ tới tới, Đúng rồi con đang bị thương, như vậy thì ăn một bữa cơm thôi.
Được. Đổng Học Bân thật ra cũng muốn uống, nhưng vừa nhìn thái độ kiên quyết của chị Ngu, cũng bỏ đi cái ý niệm này trong đầu, biết chị Ngu lo lắng mình.
. . .
Buổi tối, mười giờ hơn.
Vào đêm, bên ngoài tinh không một mảnh.
Trong một khách sạn khu Thành Đông, Đổng Học Bân nằm ở trên giường không có việc gì xem TV. Quần áo đều sớm cởi, liên tiếp nhìn đồng hồ, chờ chị Ngu tới.
Hai mươi phút trôi qua, chuông cửa vẫn không vang lên.
Đổng Học Bân gấp gáp, trên máy bay đã bị đùi của chị Ngu quyến rũ quá độ, sau khi xuống máy bay qua đủ lâu, hắn sớm không nhịn được.
Chờ chờ.
Chờ chờ.
Sao còn chưa tới?
Đổng Học Bân thẳng thắn gửi một tin nhắn cho Ngu Mỹ Hà: đã ngủ chưa?
Nhưng sau khi gửi xong mới nhớ tới, chị Ngu ngay cả học đều chưa từng học. Cho dù miễn cưỡng có thể nhận ra chữ, vậy cũng không có khả năng trả lời lại cho mình, cô ấy không biết. Một lát sau cũng không thấy Ngu Mỹ Hà hồi âm, không biết là đang ngủ hay là làm sao, Đổng Học Bân muốn gọi một cú điện thoại qua, lại sợ đánh thức người khác. Như vậy Ngu Mỹ Hà càng ra không được, sẽ làm Liễu Thành Long bọn họ phát giác.
Chuyện này ầm ĩ.
Mấy giờ rồi hả?
Reng reng reng, điện thoại của Ngu Mỹ Hà rốt cục tới.
Đổng Học Bân tiếp, A lô, chị Ngu? Sao không đến đây?
Ngu Mỹ Hà âm thanh rất thấp, hầu như đều có chút nghe không được, Ba mẹ chị bọn họ còn chưa ngủ, Thiến Thiến ở ngoài phòng khách nói chuyện với hai người.
Sao còn chưa ngủ? Mười giờ hơn.
Buổi tối đi ra ngoài mua chút quần áo, Thiến Thiến rất vui vẻ.
Trời đất. Vậy chị xem mấy giờ chị có thể đến?
Chị cũng không biết, đắc bọn họ ngủ, bất quá xem ra trước mười hai giờ có thể đều không ngủ, ba mẹ chị đều ngủ rất muộn.
Vậy sao làm?
Bằng không ban đêm chị thử xem?
Chị tìm một cái cớ nói đi ra một vòng?
Đều đã trễ thế này, ba mẹ chị khẳng định lo lắng một mình chị đi ra ngoài, nếu như cùng chị, chị cũng. . . Cái này không được.
Ặc, dù sao chị nhìn đi, tranh thủ đi ra.
Ừm. cậu ở trên lầu? Chị đã biết. Chị nhìn một cái.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân liên tiếp hút vài điếu thuốc. Có thể tâm tình tưởng niệm thân thể của chị Ngu vẫn đều đè không được, thật sự không được, Đổng Học Bân chờ không được, thẳng thắn từ trên giường ngồi dậy, đem quần áo mặc vào, nhìn cánh cửa, lại nhìn cửa sổ, thẳng thắn đi tới bên cạnh cửa sổ mở ra, vù, gió mát thổi đến. Bình thường khách sạn hơi lớn một chút, cửa sổ đa số là chết hoặc là không thể mở hoàn toàn, bất quá cái khách sạn này không có tinh, thiết kế cũng không chú ý như vậy, cửa sổ có thể mở rộng ra.
Ghé vào cửa sổ, Đổng Học Bân cúi đầu nhìn nhìn xuống, hắn ở phòng thương vụ tốt nhất của khách sạn, phía dưới là tầng lầu phòng xép, cũng là phòng của Ngu Mỹ Hà và cha mẹ, nhìn cửa sổ vài lần phân tích một chút, phòng của Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến hẳn là cũng cửa sổ phía dưới. Đổng Học Bân ánh mắt kiên định, nhìn trên đường đối diện cũng không có người chú ý, xoay người ra cửa sổ.
Vù một tiếng.
Đổng Học Bân nhảy xuống.
Hắn một tay có thương tích, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng chút khí lực, cho nên khi rơi xuống nhanh tay lẹ mắt chụp lấy bệ cửa sổ ở dưới lầu, kịch, nắm thật chặt, tuy rằng chỉ là một tầng, nhưng trọng lượng thân thể dưới tác dụng của trọng lực vẫn là không nhẹ, đau đến nổi Đổng Học Bân tay trái đều run lên, thở hổn hển vài hơi, cảm thụ được bên cạnh thoáng có chút lạnh, nhìn dưới lầu không nhiều người đi đường và xe cộ, Đổng Học Bân treo ở ngoài lầu bốn mới cười khổ một tiếng, vì ăn vụng chị Ngu, còn phải mạo hiểm tính mạng, anh em dễ dàng sao? Bất quá đương nhiên, đối với Đổng Học Bân mà nói, cho dù ngã xuống khẳng định cũng sẽ không có nguy hiểm tính mạng, cho nên hắn mới dám lăn qua lăn lại như thế.
Dùng sức, Đổng Học Bân nghiêng người hướng về phía trước, bám vào bệ cửa sổ bên ngoài leo lên.
Cửa kính phản quang, nhìn không thấy bên trong, Đổng Học Bân sau khi cố định thân thể, vươn một tay để lên cửa kính nhìn vào trong. Bên trong có rèm cửa sổ, nhưng trên rèm cửa sổ cũng lộ ra một khe, có thể mơ hồ thấy bóng lưng của một tiểu mỹ nhân, chính là Ngu Mỹ Hà, cô ấy cũng không biết có phải là đang ngủ, chỉ có thể nhìn thấy đùi của cô ấy lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt nhìn không thấy.
Chỉ một người?
Đổng Học Bân liền nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Chỉ thấy hai chân trên giường run lên, lập tức đứng lên, giờ khắc này, Đổng Học Bân ngoài cửa sổ cũng thấy được ánh mắt của Ngu Mỹ Hà.
Ngu Mỹ Hà thiếu chút nữa bị hù chết, hô một tiếng gấp gáp chạy đi mở cửa ra, đem cửa sổ từ bên trong mở ra, đỡ Đổng Học Bân cho hắn vào trong.
Cậu làm gì vậy!
Suỵt, nói nhỏ chút.
Cậu, cậu hù chết chị!
Ha ha. Cái này không phải vì thân thiết với chị sao.
Đây chính là lầu bốn, lỡ như cậu ngã xuống, chị. . .
Ai da, thân thủ của tôi chị còn không biết sao? Chút lòng thành.
Ngu Mỹ Hà vẫn là vẻ mặt lo lắng, sau khi đóng cửa sổ hô hấp còn có chút gấp.
Đổng Học Bân biết làm cho cô ấy sợ hãi, đi tới dỗ cô ấy, nói nửa ngày, chị Ngu lúc này mới hòa hoãn tâm tình.
Ngoài phòng.
Âm thanh của Liễu Thành Long và Ngu Thiến Thiến bọn họ mơ hồ truyền đến.
Bà ngoại. Bộ quần áo này đẹp quá, con muốn thử lại.
Ha ha, thử đi thử đi, bảo bối nhi của bà nếu như thích lần sau bà ngoại mua cho con.
Không muốn, cái này. . . Đồ này quá quý.
Không sợ, ông ngoại bà ngoại con giữ tiền cũng vô dụng. Cái này không phải là dùng cho ocn sao, lần sau thích cái gì cứ nói với ông bà, biết không?
Ừm, cảm ơn bà ngoại, cảm ơn ông ngoại.
Thật ngoan, nào, bà ngoại thử quần áo mới cho con.
Trong giọng nói nghe ra, mấy người hăng hái đều rất cao.
Mà Liễu Thành Long và Tiễn Lệ Hoa hai vợ chồng đã ly hôn không ít năm, hiện tại cũng không có chiến tranh lạnh trước đây. Ngược lại rất hòa hợp, có đứa nhỏ cũng là không giống, con gái thân sinh mất tích nhiều năm tìm được rồi, còn hơn một cháu ngoại, tình cảm của Liễu Thành Long Tiễn Lệ Hoa rõ ràng cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong phòng trong.
Đổng Học Bân nghe một hồi, liền kéo Ngu Mỹ Hà khiến cho cô ấy ngồi vào giường, ghé vào bên tai cô ấy nói: Bọn họ phỏng chừng một chốc cũng ngủ không được, hai ta có phải là?
Ngu Mỹ Hà lo lắng nói: Không được, lỡ như bọn họ tiến vào. Chúng ta. . .
Đổng Học Bân đề nghị nói: Vậy khóa cửa trước? Vào cũng có chuẩn bị.
Cũng không được. Thiến Thiến còn ở bên ngoài, chị sao khóa cửa? Ngu Mỹ Hà nói.
Chị nói lúc đóng cửa bấm nhầm nút. Cánh cửa không cẩn thận khóa lại, chị nói chị cũng không hiểu. Đổng Học Bân không khỏi phân trần nói: Quyết định như thế.
Vậy, vậy bọn họ nếu như tiến vào?
Tôi trốn dưới giường, chờ bọn họ ngủ tôi đi.
Lầu năm xuống lầu bốn, Đổng Học Bân có thể trực tiếp nhảy, với năng lực của hắn là không có vấn đề, nhưng lầu bốn lên lầu năm, Đổng Học Bân hiển nhiên là không đi được, hắn cũng không luyện qua leo tường, cho nên nhảy xuống cũng dự định được rồi, cùng lắm nằm dưới giường chờ một chút, cũng sẽ có biện pháp.
Nói nửa phút, Ngu Mỹ Hà rốt cục bị Đổng Học Bân thuyết phục, cắn môi, giả bộ mở cửa đi ra ngoài tìm nước uống.
Đổng Học Bân trốn ở phía sau cửa.
Mẹ, mẹ xem quần áo của con đẹp không?
Ừm, đẹp, thật là đẹp mắt.
Hì hì, tôi còn muốn thử cái này.
Con thử đi, mẹ uống miếng nước rồi đi ngủ trước.
Mỹ Hà, con không ngủ trên máy bay sao?
Không có, cho nên có chút mệt nhọc.
Vậy nhanh chóng ngủ đi, ba mẹ và Thiến Thiến ngủ mấy tiếng trên máy bay, không mệt.
Một lát sau, Ngu Mỹ Hà đi trở về phòng, trở tay đem cánh cửa nhanh chóng đóng lại, tiện thể bấm nút khóa trái cửa.
Đổng Học Bân mỉm cười, đi tới ôm cô ấy.
Ngu Mỹ Hà vẫn có chút ngượng ngùng, trên người cũng có chút khẩn trương, tay và chân đều là cứng ngắc, có thể là nghĩ đến bên ngoài còn có cha mẹ và con gái, với da mặt mỏng như vậy, khẳng định là không thoải mái được.
Nhớ tôi không?
. . . Ừm.
Ừm là cái gì?
. . . Là nhớ.
Có bao nhiêu nhớ?
. . . Ừm.
Ừm là nhớ nhiều? Nói nhanh lên.
Ngu Mỹ Hà có chút e lệ, cảm giác tay của Đổng Học Bân đã từ làn váy áo ngủ tiến lên, chị Ngu cúi đầu, căn bản không có cách nào trả lời, Cậu, cậu cũng đừng khi dễ chị, chị. . .
Ha ha, không nói tì thôi, tôi cất công leo tường xuống đây, hai ta làm chút chuyện đàng hoàng đi.
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh