Buổi sáng.
Nhà Khương mẫu.
Trong phòng khách đầy ánh sáng, Đổng Học Bân và Khương Phương Phương cứ ngồi trên sô pha như thế mà hôn môi, dù biết rõ Khương mẫu ở phía sau nhìn.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ ngắn ngủi, nhưng Đổng Học Bân thế hưởng thụ đến điên luôn.
Âm thanh phía sau vang lên không đúng lúc cắt đứt bọn họ thân thiết.
Khụ khụ! Khương mẫu cố sức ho khan nói, Vợ chồng tụi con nha!
Nghe tiếng, Khương Phương Phương lui cổ, trên cánh môi trong suốt, tất cả đều là nướt bọt của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng vội vội vàng vàng thẳng lưng buông tay ôm phía sau lưng của chị Khương, trên mặt cũng nóng nóng.
Khương mẫu ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng biểu tình thì cười tủm tỉm, hình như rất thoả mãn, Mẹ đi phòng bếp uống thuốc mà thôi, có cần như vậy không? Ngày hôm qua hai đứa cũng không phải không cùng nhau ngủ, coi thân thiết kìa, đều lớn cả rồi, cũng không đỏ mặt? Ha ha, bất quá cũng không trách các con, cãi nhau ở riêng lâu như vậy, lúc này vừa thấy mặt cũng khó nhịn, mẹ lý giải, lý giải, ha ha.
Đổng Học Bân lúc đầu muốn làm bộ xấu hổ một chút, nhưng hắn không có tố chất tâm lý và tính cách gặp chuyện bất loạn của chị Khương, căn bản không cần làm bộ, hắn không cần giả bộ cũng đều là vẻ mặt xấu hổ, Mẹ, khụ khụ, vậy cái gì, không nghe thấy tiếng bước đi của mẹ, cho rằng mẹ còn ở phòng bếp.
Khương mẫu cười khoát khoát tay, Không sao, không sao.
Khương Phương Phương không nói cái gì, mặt không biểu tình rút ra một tấm giấy ăn tới lau lau khóe miệng, nướt bọt của Đổng Học Bân nhiều quá, muốn rơi xuống từ khóe môi cô ấy.
Khương mẫu cười trừng con gái.Nha đầu ngốc không biết xấu hổ.
Khương Phương Phương lãnh đạm nói: Đó là chồng con, con xấu hổ cái gì?
Khương mẫu tức giận nói: Tiểu Thao còn biết đỏ mặt, nha đầu con thì ngược lại, còn không coi là gì, không giống đàn bà gì hết. Bất quá nói xong, bà lão lại cao hưng nở nụ cười, Được rồi, thấy các con thân thiết như thế. Mẹ cũng yên tâm, vừa rồi còn dọa mẹ, nghĩ các con thật sự ly hôn.
Khương Phương Phương nói: Sao có thể.
Đổng Học Bân nói: Đúng vậy mẹ, không thể nào.
Là mẹ suy nghĩ nhiều, ha ha. Khương mẫu mỉm cười nói: Lão thái bà này có phải là quá quấy rối không, bằng không mẹ đi ra ngoài đi bộ? Cho hai vợ chồng tụi con không gian riêng?
Đổng Học Bân xấu hổ nói: Mẹ, coi mẹ kìa. Đừng đừng.
Khương mẫu cười nói: Thật ra mẹ cũng nên hoạt động, con gái của mẹ bảo mẹ ít xuống lầu, sợ mẹ gặp chuyện. Bình thường đều là ở lan can vận động, hoạt động cánh tay và vân vân.
Khương Phương Phương nhìn thời gian, Đến giờ rồi.
Đã biết. Khương mẫu nói: Mẹ đi lan can hoạt động vài cái, hai vợ chồng tụi con cứ thân thiết đi, ha ha, mẹ không làm bóng đèn.
Khương Phương Phương nhìn mẹ, nói: Con không phải đuổi mẹ đi. Mẹ không vận động máu tuần hoàn không được, ngày hôm nay mưa nên hôm nay trời quang khí cũng tốt. Vận động mới có lợi.
Mẹ thấy con cũng là đuổi mẹ đi.
Con làm gì có gan như vậy hả?
Lá gan của nha đầu con mà còn nhỏ? Hừ, không nói với con.
Đổng Học Bân đi tới muốn đỡ, nhưng bà lão kiên quyết không cho, tự mình đi ra lan can.
Cuối cùng vừa nghe tiếng động, cánh cửa lan can còn vang lên một chút, bà lão đóng cửa lại, rõ ràng là khiến cho hai người tiếp tục thân thiết, mặc kệ mình.
Cái bà lão này.
Ừm, thật ra cũng rất khả ái.
Đổng Học Bân quét mắt nhìn lan can, cũng trở về phòng khách ngồi xuống, nhìn Khương Phương Phương đang cầm tách trà uống nước, hắn lại nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, trong lúc nhất thời cũng thấp thỏm một ít, Khương Phương Phương cũng là muốn biểu diễn cho Khương mẫu thấy, nói cho Khương mẫu hai người bọn họ tình cảm vẫn rất sâu không có ly hôn, nhưng Đổng Học Bân đáp lại vài cái hiển nhiên không phải cái này, thuần túy là mượn cơ hội chiếm tiện nghi.
Buổi tối hôm qua đã chiếm không ít.
Hôm nay còn chiếm? Còn là chiếm vị trí then chốt như môi và đầu lưỡi?
Đổng Học Bân cái trán đầy mồ hôi, bản thân đều có chút nghĩ băn khoăn, Chị Khương?
Ừm? Khương Phương Phương trong miệng còn ngậm nước trà, buông tách trà đặt trên bàn trà, mới nhẹ nhàng nuốt xuống, hình như đang hưởng thức dư hương của lá trà.
Đổng Học Bân nói: Vừa rồi ngài hôn, làm tôi sợ hết hồn. Thằng nhãi này cũng học được trò đổ lỗi trước rồi đấy, Tôi cái này, ài. . .
Khương Phương Phương nhìn nhìn hắn, Vì khiến cho mẹ tôi yên lòng.
Ừm, sau đó tôi cũng rõ ràng ý của ngài, mới phối hợp một chút, ặc, có phải là có chút quá mức? Tôi cũng không biết nên làm cái gì mới có thể khiến cho mẹ ngài tin tưởng. Đổng Học Bân bồi thêm một câu cho mình, Nếu không như vậy mẹ ngài không chừng sẽ bắt ngài đi lấy giấy kết hôn.
Không có việc gì.
Ngài không tức giận chứ?
Cậu làm rất đúng, ít nhất mẹ tôi tin.
Thật không tức giận? Ngài đừng gạt tôi, tôi nếu như làm sai cái gì ngài trực tiếp phê bình tôi, thật đấy. Đổng Học Bân đuối lý, tư thái hạ rất thấp.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Cậu muốn tôi phê bình cậu một chút mới được?
Đổng Học Bân quả thật nói: Ngài cứ phê bình, tự nhiênphê bình.
Khương Phương Phương lắc lắc tay, Lúc đầu cũng không có gì, ừm, cũng là lần sau đừng đem đầu lưỡi vào trong, mẹ tôi ở phía sau, cũng nhìn không thấy những cái này.
Đổng Học Bân trừng mắt nói: Lần sau?
Má ơi! Còn có lần sau sao?
Khương Phương Phương nhìn về lan can, Tôi sợ mẹ tôi đa nghi, một hồi bà bào cứ làm bộ một chút, ừm, cậu không thành vấn đề chứ?
Tôi? Tôi không thành vấn đề.
Việc này không được nói cho vợ cậu biết.
Ừm, tôi biết.
Ngày hôm qua cho rằng bảo cậu đến đây ngồi ngồi là được, cũng không ngờ rằng mẹ tôi phiền phức như thế, xin lỗi, hôm nào mời ăn.
Ài, thật sự không có chuyện gì, chút lòng thành.
Hôn lại một lần? Đổng Học Bân thật ra đang ước gì, đương nhiên không có vấn đề.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Hai người lại ngồi một hồi, cũng không ai nói chuyện.
Đột nhiên, lan can bên kia truyền đến một tiếng mở cửa hầu như không thể nghe thấy.
Nhưng hai người vẫn đều đang nghe, rất nhạy cảm nhận thấy được bà lão đi ra.
Vì vậy Khương Phương Phương nhìn thoáng qua Đổng Học Bân, lại một lần chủ động đem cái miệng đi qua, mặt không đỏ tim không đập nhanh để lên ngoài miệng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân rất nhanh ôm lấy cô ấy, cũng hôn Khương huyện trưởng.
Lại tới!
Hắn đều hoài nghi chị Khương là làm từ mật đường!
Không chỉ toàn thân đều thơm như vậy! Trong miệng cũng ngọt như thế!
Lần này Đổng Học Bân nghe Khương Phương Phương gõ, tự nhiên không dám đưa đầu lưỡi đi vào, mà chỉ là để ở ngoài môi của cô ấy không nhúc nhích, chỉ là đầu thỉnh thoảng hoạt động, tạo thành một biểu hiện giả dối của kịch liệt hôn môi, thật ra cũng là bốn cánh môi dính vào cùng một chỗ mà thôi. Khương Phương Phương bên kia cũng rất phối hợp, theo tiết tấu của Đổng Học Bân cùng nhau hoạt động đầu và cái cổ, bất quá cho dù không động, cái động tác này cũng khiến cho cánh môi của hai người ma sát lẫn nhau.
Muốn chết!
Môi của chị Khương quá mê người!
Từ đầu đến cuối trái tim của Đổng Học Bân đập đùng đùng rất mạnh! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh