Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng.

Phòng làm việc Triệu Húc.

Đổng Học Bân bọn họ vừa đi, Triệu Húc lấy điện thoại trên bàn gọi cho cục trưởng cục tài chính Vi Lâm, A lô, Vi cục trưởng, tôi Triệu Húc.

Chào Triệu thị trưởng.

Người của Huyện Trinh Thủy tới.

Ừm? Nhanh như vậy?

Mới từ chổ của tôi đi ra ngoài, có thể đi cục tài chính, nói trước với ông một tiếng.

Triệu thị trưởng, vậy ngài xem bên tôi là? Rốt cuộc cho bọn họ bao nhiêu tiền?

Không vội, ông tự nhìn mà làm đi. Nói là nhìn làm, nhưng còn câu không vội đâu, hiển nhiên đã biểu đạt thái độ của Triệu Húc.

À, được, vậy tôi rõ ràng. Vi Lâm nói.

Được rồi, huyện Trinh Thủy một người tên là Đổng Học Bân thường vụ phó huyện trưởng ông có biết hay không?

Đổng Học Bân? Ngày hôm qua hắn gọi điện thoại cho tôi, khẩu khí thật không tốt, trong điện thoại còn uy hiếp tôi vài câu, lần này tới đòi tiền chính là hắn? Bất quá Triệu phó thị trưởng nếu cố ý hỏi Đổng Học Bân, Vi Lâm cũng biết đối phương là có ý gì, vì vậy nói: Tôi đêm qua đã hỏi thăm một chút, Tiểu Đổng này lập được công vài lần, cho nên cấp bậc mới lên rất nhanh, bất quá là cán bộ của tỉnh Bắc Hà bên kia, vừa điều tới, ở đây cũng không quan hệ gì, cho nên cũng không biết hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì, quá cứng.

Tư tưởng giác ngộ của người này có vấn đề.

Cúp điện thoại, Triệu Húc hơi lắc đầu, lẻ loi một mình điều tới thành phố Mai Hà, một người thường vụ phó huyện trưởng không bối cảnh dĩ nhiên dám trừng mắt với mình? Có chút buồn cười? Không cho chút giáo huấn cậu còn không biết mình là ai! Không chịu thua với tôi phải không? Vậy được! Xem ai chơi lại ai! Hiện tại tiền đều trong tay của cục tài chính thành phố. Có tiền mới là đại gia. Cho nên Triệu Húc bọn họ cũng không vội, kẻ gấp không phải bọn họ.

. . .

Ngoài đại viện thị ủy.

Đổng Học Bân và mấy người bọn họ lên Land Rover.

Đổng huyện trưởng. Nghiêm Nhất Chí muốn nói lại thôi.

Đổng Học Bân nhìn hắn, Lão Nghiêm, có chuyện cứ nói đi.

Nghiêm Nhất Chí chần chờ một chút, Tôi nghĩ thành phố hẳn là có ý cho chúng ta tiền, nếu như nổi lên xung đột quá lớn với Triệu thị trưởng bên kia, vậy ngược lại. . .

Ngược lại không được tiền?

Ừm, tôi cảm giác như thế.

Nhưng ông nghĩ thành phố có thể cho chúng ta bao nhiêu tiền?

Ặc, tôi phỏng chừng cũng sẽ không nhiều, tranh thủ một chút. Mấy triệu?

Tôi trước đó đã nói qua, năm mươi triệu một đồng cũng không thể thiếu! Tất cả đều phải lấy về! Cho nên cho dù thành phố cho mấy triệu cũng không cần phải đem về!

Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ bất đắc dĩ, nhìn nhau cũng không nói cái gì nữa, bọn họ vẫn là nghĩ cái này căn bản không có khả năng.

Đổng Học Bân cũng là cái tính tình thối này. Đời này phỏng chừng là không đổi được!

Đấu? Tôi lần này đấu con mẹ nó với các người! Nhìn xem ai chơi lại ai!

Mang theo cơn tức Đổng Học Bân nhất thời nhìn về phía Diêu Thúy, Tiểu Diêu, đi cục tài chính thành phố, đi!

Nếu như nói ngày hôm qua lúc nghe nói thành phố đem tiền chặn đứng Đổng Học Bân là tức giận, như vậy, hiện tại Đổng Học Bân đã bị thành phố làm cho cảm thấy kinh tởm, cầm tiền của chúng tôi không cho chúng tôi, các người còn luôn mồm nghĩa chính ngôn từ? Uy hiếp chúng tôi? Còn lấy quyền đè người?

Tôi sợ các người? Mẹ kiếp!

Cũng không hỏi thăm Đổng Học Bân tôi là ai à!

Sĩ diện với tôi? Kênh kiệu với tôi? Làm vẻ vô lại cầm tiền của chúng tôi đè đầu huyện chúng tôi?

Tốt, các người không phải muốn đè đầu chúng tôi sao? Ngày hôm nay tôi cũng thử đè đầu các người! Còn không cho chúng ta tiền? Vậy chúng ta chờ xem! Tôi cho các người cầu chúng tôi đem tiền cho chúng ta!

Đổng Học Bân trong lòng đại khái đã có chủ ý.

Nói đến ý nghĩ chính trị, Đổng Học Bân không có. Nói đến thành thục ổn trọng, Đổng Học Bân cũng không có, chỉ là nói đến chủ ý thiếu đạo đức, thằng nhãi này là chớp con mắt một cái là có thể có một!

So thiếu đạo đức?

So chuyện kinh tởm?

Đổng Học Bân căn bản là không thể so sánh!

Vốn đang dự định tẩy rửa danh tiếng tại huyện Trinh Thủy bên này, không cần dùng thủ đoạn khác, nhưng không có biện pháp, người ta khi dễ đến trên đầu, Đổng Học Bân vô luận như thế nào cũng không nhịn được, thằng nhãi này vốn chẳng phải tốt lành rồi!

. . .

Cục tài chính thành phố.

Đem xe dừng ở bên ngoài, Đổng Học Bân mang theo người bước vào, bảo vệ cửa nhìn một chút, cũng không ngăn, cho đi.

Nhưng không đợi bọn họ tiến vài ký túc xá, điện thoại của Đổng Học Bân đột nhiên vang lên.

Là dãy số phòng làm việc của bí thư huyện uỷ Mông Duệ, Đổng Học Bân liền quay đầu nói với bọn họ: Các người đi vào bên trong ngồi trước. Tôi tiếp điện thoại.

Được.

Ừm.

Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ và Diêu Thúy tiến vào ký túc xá.

Đổng Học Bân đi xa hai bước, thấy chung quanh không người mới tiếp.A lô, Mông bí thư.

Mông Duệ nói: Đổng huyện trưởng, tiếp xúc với thành phố thế nào rồi? Tình huống gì nói với tôi một chút.

Đổng Học Bân ừ một tiếng, nói: Mới từ Triệu Húc Triệu phó thị trưởng bên kia đi ra, thái độ của Triệu phó thị trưởng rất cứng, không có ý cho chúng ta tiền, tôi thấy đây là kéo chúng ta, có thể là muốn đem kiên trì của chúng ta vắt sạch, cuối cùng mới có thể buông tay cho một chút, cho dù là cho, hẳn là cũng sẽ không nhiều, tối đa cũng là mấy triệu, hơn nữa tôi thấy thành phố không quá đúng, ngày hôm qua mời dự họp thường uỷ, ngày hôm nay lại mời dự họp thường ủy mở rộng, cũng không biết thảo luận cái gì, thành phố dài không để cho chúng ta tiền, tôi sợ. . .

Mông Duệ im lặng, Khương huyện trưởng, cô thấy thế nào?

Đầu kia hình như là mở loa ngoài, Khương Phương Phương cũng ở trong phòng?

Chỉ nghe Khương Phương Phương thản nhiên nói: Mấy tháng trước tôi nghe nói thành phố tựa như có ý định mở một gia thuộc viện thị ủy mới, tiểu khu trước đây hình như quá cũ, bất quá tài chính có chỗ hổng, vẫn không khởi công. Nói không ra rõ, nhưng ý của Khương huyện trưởng đã rất rõ ràng.

Muốn xây dựng gia thuộc viện mới?

Rất có thể sẽ dùng tiền của chúng tôi? ?

Đổng Học Bân vừa nghe mặt cũng đen lại, nếu quả thật là như vậy, thành phố làm chuyện này cũng quá đáng lắm! Chúng tôi đem tiền về là phục vụ cho dân chúng! Sửa đường cũng tốt, xây thành phố cũng tốt, đều là vì dân chúng có thể có sinh hoạt tốt hơn, lấy tiền của dân dùng tiền cho dân! Tiền của trung ương cũng đều là thu nhập từ thuế của dân chúng! Các người đâu? Các người đem tiền của chúng tôi chặn lại để xây nhà ở cho các người? Để cho các người thoải mái? Má nó! Các người làm cái này là chuyện gì? Cái này gọi là thiếu tiền cái gì? Căn bản là một chút tiền các người cũng không thiếu!

Đây là lòng tham không đáy!

Cơn tức của Đổng Học Bân lại nổi lên!

Mông Duệ trầm ngâm chốc lát, Cho dù thành phố muốn sửa gia thuộc viện hẳn là cũng sẽ không động vào số tiền này của chúng ta? Tin tức này còn đang đợi xác định, bất quá. . . Không thể đợi nữa! Tiền phải mau chóng lấy về, Đổng huyện trưởng, chuyện này khổ cực cậu, mau lên! Có thể lấy về bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu! Mấy triệu cũng lấy trước rồi nói! Mông bí thư tựa như cũng sốt ruột, thành phố nếu thật sự dùng hết số tiền này, vậy. . .

Đổng Học Bân nói: Mấy triệu cũng lấy?

Cậu tranh thủ nhiều một chút, nhất định phải nhanh!

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, nói: Tôi biết hiện tại thời gian rất khẩn trương, bất quá tôi vẫn nghĩ hẳn là lấy lại hết tiền, còn thiếu bốn mươi lăm triệu, tôi muốn thử xem.

Mông bí thư sửng sốt, Toàn bộ?

Đổng Học Bân ừm nói: Đều phải trở về.

Khương Phương Phương ở bên kia nói: Không quá thực tế.

Cậu cũng nói thái độ của thành phố rất cứng, ngay cả hai mươi triệu cũng không thể lấy lại, sao hiện tại còn nói muốn lấy về toàn bộ? Mông Duệ biểu tình ngưng trọng nói: Tiểu Đổng, tiền này là cậu cực cực khổ khổ từ trung ương lấy về, tôi biết cậu không cam lòng, tôi và Khương huyện trưởng cũng như vậy, nhưng cái suy nghĩ này của cậu nên mở rộng một chút, bằng không mang theo cái suy nghĩ này đi can thiệp với thành phố, khẳng định sẽ hoàn toàn ngược lại, có thể một đồng tiền cũng không lấy về được, hiện tại cũng lo lắng không được nhiều như vậy, trước mau chóng đem tiền về đúng chỗ, mấy triệu cũng mạnh hơn so với không có, ý của tôi cậu rõ ràng chứ? Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, ài, tiền còn thừa sau này chậm rãi nghĩ biện pháp.

Đổng Học Bân dừng lại vài giây, vẫn kiên trì nói: Mông bí thư, Khương huyện trưởng, để cho tôi thử xem, tôi nuốt không nổi cái khẩu khí này!

Mông Duệ mặt trầm xuống, Cái này không phải chuyện khẩu khí! Cậu hiểu hay không?

Nghe vậy, Đổng Học Bân cũng không có biện pháp, cũng hiểu được không cần phải đi phản bác, tuy rằng trong lòng cũng không thay đổi chủ ý, bất quá ngoài miệng vẫn nói: Vậy nên lấy bao nhiêu?

Chờ một chút. Mông bí thư nói.

Đầu kia của điện thoại không có âm thanh, hình như là hai người đang thương lượng, tắt âm thanh đi.

Một phút đồng hồ sau, điện thoại mới lần thứ hai vang lên, là tiếng nói của Mông bí thư, Nếu như có thể tốt nhất lấy lại mười triệu, không được cũng không thể thấp hơn sáu triệu.

Đổng Học Bân nói: Được, tôi rõ ràng.

Mông bí thư ừm một cái, Chúng tôi chờ tin tức của cậu, có tình huống tùy thời báo cáo, cần trong huyện ủng hộ cái gì cho các người cũng nói với tôi.

Được, vậy tôi vào cục tài chính.

Chú ý phương thức phương pháp, tận lực không nên gây xung đột.

Điện thoại cúp, Đổng Học Bân cất điện thoại di động vào, không vội vã đi vào, mồi điếu thuốc ở bên ngoài hút vài hơi, trong đầu cũng nghĩ đến kế hoạch.

Sáu triệu đến mười triệu?

Đổng Học Bân tự nhiên không đem lời Mông bí thư nói để ở trong lòng, nói lấy về hết, hắn sẽ lấy về hết!

Ai cũng đừng nghĩ sẽ kiếm tiện nghi!

Một đồng? Nửa cắc đều không có lối thoát!

. . .

Trong ký túc xá.

Khu nghỉ ngơi, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ đứng ở nơi đó thấp giọng nói chuyện, thường thường còn hỏi vài câu với một người nhân viên công tác bên cạnh.

Diêu Thúy đi rót nước, thấy Đổng Học Bân đến đây, đem ly nước duy nhất đưa cho hắn, Ngài uống nước.

Cảm ơn. Đổng Học Bân cầm lấy uống cạn một hơi, thở ra một hơi thật dài, Lão Nghiêm, lão Trần!

Nghiêm Nhất Chí vừa nghe, cũng không tiếp tục nói chuyện với người của cục tài chính, cùng Trần Tiểu Mỹ đi trở về, Đổng huyện trưởng, bọn họ nói Vi cục trưởng không ở.

Đổng Học Bân hí mắt, Không ở? Đi đâu vậy?

Nghiêm Nhất Chí nói: Nói là họp đi, bảo chúng ta buổi chiều trở lại.

Đổng Học Bân hỏi: Phòng làm việc Vi cục trưởng tầng mấy?

Nghiêm Nhất Chí trước đây đi qua rất nhiều lần, Tầng ba.

Đổng Học Bân đi lên phía trước, Lên lầu!

Hiện tại Đổng Học Bân nghiễm nhiên làm ra vẻ sức chiến đấu mười phần! Thành phố có thể lấy tiền cứu tế của trung ương cho bọn họ để xây nhà cho lãnh đạo thành phố tự mình hưởng phúc thật sự đã chọc giận thằng nhãi này! Mặc kệ có phải là thật hay không! Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị nương tay với bọn họ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK