Buổi tối.
Sáu giờ hơn.
Trời cũng có chút tối sầm, trở về căn nhà còn hơi hơi ẩm, Đổng Học Bân tính toán chị Từ cũng sắp tới rồi, vào phòng bếp nhanh chóng làm cơm.
Cơm chín.
Đồ ăn cũng tốt.
Nhưng chờ tới chờ lui cũng không thấy chị Từ tới.
Đổng Học Bân cho rằng cô ấy không tìm được chổ, vì vậy gọi một cú điện thoại qua.
Tít tít tít, tít tít tít, đại khái là vang lên bảy tám tiếng chuông điện thoại, bên kia mới tiếp.
A lô, chị Từ
... Ừm
Khi nào ngài đến đây?
Ngày hôm nay không đến được, có thể có chút chuyện.
Làm sao vậy? Ặc, tôi chờ ngài từ trưa rồi.
Xin lỗi, có chút việc không đi ra được, chị nhìn xem.
Được, có việc ngài bận trước đi, bận xong rồi qua, tôi đợi ngài.
Không cần chờ chị, không chuẩn có đi, chị cúp trước, chính cậu ăn trước đi.
Đổng Học Bân tính ra vẫn là một người tương đối săn sóc, cũng sẽ không nói cái gì nữa, cúp điện thoại. Bên kia ngữ khí của Từ Yến có chút trầm thấp, Đổng Học Bân rất ít nghe qua chị Từ như vậy, hiển nhiên là tâm tình không tốt, mà mỗi lần lúc chị Từ có cái tâm tình này, chuyện tình thường thường đều có quan hệ với con trai cô ấy, tại trong lòng Từ Yến, vị trí thứ nhất khẳng định là Siêu Siêu, phỏng chừng là vấn đề quyền nuôi dưỡng không phải thuận lợi.
Được.
Lãng phí một bàn đồ ăn.
Quên đi, chờ một chút, lỡ như có thể đến đây thì sao.
Đổng Học Bân lúc đầu đều đói bụng, bất quá lúc này cũng không có tâm tình ăn, vừa hút thuốc vừa xem TV. Chờ tin tức của chị Từ.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ba tiếng đồng hồ. . .
Buổi tối hơn mười một giờ.
Reng reng reng. Điện thoại di động của Đổng Học Bân mới vang lên tới, vừa nhìn là Từ Yến gọi tới, Đổng Học Bân nhanh chóng tiếp A lô, chị Từ, thế nào?
Từ Yến thản nhiên nói: Ở nhà sao?
Ở nhà, ngài ở chổ nào? Đổng Học Bân hỏi.
Dưới lầu, vậy chị đi lên. Từ Yến cúp.
Không bao lâu, cốc cốc hai tiếng, cánh cửa bị người nhẹ nhàng gõ gõ.
Bên ngoài trời đã tối đen. Đổng Học Bân mở cửa, thì thấy được Từ Yến trên thân áo sơmi dưới thân quần dài đứng ở nơi đó, tâm tình tựa như không tốt.
Đổng Học Bân nhanh chóng nghiêng người cho cô ấy vào nhà.
Từ Yến sau khi tiến vào cũng không nói cái gì, ném túi xách đi vào trong phòng. Khi thấy đồ ăn trên bàn phòng khách không ai động vào cũng đã nguội lạnh, biểu tình cô ấy hơi bị kiềm hãm, quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân Không phải bảo cậu ăn trước sao? Sao không ăn gì hết vậy?
Đổng Học Bân nói: Không đói bụng.
Từ Yến nhìn nhìn hắn, thở dài sờ sờ tay của Đổng Học Bân Vẫn chờ chị à? Ngày hôm nay xin lỗi, nhanh ăn đi, chị đói bụng.
Vậy được, tôi hâm nóng cho ngài.
. . . Chị đến.
Đừng, ngài cũng mệt mỏi cả ngày.
Trong nhà không vi ba. Đổng Học Bân đem đồ ăn xuống bếp hâm lại một lần, lúc này mới bưng lên, bớt cho cô ấy một chén cơm.
Từ Yến nhìn một bàn đồ ăn, nhẹ nhàng nói: Cảm ơn.
Coi ngài khách khí. Đổng Học Bân ngồi xuống, thấy Từ Yến động đũa ăn, hắn cũng động, nhanh chóng gắp vài món, ăn như gặp nạn đói vậy, nói không đói bụng là giả, hiện tại thấy chị Từ. Đổng Học Bân tâm tình mới khôi phục một ít, đói bụng nhi cũng lên.
Thấy hắn ăn như thế, Từ Yến cũng gắp thêm đồ ăn cho hắn.
Ăn từ từ.
Ừ, à, ngài cũng ăn.
Chị đang ăn. Rất ngon.
Ha ha, hợp khẩu vị ngài là tốt rồi.
Sau khi ăn xong. Từ Yến chủ động thu dọn bàn.
Nhưng Đổng Học Bân không cho cô ấy rửa chén, giành nửa ngày, vẫn là hắn một tay rửa, tay bị thương tuy rằng có thể động, bất quá trong khoảng thời gian này còn không có thể dính nước. Đổng Học Bân vẫn đều là cái tính cách này, tương đối khách khí, cũng tương đối chiếu cố người, thật ra miệng hắn cứ cằn nhằn Tuệ Lan mặc kệ làm việc nhà, có cái gì cũng mượn để nói chuyện này, nhưng nếu ngày nào đó Tuệ Lan thật sự muốn đi làm việc nhà rửa chén giặt quần áo, Đổng Học Bân phỏng chừng cũng không đáp ứng, con người hắn không có ưu điểm gì lớn, nhưng đặc biệt có thể tính là quan tâm phụ nữ.
Chén rửa xong.
Đổng Học Bân từ phòng bếp đi ra.
Từ Yến trong phòng khách nhìn hắn, trong mắt có chút cảm động.
Ngài làm sao vậy? Đổng Học Bân nghi hoặc ngồi qua kế bên cô ấy.
Từ Yến nhẹ nhàng nắm tay của Đổng Học Bân, sờ sờ Lúc chị vào nhà tâm tình cũng không tốt, bất quá thấy cậu, trong lòng cũng hòa hoãn lại, chị sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người chờ chị ăn cùng đến năm sáu giờ.
Ặc, bình thường mà.
Không có gì bình thường.
Ngài không đến tôi thật ra cũng không có tâm tình ăn.
Có câu, mặc kệ bị cái khổ gì, cũng sẽ có vài người có thể cho bạn an ủi, tên nhóc cậu xem ra cũng là người cho chị an ủi, tuy rằng tuổi có chút nhỏ. Từ Yến nói.
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Chuyện quyền nuôi dưỡng, rốt cuộc?
Từ Yến chậm rãi nói: Đang làm, qua mấy tháng nữa thì ra tòa.
Vậy không phải rất tốt sao? Siêu Siêu cũng muốn cùng ngài mà? Tòa án khẳng định sẽ suy nghĩ. Đổng Học Bân trấn an nói.
Từ Yến ừ một tiếng, mỉm cười nói: Đều sắp mười hai giờ, đi thôi, hai mẹ con ta. . . Dừng một chút, cô ấy sửa lời nói: Hai chị em ta ngủ thôi.
Hiện tại đi ngủ?
Ừm, sao?
Ngài có phải là có việc không?
Không có gì.
Bằng không ngài nói với tôi một chút?
Không còn sớm, sáng mai rồi nói sau.
Đổng Học Bân nhìn ra chị Từ trong lòng có việc, bất quá Từ Yến không phải Ngu Mỹ Hà, mà là một người trên tâm lý và sinh lý đều vô cùng thành thục, nếu như cô ấy hạ quyết tâm không nói, cho dù Đổng Học Bân hỏi sập trời phỏng chừng cũng hỏi không ra cái gì, hắn cũng rõ ràng, cho nên thẳng thắn không hỏi, nếu chuyện quyền nuôi dưỡng đang làm, còn có cái gì đáng giá khiến cho chị Từ có cái tâm tình này? Ngày mai rồi nói? Ài, vậy ngày mai hỏi lại.
Hai người đi phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Từ Yến cũng không khách khí với hắn. Chờ Đổng Học Bân đánh răng xong. Chị Từ tiện tay cầm lấy bàn chải đánh răng hắn vừa rồi dùng qua súc miệng, cuối cùng khăn mặt cũng là dùng của Đổng Học Bân.
Trong phòng ngủ.
Nhà nhỏ, trong nhà cũng chỉ có một giường, còn có chút nhỏ.
Đổng Học Bân nói: Nhà có chút chật, ngài được không?
Từ Yến nói: Nhà chị trước đây còn nhỏ hơn so với nhà cậu, chị cũng từ nghèo đi tới.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng Sớm biết ngài muốn tới, tôi sẽ đi biệt thự Tây Sơn bên kia.
Không sao, ở đây rất tốt, nhà nhỏ ở thoải mái. Biệt thự vắng vẻ, ngủ một giấc đều thấy hoảng, phải không?
Ừm, như thế.
Cởi quần áo ngủ đi.
Biết Từ Yến tâm tình không tốt. Đổng Học Bân cũng sẽ không dám biểu hiện ra tâm tình quá phận cái gì, giữ khuôn phép cởi quần áo chui chăn, thật ra trong lòng vẫn rất chờ mong cùng nhau ngủ với chị Từ, tính toán ra, mùi vị của Từ Yến hắn thật đúng là không hưởng qua bao nhiêu lần, nóng hổi cũng còn chưa có qua.
Đầu giường đèn còn sáng.
Từ Yến cũng không cấm kỵ bắt đầu cởi quần áo.
Quần dài nửa người bị cô ấy cúi lưng cởi ra, rớt xuống phía dưới, mông đẹp quấn trong vớ chân màu da của cô ấy hơi ngồi ở bên giường, cách đầu của Đổng Học Bân hầu như chỉ có nửa bàn tay, hương vị thành thục trên người cũng bay vào trong lỗ mũi Đổng Học Bân. Đổng Học Bân hít vào một hơi, nhìn Từ Yến đem vớ chân treo lên trên ghế, lập tức nhấc mông, đem quần lót màu đen kéo xuống đến chân, động ngón tay từng chút từng chút từ trên đùi cởi xuống phía dưới.
Đẹp nha.
Đổng Học Bân nằm mà thưởng thức.
Thế nhưng khi cởi nút buộc đầu tiên của áo sơmi ra, Từ Yến quay đầu lại nói: Tắt đèn đi.
Mở đi?
Đóng đi.
Ặc, vậy được.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đem đèn đầu giường tắt đi.
Trong phòng tối sầm, hầu như cái gì cũng nhìn không thấy.
Tiếng cởi quần áo sàn sạt vang lên ngay tại trước khuôn mặt Đổng Học Bân cách đó không xa, xoạch, hình như áo sơmi cũng bị treo lên cái ghế.
Không bao lâu. Trên giường chợt nặng.
Chăn cũng giật giật, một thân thể đẫy đà chui được, mang theo chút mùi vị phụ nữ thành thục, cũng mang theo chút ấm áp dào dạt.
Có chút chật.
Một sợi tóc thơm ngào ngạt rơi vào trên mặt Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân trên mặt ngứa, trong lòng cũng ngứa theo. Đưa tay theo thói quen mò vào trong chăn, sờ soạng trên mông của chị Từ.
Trên tay tất cả đều là thịt.
Đổng Học Bân sửng sốt. Quần lót cũng không có?
Lại cảm giác một chút, quả nhiên là bị cởi!
Đổng Học Bân nhất thời biết suy nghĩ của chị Từ, hoặc nói là chị Từ đã biết tâm tư của mình, ho khan một tiếng, Đổng Học Bân liền kéo qua, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng trên mặt không ngừng có hơi thở phun đến đây, Đổng Học Bân biết Từ Yến đang đối mặt mình, vì vậy cúi đầu hôn cô ấy, môi của chị Từ rất mềm mại, hôn tới cảm giác vô cùng tốt, hơn nữa ngày hôm nay tắt đèn cũng không nhìn thấy mặt của chị Từ, Đổng Học Bân cũng không có áp lực tâm lý và cảm giác chịu tội gì, nếu không mỗi lần lúc làm cùng Từ Yến, Đổng Học Bân bình thường cũng không dám hôn cô ấy, không có biện pháp, ai cho người ta đều hơn bốn mươi tuổi, thấy con mắt của chị Từ Đổng Học Bân đều không nhịn được sẽ phản xạ có điều kiện rút ra.
Có thể là biểu hiện ngày hôm nay của Đổng Học Bân khiến cho Từ Yến xúc động rất lớn, ngày hôm nay chị Từ lại có thể hôn ngược lại Đổng Học Bân, đầu lưỡi cũng thả ra.
Hôn hôn, Đổng Học Bân chạm đế khóe miệng của Từ Yến.
Nhưng sau một khắc, Từ Yến thì thoáng đau đớn hít vào một hơi A.
Làm sao vậy? Đổng Học Bân nhanh chóng nhấc đầu, không dám hôn Miệng ngài sao có. . . Mụn? Ặc, là sưng lên?
. . . Chị bị nóng.
À, vậy ngài ăn ít thịt lại đi, sáng mai, tôi làm cho ngài chút đồ ăn trừ hoả, khổ qua là tốt nhất.
Ừm. Từ Yến bỗng nhiên sờ sờ tóc dài, xoay người ngồi xuống, trong bóng tối, Đổng Học Bân mơ hồ có thể thấy một đôi mắt đẹp thành thục lẳng lặng nhìn con mắt mình Hôm nay làm cho cậu đợi lâu như vậy, chị cũng rất ngại, như vậy, chị dùng miệng bồi thường cậu một chút.
Dùng miệng bồi thường?
Dùng miệng sao bồi thường?
Đổng Học Bân còn không có phản ứng đến đây, chăn đã bị chị Từ xốc lên, sau đó Từ Yến ngay dưới cái nhìn kinh ngạc của Đổng Học Bân xê dịch, cúi đầu.
Cái đệch!
Thì ra là như vậy!
Tóc gáy cả người của Đổng Học Bân đều thoải mái muốn nổ tung! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh