Phiền muộn.
Bất đắc dĩ.
Không nói gì.
... Đây là tâm tình hiện tại của Đổng Học Bân.
Hắn không sợ gây xung đột cùng người khác, nhiều năm như vậy, người Đổng Học Bân đắc tội qua đều đếm không hết, hắn cũng đứng được ở chỗ này, mà người đắc tội qua hắn, hầu như đều là ngã có ngã bị thương có bị thương, cho nên có thể có quan hệ với lúc xưa, tính tình của Đổng Học Bân vẫn đều rất cứng, người khác đều cho vào, chỉ không cho tôi vào? Với tính tình của Đổng Học Bân, sao có thể nhịn được loại đối đãi này, mặc kệ ai với ai, cho dù là sòng bạc đem nhân viên công tác và nhân viên bảo vệ kêu tới, Đổng Học Bân nói đánh cũng là đánh, hắn không ngại cái này, hơn nữa ở đây cũng không ai là đối thủ của hắn, mâu thuẫn và xung đột lúc xưa, Đổng Học Bân đều là giải quyết kiểu đánh đánh giết giết như thế, hắn cũng quen loại phương thức xử lý trực tiếp nhất bất đắc dĩ nhất này, có đôi khi thật sự đụng phải loại sự tình này, không động thủ thật đúng là không được.
Nhưng sòng bạc không có!
Ngược lại vừa cười làm lành vừa đưa tiền!
Từ đầu tới đuôi đừng nói trừng mắt, ngay cả một chút sắc mặt cũng không dám cho mình!
Đổng Học Bân rất tức giận, nhưng cơn tức này thật sự không phát ra, cái này gọi là đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Đổng Học Bân thật ra cũng là một người rất giảng đạo lý, người khác kính hắn một thước thì hắn kính người một trượng, lúc này người ta đem thái độ hạ thấp như thế, Đổng Học Bân cũng không phát hỏa được, như vậy khó tránh có chút được lý không buông tha người, thật ra cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn cũng rõ ràng sòng bạc vì sao không chào đón hắn, khó tránh khỏi, nếu như mình mở sòng bạc khẳng định cũng không chào đón loại người như mình, mặc dù là không đổi thẻ không đánh bạc, nhưng đứng ở nơi đó cũng sẽ cho sòng bạc áp lực quá lớn, cũng giống như so với một người mang theo súng, vô duyên vô cớ đứng ở trong đại sảnh ngân hàng. Ai biết hắn có thể cướp hay không!
Đổng Học Bân sắc mặt cũng hòa hoãn một chút.
Người phụ trách vừa nhìn, lập tức đem cái va li khép lại đưa qua, nói: Có chổ nào chiêu đãi không chu toàn, chúng tôi chịu nhận lỗi với ngài.
Lộ mặt thì có một trăm ngàn đô cầm xài chơi?
Rất nhiều người không rõ đều nhìn muốn lé mắt!
Tống công tử và Hầu Văn cùng người nhà lãnh đạo cũng không biết nên nói cái gì, tới hiện tại, bọn họ thậm chí còn không rõ ràng xảy ra chuyện gì!
Chỉ có một vài chia bài và nhân viên công tác đoán được thân phận của Đổng Học Bân là không có một chút ghen ghét và thèm thuồng, mà là dùng một loại ánh mắt tôn kính nhìn Đổng Học Bân, bọn họ biết, tiền này không phải ai cũng đều có tư cách lấy, sòng bạc trả tiền, là bởi vì danh tiếng của người ta ở đây. Là bởi vì người ta tuy rằng chỉ có một đôi tay, nhưng có thể uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của sòng bạc thậm chí là căn cơ!
Hâm mộ?
Cái này căn bản hâm mộ không được!
Trừ phi bạn có vị trí như ba người kia có lực uy hiếp như bọn họ!
Đổng Học Bân không nhận, cũng không nói chuyện.
Người phụ trách nói: Bằng không mấy ngày nay để cho chúng tôi ông chủ tự mình làm chủ, mời ngài ăn, coi như là chúng ta bồi tội cho ngài. Ngài xem. . .
Ông chủ?
Mời khách bồi tội?
Tuy rằng biết người phụ trách cũng là nói như thế. Không có khả năng thật sự khiến cho ông chủ đi bồi tội, thế nhưng từ ý tứ trong lời nói mọi người cũng nghe ra, người có thể đem ông chủ của sòng bạc lớn nhất Ma Cao làm cho kinh động đi ra, sao có thể là người bình thường, rất nhiều chia bài càng tin tưởng vững chắc suy đoán trong lòng, người này tám phần cũng là một trong ba người kia, không phải đồ đệ hoặc là vãn bối của ba người kia, hẳn cũng là bản thân!
Đổng Học Bân đẩy tay, vẫn là đem cái va li đựng tiền đẩy trở lại, Không đến mức để cho ông chủ các người xin lỗi, tôi cũng không nhận ra ông ta, không đáng, nhưng ông vừa rồi xin lỗi tôi tiếp thu, chúng tôi tới cũng là xem náo nhiệt, tới Ma Cao một lần, có thế nào cũng phải dạo một vòng tại sòng bạc lớn nhất của Ma Cao, nếu không đều không có ý tứ gì, mà các người tước đoạt cái quyền lợi này của tôi, ông xin lỗi là dĩ nhiên.
Người phụ trách nói: Đúng đúng, việc này là chúng ta không để ý, cho nên tiền này. . .
Tiền tôi không cần. Đổng Học Bân không có ý nhận, Tôi nhận tiền của các người để làm gì? Tôi không có đạo lý nhận, các người cho cũng không có đạo lý.
Không cần tiền?
Không cần tiền cho không hả?
Người xem náo nhiệt đều cảm thấy choáng váng.
Nhưng người phụ trách bọn họ không có gì ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ rõ ràng, người ta phất phất tay là có thể kiếm mười mấy tỷ, sao có thể thiếu vài trăm ngàn này, lúc cho số tiền này, người phụ trách cũng không cho rằng đối phương sẽ nhận, bọn họ chỉ là biểu hiện ra một tư thái thấp, thật ra nói không dễ nghe, với thân phận của đối phương, chẳng cần tốn công mồm mép với bọn họ làm gì, tùy tiện đi một bàn ngồi xuống là có thể kiếm mấy trăm ngàn về.
Đổng Học Bân chậm rãi nói: Xin lỗi cũng nói rồi, chuyện này cho qua. Dừng một chút, hắn nói: Ngày hôm nay tôi cho các người mặt mũi.
Nghe vậy, người phụ trách và mấy người thủ hạ đều thở phào một hơi, vội nói: Đa tạ đa tạ, có cơ hội nhất định đăng môn bồi tội cho ngài.
Không cần. Đổng Học Bân nói xong, quay đầu nhìn về phía người nhà cán bộ, Dì Trương, chị Trần, dì Chu, mọi người đi trước đi, bên này không quá hoan nghênh tôi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc trước, bên ngoài chờ các người.
Người phụ trách vội giải thích, Không phải không chào đón không phải không chào đón!
Dì Chu trả lời: Như vậy sao được.
Chị Trần cũng nói: Cùng nhau đi thôi.
Còn có người nhà nói: Đúng vậy, cũng đến giờ rồi.
Bọn họ cùng đến, tự nhiên cũng muốn cùng nhau đi, mọi người sau khi thương lượng một chút, cũng đều xoay người đi ra cửa.
Người phụ trách và mấy người thủ hạ nhanh chóng cùng đi qua đưa tiễn, còn nói với người đi cùng Đổng Học Bân: Ngày hôm nay thật xin lỗi, làm mọi người mất hứng, mọi người đi nơi nào? Tôi tìm xe đưa các người.
Không cần.
Đã đặt nơi ở rồi chứ? Bằng không tôi an bài khách sạn?
Đặc rồi, không phiền phức.
Trên đường đi ra cửa, bên tai đều là tiếng bồi tội của người phụ trách bọn họ.
Nghe những cái này, đám người nhà cũng không phát hỏa được.
. . .
Năm phút đồng hồ sau.
Trên đường ra ngoài.
Từ giờ đến lúc tập hợp còn chút thời gian, mọi người cũng chỉ có thể chờ ở đây.
Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, đùa với mọi người: Xin lỗi, hôm nay tại tôi, lớn lên đẹp trai quá không có biện pháp, sòng bạc đều không chào đón.
Hàn Phương cười khúc khích.
Vị phu nhân bí thư cũng bị hắn chọc cười, bất quá rất nhanh lại hỏi: Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Đám người Tống công tử tất cả cũng đều quan tâm, chờ Đổng Học Bân giải thích và trả lời thuyết phục.
Đổng Học Bân khẳng định là sẽ không nói, nhún nhún vai, Tôi cũng không biết, phỏng chừng là nhận sai người.
Như vậy à, hèn chi. Phu nhân bí thư cũng không hỏi nhiều, câu nói đầu tiên liền cho trôi qua.
Nhưng tất cả mọi người biết chuyện tình có thể không đơn giản như vậy, chồng của Tạ bí thư khẳng định là trải qua chuyện kinh thiên động địa gì, nếu không một sòng bạc hợp pháp gia nghiệp khổng lồ như vậy, sao có thể sau khi thấy Đổng Học Bân thì sợ đến muốn tè ra quần hả? Bên trong tuyệt đối có vấn đề!
Tống công tử và mấy người con cháu lãnh đạo cũng không dám xem thường hắn nữa.
Một người chưa từng tới Ma Cao, chỉ lộ mặt thì làm người của sòng bạc sợ hãi, ai có thể xem thường? ?
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh