Nửa tiếng đồng hồ.
Một tiếng đồng hồ.
Một tiếng rưỡi đồng hồ.
Máy bay chậm rãi hạ cánh.
Hai người hàn huyên cả đường, thấy muốn chia tay, cũng là luyến tiếc, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều, tranh thủ nhiều lời một chút.
Hầu Văn hỏi: Học Bân, cậu cũng có đứa nhỏ?
Đổng Học Bân ừm nói: Vợ tôi vừa sinh, là con trai.
Hầu Văn vui vẻ nói: Hắc, thật không tồi, được, vậy tôi nhận làm con nuôi nha.
Đổng Học Bân cười: Ha ha, được đấy, bất quá đứa nhỏ cho bảo mẫu trông rồi, lần này không có tới, chờ trở về đi, trở về cho cậu thấy, dù sao cũng đều ở tỉnh Giang Nam.
Hầu Văn nói: Cậu sau này cũng ở đây phát triển? Điều đến đây?
Đổng Học Bân lắc đầu, Không có, tôi còn ở kinh thành, là vợ tôi ở đây.
À, không ngờ lần này là vợ cậu đi công tác cậu đi theo cùng? Hầu Văn nói.
Đúng vậy, ha ha, tôi là hưởng của cô ấy, vừa lúc đi chơi. Đổng Học Bân nói.
Hầu Văn nhìn hắn, Cô ấy làm công ty gì? Xí nghiệp nhà nước? Tư nhân? Hay là cơ quan? Ở thành phố nào?
Đổng Học Bân đáp: Cô ấy công tác ở thành phố Hạ Hưng, không khác biệt với tôi lắm, đều là nhân viên công vụ.
Hầu Văn vỗ đùi, nói: Vậy được, tôi đến lúc đó bắt chuyện với ba tôi, ba tôi có chút mặt tại tỉnh Giang Nam mũi, thành phố Hạ Hưng. . . Hẳn là cũng nhận thức không ít lãnh đạo, yên tâm, vợ cậu cũng là tôi. . . A sai, dù sao cũng đại khái là như vậy, vợ cậu ở đây có phiền phức gì cậu cứ tìm tôi, cam đoan cho cậu yên tâm, trước đây ở kinh thành cũng không giúp đỡ mọi người cái gì, chủ yếu kinh thành quan nhiều quá, tới bên này vậy cậu cứ giao cho tôi, đại sự tôi không dám nói, nhưng việc nhỏ bình thường, ba tôi nói một câu tuyệt đối dùng được.
Ha ha, không cần. Đổng Học Bân cười nói.
Với tôi mà còn khách khí có phải không? Hầu Văn trừng mắt.
Đổng Học Bân hiển nhiên không phải khách khí, bởi vì hắn biết chuyện mà Tuệ Lan nếu như đều cảm thấy phiền phức, ba của Hầu Văn khẳng định là giúp không được gì, thật ra hắn bây giờ còn không rõ ràng Hầu phụ rốt cuộc là chức vụ gì, bất quá khẳng định không phải lãnh đạo tỉnh là được rồi, nhưng thấy bạn học cũ nói như vậy, Đổng Học Bân cũng sẽ không từ chối, Vậy được, không khách khí với cậu, cô ấy có việc tôi tìm cậu, à, máy bay ngừng rồi.
Hầu Văn tiếc nuối nói: Cái này còn chưa có trò chuyện đủ.
Nói cũng phải. Đổng Học Bân cũng chậc lưỡi một chút, ngẫm lại, bỗng nhiên nói: Buổi chiều buổi tối cậu có việc nhi không? Nếu không hai ta tự mình đi dạo?
Hầu Văn suy nghĩ một chút, nhất thời vỗ hắn, Được, xác định như thế, lúc này du ngoạn đều là một đám người lớn, đi với bọn họ cũng chơi không được, còn có ba mẹ tôi nhìn chằm chằm, ngẫm lại cũng phiền, chơi cũng chơi không thoải mái, ha ha, ngày hôm nay hai ta cùng đi.
Được, vậy tôi nói một tiếng với vợ tôi.
Cậu nói đi, tôi cũng bắt chuyện với mẹ tôi.
Thôi, xuống máy bay, xuống rồi nói sau.
Được, hành lý của tôi để ở phía sau, tôi đi lấy, xuống dưới gặp.
Đổng Học Bân cầm bọc nhỏ của mình, đi xuống dưới, vừa ra khỏi máy bay, hắn liền lấy ra điện thoại di động, tích tích tích, liền có tin nhắn do vợ gửi tới, viết địa chỉ khách sạn, Đổng Học Bân cũng không xem, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Điện thoại di động thông.
Tới?
Tới rồi, em đâu?
Vừa ăn cơm với quan viên địa phương xong.
Vậy, anh ở sân bay gặp phải một bạn học cũ, là nam, anh em tốt trước đây trong ký túc xá, hắn cùng người nhà cũng tới du ngoạn, hai chúng ta hàn huyên một đường trò chuyện không đủ, anh không đi gặp em trước, tự mình đi ra ngoài, đã lâu lắm không gặp.
Bỏ Tạ tỷ anh lại một mình phải không?
Khụ khụ, cái này không phải tình huống đặc thù sao, nếu không buổi chiều anh đi? Anh và Hầu Văn cùng nhau trở lại? Ba chúng ta buổi tối ăn một bữa cơm?
Chọc anh chơi thôi, đi chơi của tên nhóc anh đi.
Ừm, dù sao đến lúc đó liên hệ, rồi tính, vậy em đi chơi đi.
Không đi, buổi chiều có thể phải đi một khu khai phá điều tra nghiên cứu, xe còn chưa tới.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân quay đầu lại, thì thấy Hầu Văn và Hầu mẫu đi tới, còn đang nói chuyện, hình như Hầu mẫu sắc mặt không tốt lắm.
Mẹ, mẹ có ý tứ sao?
Mẹ còn bảo con xách hành lý? Tự mình không biết mang hả?
Con cái này không phải cùng bạn học đi ra ngoài chơi sao, cầm hành lý sao đi được.
Ba con bảo con xuống máy bay thì đi qua, con chạy lung tung cái gì, muốn ba chửi à.
Hai mẹ con nói nói nửa ngày, ý của Hầu mẫu tựa như không quá hi vọng con trai đi cùng Đổng Học Bân, phỏng chừng là chướng mắt Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cũng làm bộ không nghe, nhìn xung quanh.
Hầu Văn thấy Đổng Học Bân phía trước, vì vậy nói với mẹ: Vậy như vậy, đi chổ ba trước, con và Học Bân cất hành lý, sau đó chúng con đi.
Hầu mẫu hỏi: Hai đứa đi đâu?
Đi chỗ nào mẹ còn quản à! Hầu Văn mất hứng.
Hầu mẫu lạnh lùng nói: Lười quản con, muốn thế nào thì thế ấy đi!
Hầu Văn hừ một tiếng, đi hướng Đổng Học Bân nói: Học Bân, đi khách sạn trước đi, cất hành lý vào phòng, sau đó hai ta tìm chỗ uống một chút.
Đổng Học Bân nói: Bên dì. . . Bằng không hẹn sau đi?
Không cần phải quản, chúng ta chơi của chúng ta. Hầu Văn nói xong, thấp giọng chỉ chỉ phía sau, Cứ như vậy đi, tôi đều lớn như vậy rồi, tốt xấu cũng là cán bộ của một xí nghiệp nhà nước, thấy ba mẹ tôi kìa, còn mỗi ngày quản tôi như quản học sinh tiểu học, đừng nói nữa.
Đổng Học Bân cười nói: Cha mẹ đều hy vọng đứa nhỏ tốt.
Đừng, tôi đều sắp phiền muốn chết rồi, một chút tự do cũng không có, biết tôi vì sao không kết hôn không? Tôi tìm thì bọn họ chướng mắt, kiếm chuyện đủ trò, bọn họ tìm tôi lại chướng mắt, đúng vậy, gia đình nhà gái cũng được, nhưng tôi không thích, vậy quản cái rắm. Hầu Văn bất đắc dĩ nói.
Nhà nào cũng có cái khó riêng cả.
Đúng vậy, đi thôi, đón xe đi.
Hầu Văn đi trước.
Đổng Học Bân cầm cái bao nhỏ, hầu như là không đem gì, nhìn Hầu mẫu kéo một cái va li lớn tương, đi tới một bước, Dì, con xách giúp dì cho.
Hầu mẫu nhìn nhìn hắn, Không cần.
Tiện tay mà thôi. Đổng Học Bân nhận lấy.
Hầu mẫu cũng không nói cái gì, khiến cho hắn cầm, Cảm ơn.
Ba người đi ra cửa đón xe, đợi một hồi, liền lên một chiếc taxi.
Hầu mẫu lạnh nhạt nghiêm mặt ngồi ghế trước, nói với tài xế tên một khách sạn, sau đó không nói thêm một lời, Đi khách sạn Hoàng Gia.
Ừm?
Khách sạn Hoàng Gia?
Đổng Học Bân bỗng nhiên cảm thấy có chút quen tai, chớp chớp mắt, không khỏi lấy ra điện thoại di động, nhìn địa chỉ khách sạn mà vợ vừa gửi cho hắn.
-- Khách sạn Hoàng Gia!
Thì ra bọn họ đi chính là cùng một chỗ!
Sau đó Đổng Học Bân nhớ tới một việc, trùng hợp? Cái này cũng quá trùng hợp!
Đều là đi tỉnh thành tỉnh Giang Nam ngồi máy bay, đều là đi Ma Cao, đều là đi công tác du ngoạn, còn đều là đi cùng một khách sạn. Đổng Học Bân không khỏi nhất thời choáng váng, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến một khả năng, ba của Hầu Văn không phải cũng là cán bộ của tỉnh Giang Nam lần này tổ chức đi công tác điều tra nghiên cứu chứ? Khẳng định đúng rồi! Vừa rồi thật đúng là không nghĩ, cũng là nhìn thấy bạn học cũ quá kích động, hiện tại suy nghĩ một chút, hai người thì ra là một đường! Đều là người nhà cùng đi! Đổng Học Bân không nhịn được trong lòng cười, cái này tốt rồi, mấy ngày nay đều có thể gặp mặt.
Đổng Học Bân nhìn Hầu Văn, lúc đầu muốn hỏi một tiếng, bất quá nhìn lên thấy Hầu mẫu còn ở phía trước, hắn cũng không nói.
Đổng Học Bân cười nói: Thật trùng hợp, tôi cũng muốn đi đến đó.
Hầu Văn hiển nhiên là không có phản ứng tới được, bởi vì lần này đi điều tra nghiên cứu đều là lãnh đạo thành phố, hơn nữa tình huống gia đình của Đổng Học Bân hắn rõ ràng rành mạch, cha mất, mẹ làm giáo viên tại quê nhà, trong ấn tượng của hắn, vợ của Đổng Học Bân cho dù là nhân viên công vụ, tám phần mười cũng là một khoa viên, Hầu Văn căn bản không nghĩ nhiều trong phương diện này, sửng sốt, Cậu cũng đi Hoàng Gia? Vợ cậu đi công tác, đơn vị trả tiền, chỗ đó tuy rằng không tính là khách sạn cao nhất, nhưng cũng không khác biệt lắm, không rẻ đâu.
Đổng Học Bân nói: Được chi trả.
Vừa lúc, hai ta đều có thể cùng đi. Hầu Văn cười ha ha, Thuận tiện còn có thể gặp vợ của cậu, ai da, thật chờ mong.
Cô ấy buổi chiều có thể có việc.
Cậu đừng mượn cớ, phải cho tôi gặp mặt.
Ha ha, tôi mượn cớ cái gì, vợ tôi cũng không phải không dám gặp người.
Vậy tôi càng mong đợi, thật không biết cô gái nào không có ánh mắt, ha ha.
Cậu cứ nói đi, tôi cho cậu một châm dự phòng, vợ tôi đẹp lắm, không phải tôi chém gió với cậu, tuyệt đối đẹp có thể hù chết một đám người.
Nghe đâu đây có tiếng gió xôn xao.
Không tin phải không? Được, tôi cho cậu nhìn!
Hắc hắc, tôi đợi, nhanh chóng cho tôi được mở mang kiến thức.
Tôi phải lấy máy quay, quay cái biểu tình của cậu lại.
Cậu hiện tại càng lúc càng chém gió, gió to ghe gớm thật, nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu đi. Kinh thành nói chuyê tương đối có đặc điểm, giữa bạn bè anh em, loại quan hệ chân chính đặc biệt tốt, nói chuyện phiếm có đôi khi cũng không thổi phồng theo lời đối phương nói, ngược lại là châm chọc lẫn nhau trêu chọc lẫn nhau. Hầu Văn bắt chéo chân cười nói: Trước đây Học Bân chúng ta là một người rất thành thật, hiện tại ngược lại, càng ngày càng có thể chém, ha ha, mỹ nữ dựa theo cậu nói có thể hù chết một đám người, tôi nhiều năm như vậy, cũng chỉ thấy qua năm ba người, được rồi, với cậu không phải nhân viên công vụ của thành phố Hạ Hưng sao? Vậy cậu hẳn là biết bí thư thị ủy mới tới của thành phố Hạ Hưng chứ? Tên là cái gì Tạ ... Tạ. . .
Đổng Học Bân bổ sung nói: Tạ Tuệ Lan.
Đúng vậy, cũng là cô ấy. Hầu Văn chậc lưỡi, Cái gì gọi là đẹp? Cái gì gọi khuynh quốc khuynh thành? Tạ bí thư mới là! Cậu gặp qua cô ấy chưaao? Tôi ở trên TV gặp qua một lần, trong một tin tức của của thành phố Hạ Hưng, cô ấy hình như đi chỗ nào nói chuyện, cái mặt kia, cái vóc người kia, cái khí độ kia, cái phong tư kia, hắc, quả thật không nói ra được, thật chưa thấy qua ai có mị lực như thế, hơn nữa vừa mới ba mươi tuổi đã là bí thư thị ủy!
Đẹp chứ?
Đương nhiên đẹp!
Cậu chịu phục là được.
Hả? Tôi chịu phục cái gì?
Đó chính là vợ của tôi! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh