Ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Đổng Học Bân từ Tứ Hợp viện đi ra, trên đường lái xe đi làm thấy được La Hải Đình mới từ gia thuộc viện đi ra ngoài, không khỏi đem xe dừng lại.
La sở trưởng. Đổng Học Bân đem cửa sổ xe hạ xuống.
Ừm? Đổng sở trưởng? La Hải Đình đi tới.
Đổng Học Bân vẫy tay, Lên xe đi, cũng tiện đường.
Tốt, vậy đi xe cậu, ha ha. La Hải Đình mở cửa lên xe.
Vừa rồi từ cửa xe cũng không thấy quá rõ ràng, chị La vừa vào bên trong xe Đổng Học Bân mới nhìn thấy, cô ấy lại có thể vẫn mặc một thân váy dài, vẫn là màu đỏ, trang bị vớ chân đen và giày cao gót, khác nhau duy nhất cùng ngày hôm qua cũng là, váy dài không có liền thân, ở trên là một cái áo khoác tây trang kiểu nữ, nhìn có chút quen mắt, hình như chính là trước đó đi Vương Phủ Đổng Học Bân mua cho cô ấy, tóc cũng được chị La bàn buột lên sau đầu, cả người có vẻ vô cùng thành thục, trang phục cũng rất đẹp, Đổng Học Bân tuy rằng ở trong lòng nói thầm La Hải Đình ăn mặc như vậy, nhưng nói trở về, chị La thật đúng là thích hợp loại trang phục xanh xanh đỏ đỏ như vậy, nếu như đổi một bộ quần áo nhạt màu hơn, cô ấy mặc vào không chừng thật đúng là xấu.
Không lạnh? Đổng Học Bân nhấn chân ga lái xe.
Cũng được, chị vẫn không sợ lạnh. La Hải Đình cười.
Đổng Học Bân nói: Trời cũng càng ngày càng lạnh, mùa đông rồi, sợ chị lạnh, ừm, không lạnh là được, gia thuộc viện ở quen chứ?
La Hải Đình mỉm cười nói: Cũng quen, bên này hoàn cảnh rất tốt, so với thành phố Phần Châu mạnh hơn nhiều. Ngày hôm qua, chị vừa nằm xuống giường thì ngủ.
Vậy là tốt rồi, còn sợ chị không quen. Đổng Học Bân nói.
Sẽ không, năng lực thích ứng của chị vẫn là có thể. La Hải Đình nói.
Phía trước cũng là đơn vị đại viện, lúc đầu cách gia thuộc viện cũng không xa, đi vài phút là đến.
Đổng Học Bân bỗng nhiên nhìn về phía chị La, nói: Lần này cho chị đến đây, phỏng chừng một năm hai năm cũng trở về không được, chị có cái chuẩn bị tâm lý này chưa?
La Hải Đình ừm một cái, Làm không ra chút thành tích. Chị cũng không dự định trở lại.
Đổng Học Bân nói: Vậy chồng chị và đứa nhỏ bên kia. Có thể cũng không dễ dàng gặp được, mặc dù cách thành phố Phần Châu không xa, nhưng dù sao cũng là hai thành phố, chị từ khi tiến vào thể chế vẫn chưa rời quê nhà? Điều động cũng là huyện thị ở đây. Ừm. Tôi nghĩ chị nếu như muốn chồng và đứa nhỏ đến đây. Tôi giúp chị hoạt động một chút, trường học của đứa nhỏ khẳng định không thành vấn đề, tôi chào hỏi là được. Ngoại trừ một ít trường học trọng điểm, cái khác chị tùy tiện chọn, công tác của chồng chị quan hệ hẳn là cũng không khó, tôi giúp anh ấy tìm công ty?
Nghe vậy, La Hải Đình kiên quyết khoát tay chặn lại, nói: Cảm ơn, biết cậu chiếu cố chị, bất quá không cần, kéo người nhà theo cũng sẽ phân tâm, vẫn là để cho bọn họ ở thành phố Phần Châu đi, cùng lắm thì cuối tuần chị trở về vài lần, hoặc là khiến cho chồng chị cuối tuần mang theo đứa nhỏ đến đây.
Chị xác định? Đổng Học Bân hỏi.
La Hải Đình gật đầu, Thật không cần, cảm ơn.
Đổng Học Bân nói: Vậy được, có gì cần chị cứ nói cho tôi biết.
La Hải Đình cười ha ha, Được, sau này khẳng định không thể thiếu phiền phức cậu. Nói xong, cô ấy sửa sửa váy, Chị ngày hôm nay mặc như vậy được không?
Đổng Học Bân ho khan, Được, đặc biệt dễ nhìn.
Thật sự đẹp sao? La Hải Đình nhìn hắn một cái.
Đổng Học Bân có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: Ừm, cực kỳ đẹp, chị thích hợp loại trang phục diễm lệ này, mặc sao đều đẹp.
La Hải Đình mặt mày rạng rỡ, Cảm ơn.
. . .
Đơn vị tới.
Đổng Học Bân không đi sở hai, sau khi chia tay chị La hắn trực tiếp đi tới một gian phòng họp cuối hành lang, đi qua họp, đây là Phương Văn Bình ngày hôm qua thông báo, nhân viên hiện tại đã điều chỉnh xong, nên tới đều tới, khẳng định muốn họp để nói mấy câu, ví dụ như nhiệm vụ và phân phối công tác của phòng thứ chín bọn họ, ví dụ như bất luận lãnh đạo tương quan nào, ví dụ như khiến cho người đứng đầu các phòng ban nhận thức giao lưu lẫn nhau một chút, đó là một phòng ban mới thành lập, giữa nhân viên mặc dù là nhận thức hoặc là gặp mặt, cũng đều không tính quen thuộc, giai đoạn lúc đầu khẳng định phải nhanh ma hợp một chút, cho nên hội nghị ngày hôm nay có vẻ càng quan trọng.
Lúc Đổng Học Bân đi vào, phát hiện có người đứng đầu vài một phòng ban tới sớm, hiện tại còn có hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy hình dạng của mọi người, phỏng chừng cũng đều là nghe qua danh tiếng nữ hỗn đản của Phương Văn Bình, biểu tình của mỗi người đều tương đối nghiêm túc và ngưng trọng, nếu như có thể nói, Đổng Học Bân phỏng chừng bọn họ khẳng định sẽ lựa chọn phòng thứ mười cũng sẽ không tới phòng thứ chín, nếu như không phải bất đắc dĩ, ai thích làm việc dưới tay một phụ nữ hỉ nộ vô thường? Đổng Học Bân rất lý giải tâm tính lúc này của bọn họ, hắn làm sao không phải, có Phương Văn Bình người đứng đầu ở trên, Đổng Học Bân cho dù tại phòng làm việc của mình cũng thấy được cả người có chút không được tự nhiên, bởi vì hắn không biết Phương Văn Bình lúc nào tới gây sự cho mình, Đổng Học Bân căn bản khó lòng phòng bị, hắn vẫn là thích Doãn Thành An loại lãnh đạo hòa khí này.
Đổng sở trưởng?
Lưu sở trưởng, sớm như vậy?
Ừm, tới sớm một chút.
Mấy vị này là?
Tôi giới thiệu cho cậu một chút.
Được, phiền phức.
Lưu sở trưởng này trước đây là của phòng giám sát thứ bảy, cùng một ký túc xá với Đổng Học Bân, hai người cũng nói chuyện nhiều, coi như tạm thời nhận thức, về phần những người khác, Đổng Học Bân có chút xa lạ, hắn không phải cán bộ kỳ cựu trong ủy ban kỷ luật, chạy đến đây cũng mới mấy tháng mà thôi.
Mấy người sắc mặt như thường, đều nắm tay nhận thức với Đổng Học Bân một chút, tuy rằng Đổng Học Bân là trẻ tuổi nhất ở đây, bất quá tất cả mọi người là cán bộ bằng cấp, cũng không có ai cao hơn so với ai, cho nên ở chung vẫn là rất bình thường, càng đừng nói mấy người sớm nghe qua sự tích của Đổng Học Bân, Dương Chân đều dám đánh, Phương Văn Bình đều dám mắng, cuối cùng còn thăng quan như “chưa từng có cuộc chia ly”, cái này đã nói rõ vấn đề, ở đây đều là lão đồng chí, trẻ tuổi nhất cũng có hơn ba mươi tuổi, tự nhiên không ai xem thường Đổng Học Bân.
Nhận thức qua đi, mọi người tự mình ngồi xuống, đều không nói lời nào.
Thấy bầu không khí có chút im lặng, Đổng Học Bân cũng không ngoài ý muốn, đây là phong cách của phòng ban kiểm tra kỷ luật, người giống như hắn và Phương Văn Bình người, tại phòng ban kiểm tra kỷ luật đều thuộc về trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt, cũng là cái loại cán bộ như Doãn Thành An đã hiếm thấy, vì vậy cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Đổng sở trưởng à. Lúc này, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi ngồi ở bên cạnh Đổng Học Bân nói, Nghe nói phòng ban cậu đều là nữ đồng chí?
Lời này vốn là khó mà nói.
Nói ra sẽ làm cho cảm thấy không thích hợp.
Lời nói này, cũng khiến cho phòng họp yên tĩnh một chút.
Đổng Học Bân nhìn hắn, vừa rồi giới thiệu qua, nói của đây là Trần Khai An, sở trưởng phòng tổng hợp của phòng thứ chín, người này Đổng Học Bân vẫn là biết một chút, ông ta trước khi điều đến đây là phó sở trưởng phòng tổng hợp của phòng giám sát thứ nhất, cũng là lão bộ hạ của Phương Văn Bình, theo lão Phương cùng đi đến, lúc đầu Đổng Học Bân cũng không lưu ý, bất quá vừa nghe người này nói, liền cảm giác có chút không được tự nhiên, Đổng Học Bân trong lòng nhíu lông mày một chút, nhất thời có chút rõ ràng, người này tám phần mười là người của Phương Văn Bình, là dựa vào Phương Văn Bình, Trần Khai An tám phần mười là thấy Đổng Học Bân và Phương Văn Bình mắng nhau, biết hai người mâu thuẫn quá sâu, lúc này tự nhiên muốn ác tâm Đổng Học Bân, cũng là biểu hiện một chút với lãnh đạo?
Đổng Học Bân vừa nghe, để ý cũng không thèm để ý đến ông ta, bắt chéo chân lấy điện thoại di động ra chơi, làm như không nghe thấy, trực tiếp không nhìn.
Trần Khai An có chút căm tức.
Những người khác đều xem náo nhiệt, không người lên tiếng.
Không bao lâu, tiếng bước chân vang lên, Phương Văn Bình đi đến, cạch một tiếng đóng cửa lại, trực tiếp ngồi ở vị trí chính, Họp đi!
Tất cả mọi người ngồi thẳng một ít, chăm chú nghe.
Đổng Học Bân cũng như nhau, hắn không muốn làm đầu đề câu chuyện.
Phương Văn Bình cũng không cần bản thảo, nhìn mọi người, trình bày tiến hành phân công đối với công tác của phòng giám sát thứ chín và chức năng của các phòng ban một lần.
Đổng Học Bân còn rất ít thấy trạng thái công tác của Phương Văn Bình, cái này vừa nhìn, cũng là có tiến thêm một bước lý giải đối với cô ấy, người phụ nữ này có thể làm tới vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải trong gia tộc giúp đỡ hoặc là nhân tố ngẫu nhiên gì, cũng như mình, Phương Văn Bình tính cách quả thật có chút hỗn đản, thế nhưng trên công tác, cô ấy cũng có rất nhiều chỗ hơn người, ví dụ như cái đoạn nói chuyện này, đủ hơn nửa tiếng đồng hồ, Phương Văn Bình dĩ nhiên ngay cả một chữ trong bản thảo cũng không có nhìn, tất cả đều dựa vào khẩu tài của mình nói ra, thậm chí ngay cả một dừng lại và nói lắp cũng không có một lần, từ đầu tới đuôi liền mạch lưu loát, loại khẩu tài như Đổng Học Bân đều phải nhìn cô ấy với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên, bất luận người nào thành công đều không phải chỉ dựa vào vận khí và ngẫu nhiên của, Phương Văn Bình có thể làm đến bây giờ vị trí này, tuyệt đối có bản lĩnh của cô ấy, người khác đều mắng cô ấy là nữ hỗn đản, chỉ là tính cách của cô ấy ở phương diện khác đã phủ sáng, những cái này, Đổng Học Bân tràn đầy thể hội, bởi vì hắn cũng là người từng bị tranh luận như Phương Văn Bình, từ khi tiến vào thể chế đến bây giờ, Đổng Học Bân đã không biết bao nhiêu lần trong tiếng mắng và nghi vấn của người khác tiến tới? Thế nhưng không ai có thể lay động hắn, bởi vì có một số việc bọn họ ai đều không làm được, chỉ có Đổng Học Bân làm được, đây chính là bản lĩnh của hắn, ai cũng nói không nên lời cái gì!
Nghi vấn?
Chửi rủa?
Có đôi khi chỉ là một loại hình thức biểu hiện của ghen ghét mà thôi!
Đổng Học Bân thừa nhận rất nhiều nghi vấn, lý giải đối với vấn đề này cũng nhiều hơn so với người khác một ít, vì vậy dùng trên người Phương Văn Bình, Đổng Học Bân phát hiện mụ già này cũng có không ít điểm sáng, Đổng Học Bân nói chuyện tào lao có thể, mắng chửi người có thể, khiến cho hắn nói một ba ngày ba đêm hắn cũng có thể nói, thế nhưng vào chuyện nghiêm túc đàng hoàng thì Đổng Học Bân lại không được, Phương Văn Bình hơn nửa tiếng đồng hồ này cũng không nói lắp, Đổng Học Bân không làm được, trừ phi hắn dùng năng lực đặc thù của mình. Quả nhiên là Phương gia cùng Tạ gia đấu nhiều năm như vậy cũng không xuống thế hạ phong, không có một ai là người hiền.
Chưa tới mười giờ.
Phương Văn Bình nói xong, cô ấy cũng là một người tương đối mạnh mẽ vang dội, vì vậy nói: Chức năng của các phòng ban và nhiệm vụ công tác của tháng này đều biết rõ chứ? Còn có chuyện gì? Không có việc gì thì tan họp!
Nhưng Trần Khai An vào lúc này đã lên tiếng! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh