Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công viên.

Một biển người đông nghịt.

Ngày đầu tiên của lễ văn hóa chiêu thương chính thức khai mạc, hơn phân nửa nhân viên công tác của huyện đều bị kéo tới bên này tăng ca, Trương Đông Phương và người của cục chiêu thương chiêu đãi nhà đầu tư, người của cục văn hóa phụ trách công tác tuyên truyền, đồng chí của cục công an tuần tra duy trì trật tự chung quanh, người của phòng làm việc huyện ủy và phòng làm việc chính phủ huyện xuất hiện ở tại các vị trí kiểm tra, có người giúp đỡ bán vé, có người giúp đỡ kiểm tra, có người giúp đỡ dọn đồ.

Bầu không khí rất náo nhiệt.

Cảm giác như hội chùa của lễ mừng năm mới.

Bí thư! Bí thư! Đổng bí thư! Có người hô.

Đổng Học Bân nghe thấy được, chen đoàn người đi qua, Làm sao vậy?

Là một người cán bộ của phòng làm việc chính phủ huyện, thở hồng hộc nói: Trương huyện trưởng bảo tôi tìm ngài, nhà đầu tư bên kia có người muốn chữ ký của ngôi sao, Trương huyện trưởng cũng không làm chủ được, dù sao chúng ta cũng không cho người ta phí biểu diễn, lại muốn ngôi sao người ta cho chữ ký chụp ảnh và vân vân thật sự cũng có chút không thích hợp, cho nên huyện trưởng nói trưng cầu ý của ngài một chút. Nói xong chỉ chỉ bên kia, Nhà đầu tư đều ở bên kia, đang ăn đặc sản của tỉnh chúng ta.

Vậy đi tới trước. Đổng Học Bân cất bước đi.

Cán bộ của phòng làm việc chính phủ huyện nhanh chóng đi ở phía trước mở đường, giúp Đổng bí thư chen đoàn người phía trước ra, một đường che chở Đổng bí thư tới quầy hàng ẩm thực.

Lão Trương. Đổng Học Bân kêu một tiếng.

Trương Đông Phương đang nói chuyện với nhà đầu tư lập tức quay đầu lại, đến đây nói: Học Bân.

Đổng Học Bân hỏi: Hạng mục giới thiệu thế nào? Tất cả mọi người có ý đồ đầu tư không?

Hạng mục ra đều phát xuống rồi, đã giới thiệu, bất quá rất nhiều người nhà đầu tư tâm tư cũng không ở chỗ này, vừa đến đây đã nghĩ muốn chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký của ngôi sao các loại. Trương Đông Phương cũng rất đau đầu, Cũng may ý nguyện đầu tư của mọi người vẫn là rất lớn, ngày hôm qua tin tức phát ra. Mấy nhà đầu tư trọng điểm cục chiêu thương bên kia liên hệ, cũng là ba người làm địa ốc xuống máy bay đầu tiên, bọn họ đều biểu thị có ý đồ đầu tư, cũng là xem chính sách ưu đãi của chúng ta có thể cho tâm lý của bọn họ ổn định hay không, còn có một ít nhà đầu tư khác cũng có hai người ký hợp đồng, có thể đã sớm xem trọng mấy hạng mục của huyện chúng ta, lần này đội hình ngôi sao vừa đến, cũng gia tăng lòng tin của bọn họ đối với huyện chúng ta, không có do dự trực tiếp ký. Kim ngạch tuy rằng không lớn, mấy hạng mục cộng lại cũng chỉ hơn mười triệu, nhưng ít nhất cũng là một bắt đầu tốt.

Đổng Học Bân khẽ gật đầu, Được.

Bên kia, có nhà đầu tư nói: Ồ. Đổng bí thư đến rồi à?

Đổng huynh đệ, cậu đã tới, có thể hay không xin mấy chữ ký của ngôi sao cho chúng tôi? Ha ha, tôi không phải truy tinh, nhưng con tôi và cháu gái tôi đêm qua gọi điện thoại cho tôi, ra lệnh cho tôi, phải xin chữ ký cho bọn nhỏ. Nhà của chúng tôi, địa vị của con tôi còn cao hơn tôi, nó là lãnh đạo, ha ha. Một nhà đầu tư đông bắc trước đó trò chuyện rất thân với Đổng Học Bân thậm chí xưng huynh gọi đệ nói.

Đổng bí thư. Tôi cũng muốn chụp ảnh cùng Chu lão sư.

Các người bên này tiện không? Tiện thì an bài cho mọi người một chút?

Đổng Học Bân trầm ngâm một lát, nói với bọn họ: Xin lỗi các vị, mọi người có thể không rõ ràng, ngôi sao thật ra không phải huyện chúng tôi dùng tiền mời tới. Một đồng tiền của phí biểu diễn cũng không có đưa, chỉ là chúng tôi dựa vào cái mặt già này cầu người ta tới. Đều là mọi người nể tình mới tới biểu diễn, chụp ảnh chung thật sự có chút. . . Ừm, thế nhưng chữ ký vẫn không có vấn đề, cái này tôi có thể đi thu xếp một chút.

Không trả phí biểu diễn?

Chữ ký cũng được.

Đúng vậy, có chữ ký là đủ rồi.

Đúng vậy, chúng ta cũng đừng làm khó Đổng bí thư, ngôi sao người ta là tới biểu diễn miễn phí, còn bắt người ta chụp ảnh chung và vân vân quả thật không tốt.

Nhà đầu tư cũng đều rất thông cảm, hơn nữa có vài nhà đầu tư thậm chí cũng trầm tư trong lòng, một đồng cũng không trả, chỉ dựa vào mặt mũi mời tới nhiều ngôi sao như vậy? Huyện Tiêu Lân này thật đúng là có thể, đáy cũng đủ dày, Đổng bí thư này rốt cuộc là nguồn gốc gì?

Đổng Học Bân cầm điện thoại đi xa một ít, gọi cho thư ký Tô Nham, A lô, tiểu Tô, cậu đang đi cùng các ngôi sao à? Đều đến đủ rồi?

Quá òn, âm thanh rất nhỏ, Tô Nham chỉ có thể lớn tiếng nói với điện thoại: Không có đủ, chỉ có Trần Oánh và đám người Chu lão sư, có vài ngôi sao đã trở về.

Đổng Học Bân nói: Được, cậu xin mọi người một ít chữ ký, bên tôi cần dùng.

Tô Nham ặc một tiếng, Bí thư, cái này. . . Cái này thích hợp không?

Cậu cứ nói là tôi nói, đương nhiên, cái này không bắt buộc, mọi người nếu như nguyện ý thì ký, không nguyện ý cũng không quan hệ. Đổng Học Bân nói.

Tô Nham nói: Được, tôi lập tức làm.

Chuẩn bị xong cậu tìm người tới bên sân ẩm thực, đem đồ cho Trương huyện trưởng là được. Đổng Học Bân nói xong thì cúp điện thoại, quay đầu lại tìm Trương Đông Phương, Lão Trương, tôi cho người ta an bài, một hồi chữ ký sẽ tới đây, tôi đi trước, bên này ông thu xếp một chút.

Trương Đông Phương nói: Không thành vấn đề, cậu bận của cậu.

Chuyện tình của Đổng Học Bân nhiều hơn so với Trương Đông Phương, bên này chữa cháy xong, hắn lại gấp gáp đi ra cổng công viên, đã bắt đầu chín giờ, người xếp hàng hẳn là cũng được giải tán, nhóm người xếp hàng đầu tiên trước đó trên cơ bản đều đã vào công viên, Đổng Học Bân muốn đi nhìn tình huống lưu lượng khách, cũng là không quá yên tâm, lúc đầu vừa nhìn, Đổng Học Bân nhất thời đau đầu.

Người xếp hàng lại có thể chen đầy cửa!

Đã tiến vào trong năm sáu ngàn người rồi, sao còn đông như thế?

Bên kia cục trưởng cục công an Thường Lâm đang mang theo người chỉ huy hiện trường, nhìn thấy Đổng Học Bân tới, Thường Lâm xoay người lại đến đây, Bí thư, người nhiều lắm.

Đổng Học Bân nói: Sao lưu lượng khách không giảm?

Tôi cũng không biết atiến vào một nhóm lại tới một nhóm, quả thật cuồn cuộn không ngừng, tiếp tục như thế còn chưa tới lúc dạ hội mở màn phỏng chừng sẽ vượt qua hơn một trăm ngàn người. Thường Lâm nói.

Tiếp tục như thế có thể không được. Đổng Học Bân chăm chú suy nghĩ chốc lát, nói: Lão Thường, ở đây giao cho ông, ông và đồng chí của cục công an cực khổ một chút, chỉ cần lưu lượng khách vượt hơn một trăm ngàn người, phải hạn chế bán vé, tuyệt đối không thể thả người đi vào như thế, công viên trung tâm tuy rằng có thể chứa hơn một trăm ngàn người cũng không thành vấn đề, nhưng cái này chỉ là trên lý thuyết, mọi người không có khả năng phân tán trong công viên, khẳng định có một ít chổ tập trung, ví dụ như xung quanh đài chủ tịch và sân khấu của dạ hội, đến lúc đó nếu thật sự để hơn một trăm ngàn người dồn đến đây, khẳng định là sẽ đứng không đủ, hơn nữa có thể xảy ra chuyện.

Thường Lâm nói: Một trăm ngàn làm hạn định?

Đúng vậy, một trăm ngàn người, nhiều hơn cũng không thể vượt hơn một trăm năm mươi ngàn người. Dự liệu của Đổng Học Bân đối với phương diện lưu lượng khách vẫn là rất thấp, chỉ có thể làm ra điều chỉnh lâm thời.

Thường Lâm cũng cười khổ nói: Được, bên tôi tận lực cam đoan hạn chế lưu lượng khách, ài, tôi rất buồn bực, huyện chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người đâu, sao ngày hôm nay tới nhiều người như vậy.

Đổng Học Bân nói: Thật ra nhiều đều là từ bên ngoài đến, toàn bộ đều vì dạ hội mà tới.

Cũng phải, lần này ngôi sao tới quá lớn. Thường Lâm cảm khái vạn phần, huyện Tiêu Lân bọn họ thật đúng là không có náo nhiệt qua như thế.

Một tiếng đồng hồ. . .

Hai tiếng đồng hồ. . .

Ba tiếng đồng hồ. . .

Buổi trưa mười một giờ rưỡi.

Lưu lượng khách của công viên trung tâm đã đột phá bốn mươi ngàn người, con số này còn đang không ngừng tăng, bất quá xu thế tăng cũng đã chậm lại, đương nhiên, không cần nghĩ cũng biết cái này chỉ là tạm thời, đợi sau buổi trưa mọi người cơm nước xong, đợi dạ hội văn nghệ buổi chiều gần bắt đầu, lưu lượng khách khẳng định còn có thể tăng vọt, theo tình thế hiện tại, một trăm ngàn người tuyệt đối là không đủ, mọi người quá nhiệt tình.

Bữa trưa đã đến.

Trương Đông Phương mang theo nhà đầu tư từ cửa hông đi ra, sau đó, Đổng Học Bân cũng mang theo các ngôi sao và một ít nhân viên công tác tách đoàn người ra từ cửa hông lái xe đi ra ngoài, tới tiệm cơm bọn họ chỉ định ăn, đúng vậy, cũng là tiệm cơm ngày hôm qua toàn bộ miễn phí thức ăn rượu nước.

Các ngôi sao đều nhìn quen loại tràng diện này, một chút cũng không coi là gì, có thể nói là kinh nghiệm sa trường, vừa trò chuyện vừa ăn rất ngon, có người còn đang cười thảo luận biểu diễn buổi tối.

Nhưng đồng chí của huyện Tiêu Lân cũng không trải qua qua trận thế lớn như vậy , cả đám đều mệt đến không nhẹ, có nhân viên công tác ngay cả giầy đều bị dẫm mất, tới tiệm cơm mới kêu người trong nhà mang giầy đến đây, một người chật vật hơn so với một người, thậm chí có chút lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi thiếu chút nữa ngã chết tôi rồi.

Anh thì tính cái gì, giầy tôi đều bị mất.

Dọa người thật, cái này cũng quá nhiều người rồi, mới buổi sáng mà thôi, đợi buổi chiều thì làm sao bây giờ?

Đổng Học Bân Cùng ngôi sao ăn cơm xong vừa đi ra tới, chợt nghe được tiếng nói của nhân viên công tác huyện Tiêu Lân từ mấy phòng bên cạnh, cũng biết mọi người ngày hôm nay thật sự là khổ cực, trận thế ngày hôm nay quả thật có chút lớn, khiến cho rất nhiều người cũng không thích ứng. Về phần Đổng Học Bân vì sao không có cảm giác không thích ứng, bởi vì Đổng Học Bân là sinh trưởng ở kinh thành, lúc trước đây, trong nhà mỗi năm mồng một tháng năm sẽ có hoạt động đi Thiên An Môn, cái này hầu như là lệ cũ, Thiên An Môn mồng một tháng năm, trận thế hiển nhiên còn lớn hơn so với ở đây, đó đều đã không phải là biển người đông nghịt có thể hình dung, bạn muốn đi nơi nào đều đi không được, chỉ có thể đi theo đoàn người, đoàn người đi chỗ nào, bạn mới có thể đi chỗ đó, thậm chí bạn muốn dừng lại nghỉ một lát đều không được, mấy ngàn người phía sau chen bạn đi tới, dừng đều dừng không được. Cho nên loại trận thế này Đổng Học Bân sớm đã thấy nhiều, tự nhiên cũng không có ngạc nhiên như nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân.

Reng reng reng.

Điện thoại vang lên.

Là phó bí thư Ngụy Chí Hiên gọi tới, Bí thư, tôi lão Ngụy, vừa rồi bên này lại có nhà đầu tư liên hệ chúng ta, chủ động đưa ra muốn tới lễ văn hóa chiêu thương của huyện chúng ta, muốn đầu tư khảo sát, bên tôi đã làm cho người đi sân bay và trạm xe lửa đón người.

Đổng Học Bân nói: Có bao nhiêu người?

Ngụy Chí Hiên vui vẻ nói: Ngày hôm nay liên lạc có hơn bảy mươi người, tính luôn đêm qua mới liên hệ chúng ta, đại khái ngày hôm nay hoặc là ngày mai có thể tới một trăm năm mươi người, nếu như có người đi cùng, hơn hai trăm người cũng không là vấn đề, tính thêm một trăm nhà đầu tư trước, giống như ba trăm nhà đầu tư chắc chắn tới, lúc này ngạch độ chiêu thương dẫn tư tuyệt đối có thể phá lịch sử của chúng ta!

Được! Đổng Học Bân cũng nắm nắm tay. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK