Cù gia.
Trong phòng ngủ.
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Huyên di. . .
Ừm. . . Ừm!
Kêu một tiếng dễ nghe!
Hô. . .Kêu . . . Cái gì!
Em kêu cái gì, embiết. . .
. . . Hảo ca ca, lão công ca!
Mỗi lần nghe Cù Vân Huyên gọi mình như thế, Đổng Học Bân đều cũng có chút chịu không nổi, trong lúc nhất thời tinh thần rung lên, có chút không được.
Cù Vân Huyên vượt qua vai của Đổng Học Bân cầm lấy đầu giường, vẫn đều là cô ấy ngồi ở trên, thời gian lâu như vậy, Huyên di trên người cũng đầm đìa mồ hôi, công tác cả ngày lúc đầu cũng rất mệt, hiện tại lại lăn qua lăn lại như thế nửa ngày, đối với một người ba mươi tuổi khẳng định là không tiêu. Bất quá trước đây Huyên di vẫn vô cùng cưng chiều đối với Đổng Học Bân, yêu cầu của Đổng Học Bân, Cù Vân Huyên tựa như cho tới bây giờ đều sẽ không nói chữ Không tự, giống như một người chị cả, chuyện gì đều nghe hắn, chuyện gì đều theo hắn, cho nên cho dù hiện tại Cù Vân Huyên đã có chút kiên trì không được, chân đều run run, nhưng cũng không có dừng lại.
Mệt mỏi?
Phù, em không có việc gì!
Vậy đến lượt anh.
Không cần, anh không tiện, phù phù, đừng động. . . Vết thương!
Cù Vân Huyên đã thở ra liên tục, lại theo ý tứ của Đổng Học Bân kêu vài tiếng Hảo ca ca, chợt nói không ra lời, chỉ có thể thở ra từng ngụm từng ngụm!
Tình hình chiến đấu rất kịch liệt ! ! !
Trong lúc hai người đang chiến đấu kịch liệt. Căn bản là không hề dấu hiệu báo trước, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, mở cửa chính là Tạ Tuệ Lan!
Đổng Học Bân trợn tròn mắt!
Tạ Tuệ Lan đứng ở cửa nhìn nhìn bọn họ, đôi mắt nheo lạ thành một đường.
Cù Vân Huyên cũng không biết động tĩnh phía sau, càng không biết Tạ Tuệ Lan vào, trong phòng tất cả đều là tiếng vang, cô ấy cũng nghe không được.
Ca ca! Hảo ca ca!
Cù Vân Huyên cắn răng ngâm khẽ.
Đổng Học Bân đã sắp khóc, Huyên di!
Cù Vân Huyên lúc này cũng phát giác không thích hợp, cái mông nhấc lên, theo ánh mắt của Đổng Học Bân quay đầu lại nhìn, sau đó sắc mặt ngay lập tức đỏ rực lên!
Tuệ Lan!
Đùa rất tốt?
Cô không phải. . .
Nước quá lạnh. Chỉ gội đầu, không tắm.
Cù Vân Huyên da mặt mỏng, lập tức từ trên người Đổng Học Bân leo xuống, kéo chăn, nhanh chóng đem thân thể của hai người che lại.
Trong phòng bầu không khí có chút xấu hổ.
Tạ Tuệ Lan ung dung cười cười, Ha ha, các người không cần để ý đến tôi, tiếp tục đi, Tiểu Bân, tiếp tục đi, Vân Huyên, tiếp tục lăn qua lăn lại với hảo ca ca của cô đi. Tạ Tuệ Lan lời này hiển nhiên có chút chế giễu Cù Vân Huyên.
Hảo ca ca. . .
Cù Vân Huyên cái cổ đều đỏ lên.
Bất quá đối mặt Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên luôn luôn không tỏ ra yếu kém, bình tĩnh một chút, nhìn về phía cô ấy nói: Ngày hôm nay là tôi sai, Tiểu Bân hiện tại là chồng cô, năm năm chi hẹn của chúng ta cũng chưa tới, bất quá Tiểu Bân là cha của Thiên Thiên, hai chúng tôi cũng rất lâu không gặp, thân thiết một chút cũng không quá phận.
Tạ Tuệ Lan nhìn cô ấy cười nói: Các người len lén thân thiết, tôi cũng không xen vào, bất quá hiện tại mặt trước của tôi làm cái này, có phải là không đem tôi để vào mắt?
Cù Vân Huyên nói: Tôi nghĩ cô đi tắm.
Đổng Học Bân nhanh chóng nói: Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, đều tại anh. Đều tại anh.
Bị Tạ Tuệ Lan gặp được, Đổng Học Bân cũng quấn quýt không gì sánh được!
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: Tôi thấy cũng là hai người ngủ trong phòng đi, tôi ở chỗ này đều có chút vướng bận, có phải không? Nói xong, xoay người nhẹ nhàng đi.
Đổng Học Bân cũng nóng nảy. Cuống quít xuống giường.
Tuệ Lan! Tuệ Lan!
Các người thân thiết đi.
Ai da! Tuệ Lan em đừng!
Nhưng vừa sốt ruột, Đổng Học Bân dưới chân bất ổn. Nhất thời từ trên giường ngã xuống, một tiếng bịc vang lên, đau đến nổi hắn kêu đau một tiếng, cái này ngã quá nặng!
Tiểu Bân! Cù Vân Huyên luống cuống, ngay cả thân thể không mặc quần áo cũng không quan tâm, vội vàng nhào đến.
Tạ Tuệ Lan mới ra phòng ngủ cũng sửng sốt một chút, nhìn lại, lập tức bước tới, Thế nào?
Đổng Học Bân đau đến nói không nên lời, vết thương trên đùi hiển nhiên bị rách ra, một dòng máu từ băng gạc đùi chảy ra, càng chảy càng nhiều!
Cù Vân Huyên cả kinh nói: Mau gọi xe cứu thương!
Tạ Tuệ Lan ánh mắt căng thẳng, cầm lấy điện thoại di động mu61n gọi.
Đổng Học Bân khoát khoát tay, hít vào nói: Đừng, anh không sao!
Tạ Tuệ Lan không khỏi phân trần nói: Đi bệnh viện nhìn rồi nói!
Đổng Học Bân thấy cô ấy bấm số điện thoại, không khỏi lớn tiếng nói: Anh thật sự không có chuyện gì!
Tạ Tuệ Lan dừng tay lại, cũng không gọi nữa, thở dài, đi tới cùng Cù Vân Huyên nâng hắn ngồi trên giường, Anh đó!
Cù Vân Huyên đau lòng đỏ con mắt, Rốt cuộc thế nào rồi, anh đừng dọa em được không!
Đổng Học Bân không lên tiếng, cởi băng gạc ra, nhìn vết rách trên đùi một chút, chịu đựng đau đớn nói: Vết thương nhỏ.
Cái này còn gọi là vết thương nhỏ?
Có thuốc sao? Còn có băng gạc?
Có, anh chờ chút em đi lấy!
Cù Vân Huyên ngay cả quần áo cũng không mặc, đi ra phòng khách tìm thuốc.
Tạ Tuệ Lan nhìn hắn, cúi đầu ấn huyết cầm máu cho hắn, Nhìn anh sau này còn dám lăn qua lăn lại nữa không.
Đổng Học Bân mi tâm có chút run, không cần nghĩ cũng biết là rất đau, Tuệ Lan, ngày hôm nay thật xin lỗi, anh cái này. . .
Tạ Tuệ Lan nói, Được rồi, đem thương xử lý tốt trước rồi nói, chút chuyện xấu của hai người em cũng không phải không biết, không có gì đâu.
Tớirồi. Cù Vân Huyên vào phòng.
Tạ Tuệ Lan nói: Tôi ấn cô bôi thuốc?
Cù Vân Huyên gật đầu, cẩn thận tới cực điểm đem thuốc bôi nhẹ lên trên miệng vết thương, thuốc vào có chút đau, lông mi Đổng Học Bân nhảy dựng hít vào một hơi, Cù Vân Huyên cũng là sắc mặt căng thẳng, càng thêm cẩn thận.
Thuốc đã bôi xong.
Tạ Tuệ Lan tiếp nhận băng gạc bắt đầu băng bó cho Đổng Học Bân.
Một vòng. . .
Ba vòng. . .
Năm vòng. . .
Máu cuối cùng cũng là ngừng. Không chảy ra nữa.
Cù Vân Huyên thở phào nhẹ nhõm.Còn có chỗ nào bị thương?
Đổng Học Bân miễn cưỡng cười cười, Không có, cảm ơn.
Tạ Tuệ Lan nói: Trước dìu hắn nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Cù Vân Huyên ừm một cái, cùng Tạ Tuệ Lan kê gối đầu cho Đổng Học Bân để cho hắn nằm.
Làm xong những cái này, Cù Vân Huyên mới phát hiện trên người mình vẫn trần như nhộng, vội mặc áo sơmi vào, sau đó canh giữ ở bên giường yêu thương không ngớt nhìn Đổng Học Bân.
Tạ Tuệ Lan cũng không đi, ngồi ở trên giường vuốt tay của Đổng Học Bân, thưởng thức đầu ngón tay hắn, Cảm giác tốt hơn không?
Đổng Học Bân nói: Ừm. Tốt hơn nhiều.
Tạ Tuệ Lan nắm ngón trỏ của hắn nói: Sau này cẩn thận một chút. Nói xong, cô ấy nhìn hướng Cù Vân Huyên nói: Ngày hôm nay thật ra trách tôi, con người tôi cô cũng biết, ngoài miệng không buông tha người. Ha ha.
Cù Vân Huyên nhìn cô ấy nói: Trách tôi, không nên tại trước mặt cô. . .
Tạ Tuệ Lan nói: Chuyện các người có đứa nhỏ tôi đều cam chịu, chút chuyện này tính là cái gì, cô cũng có nhu cầu, tôi biết.
Cô lại chế giễu tôi.
Ha ha, không có.
Buổi tối thế nào? Tiểu Bân như vậy cũng không thể cho hắn nằm sô pha, chỗ đó ngay cả chân đều không duỗi ra được, sẽ làm vết thương hắn tái phát. Cù Vân Huyên nói.
Các người ngủ trong phòng đi.
Đừng, cô đang mang thai, càng không thể cho cô ngủ sô pha. Cũng là các người ngủ đi.
Tạ Tuệ Lan vừa nghe, cũng không nói cái gì.
. . .
Mười giờ hơn.
Trong phòng ngủ.
Xoạch. . .
Phốc. . .
Âm thanh cởi nút và quần áo trên ghế không dứt bên tai.
Đổng Học Bân hiện tại đã tốt hơn nhiều, bất quá vẫn làm bộ đang ngủ, dựng thẳng cái lỗ tai nghe động tĩnh phía trước, vài giây sau, Đổng Học Bân cảm giác trên giường năng hơn, sau đó bên trái tay đụng phải một mảnh da thịt mềm mại, cảm giác rất mịn màng, khẳng định là Tạ Tuệ Lan.
Trong phòng tối thui.
Đèn bị tắt đi.
Đổng Học Bân không dám lộn xộn, nằm một chổ miên man suy nghĩ.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Ban đêm mười hai giờ. Đổng Học Bân vẫn không ngủ.
Không được, vừa rồi cùng Huyên di tiến hành tới phân nửa bị cắt đứt, còn chưa có đã ghiền.
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, rốt cục không nhịn được đưa tay mò lấy đùi của Tạ Tuệ Lan, rất trơn, rất thon thả, đặc biệt có cảm giác.
Làm gì? Tạ Tuệ Lan đột nhiên nói.
Đổng Học Bân sợ đến kinh ngạc.Em chưa ngủ?
Ngủ, bất quá bị tên nhóc anh sờ tỉnh.
Khụ khụ, em xem hai ta có phải là. . . Thời gian dài như vậy, đúng không?
Anh thật đúng là dám nói, Tạ tỷ anh còn đang mang thai.
Cái này không phải không còn tới ba tháng sao?
Em thấy, tên nhóc anh cũng là không thương em.
Làm gì có, anh kiềm chế chút, khẳng định không có việc gì.
Nói xong cũng không chờ Tạ Tuệ Lan từ chối, Đổng Học Bân chuyển đầu, chậm rãi tới trên người Tạ Tuệ Lan, nhưng tác động vết thương, hắn lại đau.
Tạ Tuệ Lan đẩy đẩy hắn, nhưng không dám cố sức, Sẹo lành là quên đau phải không?
Đổng Học Bân cười khổ, Tôi hiện tại đều thành người tàn tật, ài.
Tạ Tuệ Lan cười dài nói: Vừa cùng Vân Huyên làm xong đã muốn đụng Tạ tỷ anh? Ừm?
Ặc, vậy sao làm?
Tắm rửa đi rồi nói.
Anh cũng không động đậy được, sao tắm rửa?
Tạ Tuệ Lan im lặng một hồi, bất đắc dĩ nói: Được rồi, ngày hôm nay thấy anh giải quyết nan đề trường học bên kia, Tạ tỷ anh thưởng cho anh một lần, ha ha.
Em nói là. . .
Ngồi dựa vào đầu giường.
A!
Đổng Học Bân thành thật dựa vào.
Dưới ánh trăng, Tạ Tuệ Lan lắc đầu, đỡ vai của Đổng Học Bân dùng tư thế vừa rồi giống Cù Vân Huyên ngồi xổm trên đùi Đổng Học Bân, Hôn Tạ tỷ anh một cái.
Ừm. Đổng Học Bân hạ thấp người hôn một cái.
Tạ Tuệ Lan cười cười, Hôn một chút.
Ai da em nhanh lên một chút đi, gấp chết anh. Đổng Học Bân lại hôn cô ấy, môi vừa chia ra, Đổng Học Bân cảm giác được Tạ Tuệ Lan ngồi xuống, thở hốc kinh ngạc!
Phù!
Tạ Tuệ Lan cũng thở ra một hơi thật dài!
Ván giường nhất thời vang lên, âm thanh lò xo có thể nghe được rất rõ ràng.
Đổng Học Bân thoải mái vô cùng, không chỉ là trên thân thể, còn có trên tâm lý, hắn vừa làm với Huyên di, lại cùng với Tuệ Lan.
Cái này có tính là song phi không? ? ( threesome - ố là la )
Mặc kệ có tính hay không, Đổng Học Bân đều nghĩ là một đột phá rất lớn! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh