Buổi chiều.
Đại viện huyện uỷ.
Tuyên đọc xong thư nhâm mệnh, Đổng Học Bân rốt cuộc chính thức tiền nhiệm.
Đón gió cho Đổng Học Bân trong phòng nhỏ xong, Mạnh Nhất Quang không ở lâu, bảo tài xế lái xe trở về, lúc gần đi Đổng Học Bân thấy Mạnh Nhất Quang ôm dạ dày hình như có chút khó chịu, biết ông ta khẳng định là không được, đồ ăn thật sự quá bình thường, hơn nữa đồ ăn mặn không nhiều, đều là cái loại một mặn ba canh, đối với Đổng Học Bân không thịt không vui mà nói ăn cũng có chút thống khổ, bất quá cũng may hắn có thể chịu được, cũng xua đuổi ý nghĩ, coi như là thể nghiệm sinh hoạt gian khổ mộc mạc một lần, cũng không có gì.
Xe vừa đi, mọi người liền xoay người.
Ở đây đều là thành viên lãnh đạo huyện, bất quá Đổng Học Bân còn chưa có nhận thức toàn bộ, vừa rồi lúc ăn cũng không người giới thiệu cho mình, hắn còn không biết ai.
Đổng huyện trưởng. Khương Phương Phương kêu hắn một tiếng.
Đổng Học Bân lập tức nhìn về phía cô ấy nói: Khương huyện trưởng?
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Chúng ta nói chuyện chút, đi phòng làm việc của tôi.
Đổng Học Bân lên tiếng, theo bóng lưng của Khương Phương Phương vào ký túc xá.
. . .
Phòng làm việc huyện trưởng.
Trong phòng bài biện rất đơn sơ, máy vi tính cũng là cái loại màn hình chiếu, rất cũ.
Đổng Học Bân vốn tưởng rằng phòng làm việc của lãnh đạo huyện chủ yếu sẽ có khác biệt, không ngờ cũng là cái tình huống này.
Ngồi đi. Khương Phương Phương đi tới trước phích nước nóng, cầm một cái ly Không có trà, nước lọc được chứ?
Tôi tự mình đến. Đổng Học Bân khách khí một chút, thấy cô ấy vẫn không nói gì, không thể làm gì khác hơn là nói: Được. Cảm ơn. Hắn không phát hiện máy nước uống, cũng không phát hiện ra tủ lạnh các loại, bất quá vừa rồi dưới lầu tựa như nhìn thấy phòng nước, nước nóng hẳn đều là lấy từ chổ đó, loại nước này thật ra không vấn đề gì, bất quá vôi chút mùi phèn, ài, Đổng Học Bân cũng bất chấp cảm khái, có thể cũng là dần dần làm quen hoàn cảnh công tác gian khổ bên này đi.
Tình huống bên này của chúng tôi cậu cũng nhìn thấy. Khương Phương Phương đi qua ngồi xuống sô pha, nói: Đại khái là như thế. Cậu vừa tới có thể sẽ không quen, bất quá chậm rãi là tốt rồi.
Đổng Học Bân gật đầu, chờ cô ấy nói.
Chúng ta còn chưa quen thuộc, cậu với tôi có thể cũng không quá lý giải. Cho nên gặp mặt, hai ta cũng tiếp xúc lẫn nhau một chút. Khương Phương Phương nghiêm trang nói.
Đổng Học Bân cười cười Tôi cũng có ý này.
Vậy tốt, nhìn hồ sơ của cậu, trước đây công tác qua tại cục chiêu thương?
Ừm, cục chiêu thương huyện Duyên Đài, công tác nửa năm.
Tư liệu của cậu lãnh đạo đánh giá năng lực chiêu thương nổi bật, vậy đến lúc đó cái này giao cho cậu.
Cái này. . . Được, tôi làm hết sức.
Còn có phân công công tác khác của cậu, lúc đầu ngày hôm nay là có thể ra. Bất quá Mông bí thư đi tỉnh không biết lúc nào trở về, cho nên qua vài ngày rồi nói sau, trong lúc này cậu có kế hoạch gì có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi, sinh hoạt cũng vậy.
Được, tôi mau chóng làm quen hoàn cảnh.
Vậy tôi chờ mong biểu hiện sau này của cậu.
Giao lưu đơn giản vài câu, hai người không nói cái gì nữa, dù sao cũng vừa mới tiếp xúc.
Khương Phương Phương chậm rãi cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho một người Mã chủ nhiệm, đến phòng làm việc của tôi một chút. Cúp điện thoại. Cô ấy xoay người lại nhìn về phía Đổng Học Bân, vươn tay nói: Trước hết như vậy?
Đổng Học Bân nắm tay cô ấy Vậy tôi đi về trước.
Cửa mở, một người nam hơn ba mươi tuổi đi đến Khương huyện trưởng. Đổng huyện trưởng.
Khương Phương Phương thản nhiên nói: Dẫn Đổng huyện trưởng đi phòng làm việc đi.
Mã Bân đưa tay ra mời Đổng huyện trưởng. Mời đi bên này.
Ra phòng làm việc huyện trưởng, Đổng Học Bân trong đầu còn lưu lại thần thái và dáng người của Khương Phương Phương, trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, Đổng Học Bân phát hiện Khương huyện trưởng là một người tính cách đặc biệt nhạt, thần thái rất nhạt, mỉm cười rất nhạt, tính tình rất nhạt, nắm tay rất nhạt, nói cũng rất nhạt, tựa như đối với chuyện gì cũng không quá quan tâm, tựa như chuyện gì đều không có biện pháp dao động cô ấy, thế nhưng một lần ngoại lệ duy nhất cũng là Khương Phương Phương vừa thấy mình, lúc Mạnh bộ trưởng giới thiệu cho hai người nắm tay, Đổng Học Bân nghĩ Khương Phương Phương nhìn chằm chằm hai mắt của mình nhìn rất lâu, cũng không biết là có ý gì, nhưng sau lần đó thần thái của Khương huyện trưởng đều là một loại bình tĩnh đến buồn chán.
Cái ánh mắt kia có phải là có chút không tầm thường không?
Khương huyện trưởng sao lại nhìn mình như thế? Ra oai phủ đầu? Không phải, cái này tính là ra oai phủ đầu cái gì?
Nghĩ không rõ ràng, Đổng Học Bân cũng sẽ không suy nghĩ, chậm rãi lý giải rồi nói sau, mình vừa tới, khẳng định muốn có một quá trình.
Vì vậy Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: Mã chủ nhiệm, anh là?
Mã Bân vỗ cái trán, mỉm cười nói: Đã quên tự giới thiệu, tôi là chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện Mã Bân.
Chính phủ huyện? Đó chính là lãnh đạo trực tiếp của Diêu Thúy? Đổng Học Bân bắt tay với gã Xin chào Mã chủ nhiệm, sau này khẳng định không thể thiếu phiền phức anh.
Không có việc gì, sau này có chuyện gì ngài phân phó tôi một tiếng là được, làm việc vì lãnh đạo là chức trách công tác của phòng làm việc chúng tôi.
Lúc xuống lầu đi ngang qua phòng làm việc, Đổng Học Bân còn cố ý nhìn vào trong khoa thư ký một chút, cũng không thấy Diêu Thúy, lúc tới tìm không thấy, buổi trưa lúc ăn cũng vậy, phỏng chừng Diêu Thúy là xin nghỉ? Bị bệnh? Buổi tối phải đi gặp mới được.
Nghĩ như vậy, phòng làm việc của mình cũng tới.
Mã Bân mở cánh cửa Đổng huyện trưởng, đây là phòng làm việc của ngài, hai ngày nay tôi đã cho người quét dọn sạch sẽ.
Bố trí bên trong không khác phòng làm việc huyện trưởng, máy vi tính rất cũ, bàn công tác cũng có chút biến chất, bất quá cũng may đều rất sạch sẽ, được thông qua được.
Mã Bân lại lấy ra một chìa khoá tới Đây là chìa khoá gia thuộc viện, nhà ở tôi cũng cho thu dọn được rồi. Dừng một chút, Mã Bân cười khổ nói: Bất quá xe thì bên này có thể tạm thời không có, huyện chúng ta điều kiện tương đối kém, cũng là Mông bí thư và Khương huyện trưởng có đặc biệt, xe công đều là dùng thay phiên, thật ra có chuyện quan trọng nói đều là xin trước hai ngày, sau đó mới có thể dùng xe, nếu không cùng ngày có thể phần lớn thời gian không có xe, ừm, chỉ có vài chiếc, cho nên lãnh đạo dùng tương đối nhiều.
Được, tôi đã biết.
Mã Bân nói rất khách khí, cũng không thể không khách khí, một người là phó huyện trưởng, còn muốn tiến vào thường ủy huyện ủy, một người chủ nhiệm phòng làm việc chính phủ huyện, cơ bản cũng là đại quản gia phụ trách hậu cần của lãnh đạo chính phủ huyện, kém vài chữ, thực quyền cũng kém rất lớn.
Nhưng lại có một nguyên nhân then chốt nhất.
Đổng Học Bân bổ nhiệm cũng không phải phó huyện trưởng bình thường, mà là được bổ nhiệm làm thường vụ phó huyện trưởng huyện Trinh Thủy!
Thường vụ phó huyện trưởng tại chính phủ huyện là gần với huyện trưởng, cũng là phân công quản lý chuyện của chính phủ huyện, cho nên Mã Bân tự nhiên phải nói năng cẩn thận. ! . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh