Một mảng màu đen.
Cái gì cũng nhìn không thấy.
Đổng Học Bân hình như là đang nằm mơ, nhưng đầu rất đau, lại có một chút tỉnh táo, mơ mơ màng màng rồi chậm rãi mở mắt, một tia ánh sáng nhất thời đâm vào mắt.
“Ôi chao! Chói mắt!”
“Chủ nhiệm Đổng tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
“Nhanh đi kêu Nguyệt Hoa Khu trưởng!”
“Gọi bác sĩ trước đi! Nhanh lên!”
Đổng Học Bân suy yếu nhìn đèn trên trần nhà, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như trời đã tối, hắn biết tám phần là mình đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện, trong chốc lát Đổng Học Bân cũng nhớ lại sự việc trước khi ngất xỉu, sau khi đón Khu trưởng Nguyệt Hoa rơi xuống ở khu ủy đại viện, hắn đã không ý thức được chuyện gì nữa. Thử giật giật cánh tay, cách tay rất đau, có chút không thể nâng cánh tay lên được, mặt trên tựa như còn bị băng bó băng gạc, trong mũi vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc, bên tai cũng truyền đến tiếng vang tí tách cả dụng cụ y tế.
“Chủ nhiệm” Là giọng của Cảnh Tân Khoa, “Ngài cảm thấy thế nào rồi?”
Đổng Học Bân nhìn về hướng phát ra âm thanh, “Tôi ngủ bao lâu rồi? Đây là chỗ nào?”
Cảnh Tân Khoa nói: “Ngài hôn mê bảy tám tiếng rồi, đây là bệnh viện số 1 của khu”.
“Tôi cảm thấy vẫn ổn, không có chuyện gì lớn đâu?” Đổng Học Bân thử nhấc chân, muốn ngồi dậy, “Nào, Tân Khoa, đến giúp tôi một tay”.
Cảnh Tân Khoa cùng một cô hộ sĩ chạy nhanh đến, một trái một phải cẩn thận dìu hắn ngồi dậy nói: “Theo như phim chụp, tay trái và tay phải của ngài bị thương ở những mức độ khác nhau, phần lưng và chân cũng bị thương, cần điều dưỡng một thời gian”.
Đổng Học Bân nhăn mặt nhíu mày, “Có nghiêm trọng như vậy sao?”
“Như vậy đã là may mắn lắm rồi” Cảnh Tân Khoa trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Lúc đưa ngài vào đây, chúng tôi nói với bác sĩ rằng ngài liên tiếp đốn bảy tám người nhảy thừ tầng sáu xuống, các chuyên gia đều nói cánh tay ngài nhắm chừng không giữ được. Thậm chí còn có khả năng tê liệt toàn thân, lúc ấy tất cả mọi người đều rất sợ hãi, nhưng kết quả sau khi kiểm tra lại, mới phát hiện ra chỉ là bị tổn thương, vài bác sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, nói chỉ cần một hai tháng là có thể phục hồi, sẽ không lưu lại di chứng gì hết, nên ngài cứ yên tâm đi”.
Lúc này, bác sĩ khoa chỉnh hình đến kiểm tra lại cho Đổng Học Bân, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bác sĩ hiểu rất rõ tầm quan trọng của bệnh nhân này, Bí thư khu ủy và Khu trưởng đều hạ mệnh lệnh xuống, bất luận thế nào cũng phải cứu người. Nhưng mà hiện tại xem ra, không cần phải lo lắng nữa rồi, trong lòng bác sĩ cũng có vạn phần hồ nghi, thật sự không nghĩ ra một ngưởi sau khi chịu rất nhiều chấn thương trên cơ thể, lại có thể chỉ ở trình độ tổn thương gân cốt, xương cốt của Chủ nhiệm Đổng này làm bằng cái gì vậy? Con mẹ nó,quá rắn chắc đi! Nếu đổi lại là người khác, đừng nói hai cánh tay bị liệt , thắt lưng và xương cổ sợ cũng cũng bị dập gãy.
Bác sĩ lại nhìn sâu vào trong mắt Đổng Học Bân. Bị năng lực chống đỡ của hắn mà kinh hãi, nếu ai cũng đều giống như Chủ nhiệm Đổng, phòng khám khoa chỉnh hình sớm muộn cũng phải đóng cửa.
Thật ra Đổng Học Bân nếu không phải là trước lúc hôn mê bất tỉnh chưa kịp dùng REVERSE để lấy lại cơ thể trước lúc đó, hiện tại cho dù đưa đến bệnh viện cũng kiểm tra không ra có thương tích gì, hiện tại hai tay bị gãy xương, chủ yếu vẫn là khi đón Nguyệt Hoa Khu trưởng đã bị đánh sâu vào, những vết thương trước đó, sau khi dùng REVERSE đã trở lại như cũ. Có điều nếu biết sẽ đến bệnh viện, phải kiểm tra ra kết quả. Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị dùng REVERSE, bằng không liền không giải thích rõ ràng được, không ai bị thương lại có thể bình phục nhanh như vậy, chỉ có thể chờ tĩnh dưỡng.
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Cảnh Nguyệt Hoa âu phục trên người vẫn dính đầy bụi đất, đang thong thả bước đến, không ít người lục tục theo sau. Có lãnh đạo khu, có cán bộ khoa viên được Đổng Học Bân cứu, bọn họ rất nhiều người đều bị thương, có người còn chống gậy.
Tiến vào phòng bệnh, Cảnh Nguyệt Hoa liền nhanh chóng nói: “Tiểu Đổng thế nào rồi?”
Bác sĩ đáp: “Vừa kiểm tra qua. Vẫn giống như kết luận, không có việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là lại có thể bình phục lại”.
Cảnh Nguyệt Hoa gật gật đầu, đi qua đó, nhìn lên giường Đổng Học Bân.
“Nguyệt Hoa Khu trưởng” Đổng Học Bân vừa động chân, muốn ngồi dậy.
“Anh cứ nằm đấy” Cảnh Nguyệt Hoa đẩy bả vai hắn lại, “Hiện tại anh đang bị thương, quan trọng nhất chính là dưỡng thương cho thật tốt, cái gì cũng không cần nghỉ, những việc khác không cần lo”.
Đổng Học Bân ừm một tiếng, nhìn mọi người ở đằng sau, “Mọi người… cũng không sao chứ?”
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày nói: “Đều là những người được anh cứu, chỉ có Tiểu Vương bị gãy xương đùi, những người khác đều không có thương gì lớn, chỉ bị thương ngoài da mà thôi”.
Đổng Học Bân trong lòng nói vậy là tốt rồi, mọi người không có việc gì, hắn bị thương như thế này cũng không phải là vô ích, nhất là Cảnh Nguyệt Hoa, nhìn trên người cô chỉ bị dính chút tro bụi cùng bùn đất, cả người lại vẫn là bộ dáng tinh thần sáng lạn như vậy, Đổng Học Bân trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một cái, nếu có chuyện không hay xả ra với Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân khẳng định sẽ hối hận cả đời.
Hai nữ khoa viên đứng đằng sau nhìn thấy Đổng Học Bân người đầy băng vải, bỗng nhiên khóc lên.
“Chủ nhiệm Đổng... Cảm ơn ngài!”
“Hu hu... Cảm ơn ngài”.
Hai cô khóc như vậy, thu hút rất nhiều người xung quanh .
Một cô hộ sĩ cũng ở đó buổi chiều lúc Đổng Học Bân nhập viện, sau khi chuyện ở đại viện khu ủy, nghe nói Đổng Học Bân đã lấy tính mạng mình ra đánh bạc để cứu người, nước mắt cũng tí tách rơi, đặc biệt cảm động, hận không thể tận mắt chứng kiến cảnh lúc đấy.
Những người ở trên đỉnh tòa nhà lúc đó như tìm được đường sống trong chỗ chết bây giờ cũng đều cảm kích nói lời cảm tạ với Đổng Học Bân, trong suốt bảy tám tiếng, cuối cùng bọn họ đã có thể nói được tiếng “Cảm ơn” .
Đổng Học Bân chịu không nổi cảnh này, vội nói: “Mọi người đừng như vậy, nhưng đừng như vậy, đều là đồng sự trong khu, giúp đỡ lần nhau là chuyện nên làm mà? Tôi tin rằng nếu tôi là người gặp nguy hiểm, mọi người chắc chắn cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu được, đều là việc nên làm cả, cho nên... đừng khóc nữa” Đa số những người trong bọn họ Đổng Học Bân đều không biết tên, chỉ là có điểm nhìn quen mắt, biết là làm việc ở khu chính phủ.
Trong chốc lát, phòng bệnh lại có thêm vài người, có vài người là nhân viên văn phòng đường phố Quang Minh, có người là người nhà khoa viên được hắn cứu, bệnh viện bên cạnh cũng là một chỗ tránh nạn, mọi người nghe nói Đổng Học Bân đã tỉnh, liền đều đến thăm hắn, người phụ trách bệnh viện cũng xuống một chuyến.
Trong phòng bệnh nhất thời kín người.
Một ít cán bộ còn tốt, Nguyệt Hoa Khu trưởng ở trong này, bọn họ cũng biết không thể đoạt cơ hội nói chuyện của lãnh đạo.
Nhưng một số người nhà lại không cố kỵ như vậy, ríu ra ríu rít địa cảm tạ loạn hết cả lên
“Chủ nhiệm Đổng! Ngài thật đúng là người tốt!”
“Nếu không có ngài, con gái tôi đã không có mạng mà trở về rồi”.
“Cảm ơn, cảm ơn”.
Đổng Học Bân cuống quít ứng phó, cả nửa ngày nói câu không cần khách khí không cần khách khí.
Thấy như thế, Cảnh Nguyệt Hoa quay đầu nhìn mọi người nói: “Không còn sớm nữa, mọi người đều trở về đi, có cái gì muốn nói ngày mai nói sau, còn để cho Tiểu Đổng nghỉ ngơi chứ”.
“Đúng thế”.
“Để cho Chủ nhiệm Đổng dưỡng bệnh đi”.
“Chủ nhiệm Đổng, vậy chúc ngài sớm bình phục”.
“Chúng ta đi, ngài dưỡng bệnh cho tốt nhé”.
Lúc này mọi người mới rời khỏi phòng bệnh, cuối cùng Cảnh Nguyệt Hoa cũng bảo cô hộ sĩ đi ra ngoài nốt, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là cô cùng Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vừa thấy thế, liền hỏi: “Cảnh Khu trưởng, tình hình bên chúng ta thế nào rồi?”
“Lại xảy ra them năm dư chấn nữa, lần đầu có vẻ nghiêm trọng, bốn làn còn lại cũng đưuọc coi là không có gì lớn”.
“Vậy số người gặp nạn…”
Cảnh Nguyệt Hoa trầm mặc nói, “...Đã hơn một vạn rồi, con số thương vong còn đang tăng lên”.
Đổng Học Bân hít vào một hơi, tâm tình cũng trầm xuống, hắn có thể cứu được một hai người, nhưng lại không cứu được mấy ngàn mấy vạn người, chỉ có ở trước mặt thiên nhiên, mới có thể cảm nhận được loại cảm giác bất lực này.
Đã hiểu tình huống trước mắt, Đổng Học Bân thấp giọng nói: “Chị cũng về sớm đi”.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt ừm một tiếng, nhưng không có hành động gì, với tay lấy cho hắn cái chăn.
“Trong Khu không thể thiếu chị đến chỉ huy điều động” Đổng Học Bân nói: “Nhất là trong thời điểm quan trọng này, chị cũng đừng lo cho tôi, mệnh tôi lớn lắm, trời có sập xuống cũng chết không được”.
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn lên bát cháo trên chiếc bàn nhỏ nói, “Đói bụng không?”
Đổng Học Bân lắc đầu, “Không đói bụng, không có khẩu vị gì”.
“Không có khẩu vị cũng phải ăn, nhìn cậu ăn xong tôi sẽ đi” Cảnh Nguyệt Hoa không khỏi phân trần bưng bát cháo lên, không phải thực sự ôn nhu gì dùng thìa múc cháo, đưa tới miệng hắn.
“Tôi thực không đói bụng” Đổng Học Bân cười khổ, “Chị về luôn đi”. Sợ đúng lúc đó có người tiến vào, Đổng Học Bân nói chuyện cũng rất chú ý.
“Tôi nghe nói một ngày nay cậu chưa ăn gì! Không đói bụng cũng phải ăn!” Cảnh Nguyệt Hoa căn bản không nghe hắn, cau mày nói: “Há mồm”.
Bất đắc dĩ, cánh tay Đổng Học Bân cũng không động đậy được, không có cách nào cầm lấy bát, đành phải há mồm, đem thìa tiến vào miệng uống một ngụm, rất nhanh, thìa thứ hai lại tới.
Đổng Học Bân uốănng, ngay cả thời gian để thở cũng hầu như không có .
Khu trưởng Nguyệt Hoa hiển nhiên là không biết chăm sóc người khác, có điều Đổng Học Bân lại vẫn nắm được hành động có ý cảm tạ của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân hiểu rõ ràng cô không phải cái loại tính cách có thể nói những câu buồn nôn, cho nên mới lấy hành động hành để thể hiện. Ăn cháo do Cảnh Nguyệt Hoa đút, trong lòng Đổng Học Bân cảm thấy rất ấm áp, nhắm chừng loại đãi ngộ này ngay cả người nhà Cảnh Nguyệt Hoa cũng không chắc đã được hưởng thụ, trong lúc nhất thời cũng có khẩu vị.
Đổng Học Bân to gan nói: “Vậy, lại rửa cho tôi một quả táo được không?”
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn hắn, rồi cầm táo đi rửa.
Đổng Học Bân vội hỏi: “Đừng đừng, tôi đùa đấy, đùa đây”.
...
Sau cuộc địa chấn cũng đã được tám tiếng rồi.
Giao thông liên lạc ở các nơi cũng dần được khôi phục.
Sự việc xảy ra lúc trưa ở đại viện khu ủy, hành động điên cuồng của Đổng Học Bân lập tức được truyền lên, nếu không phải lúc ấy Bí thư khu ủy và Khu trưởng đều ở hiện trường, tin tức cũng là chính miệng một vài cán bộ có uy tín nói ra, thì mọi người đềuthấy rất khó tin .
Từ trên tầng sáu!
Lấy tay đón?
Còn liên tục đón bảy tám người??
Cuối cùng còn chỉ bị gãy xương? Tay không sao?
Tất cả mọi người nghe được chuyện này đều cảm thấy thật điên cuồng !
Phàm là cán bộ công tác ở khu Nam Sơn, đều đã nghe qua một ít về sức chiến đấu của Đổng Học Bân, nhưng ai cũng thật không ngờ rằng sức chiến đấu của Đổng Học Bân lại đạt tới mức độ này!
Đây là con mẹ nó năng lực chống đỡ gì chứ!
Ngươi hai cánh tay con mẹ nó làm bằng thép hay sao??