Buổi sáng.
Đi làm.
Cái này coi như là lần đầu tiên đi làm chân chính khi dọn đến địa điểm làm việc có hoàn cảnh rất ác liệt, tâm tình của mọi người đều rất phức tạp, ngay cả Đổng Học Bân và Trương Đông Phương cùng đông đảo thường ủy huyện ủy đều là như nhau, lúc đầu muốn vào một cung điện xa hoa, kết quả hiện tại cung điện không có, bị Đổng Học Bân nói một câu phá sạch, bọn họ chỉ có thể làm việc trong dãy phòng xếp như vậy, trong lòng thay đổi vẫn là rất khó chịu.
Đổng Học Bân cảm thụ được tâm tình dao động của mọi người, nhưng không có biện pháp nói cái gì, bởi vì hắn nhìn hoàn cảnh bên này cũng quá kém, dãy phòng xếp, thậm chí ngay cả phòng ban vệ sinh của một ít hương trấn cũng không bằng, phòng ban vệ sinh của huyện bọn họ tuy rằng cũng là loại phòng này, nhưng ít nhất là phòng ít hơn, cũng là mấy gian phòng mà thôi, nhân viên tương đối đơn giản, nhưng bọn họ hiện tại? Bọn họ đây là khu làm việc của vô số phòng ban huyện ủy chính phủ huyện xác nhập tại một dãy phòng xếp, đập vào mắt đều là người, hơn nữa vô cùng loạn, mặc dù có nguyên nhân vừa dọn đến còn chưa có điều chỉnh tốt, thế nhưng cái điều chỉnh này cũng điều chỉnh không được chổ nào, bởi vì không gian ở đây nhỏ, phòng liền kề phòng, thậm chí căn bản là không có cách âm, ở trong sân có thể nghe được máy đánh chữ điện thoại hay tiếng nói đủ loại tạp âm bên trong, bộ tuyên truyền kề bên ủy ban kỷ luật, ủy ban kỷ luật kề bên phòng làm việc huyện ủy, loạn cực kỳ.
A! Đó là văn kiện của chúng tôi!
Không phải chứ? Chúng tôi vừa để ở đây!
Anh mở ra nhìn đi! Là của chúng tôi!
À, thật đúng vậy, ài, đều lộn xộn cả.
Trong sân cũng có rất nhiều đồ của các phòng ban, không có biện pháp, không gian trong phòng không đủ, người đều không tiến vào được, đồ tự nhiên cũng không có chỗ để, chỉ có thể tìm chỗ bên ngoài. Còn phải tìm mái hiên loại địa phương này, nếu không trời mưa thì chết cả đám.
Dù sao cái cảnh tượng này đã có thể tưởng tượng.
Một chữ hình dung cũng là kém, hai chữ hình dung -- cực kém!
Mạnh Hàn Mai lúc này từ bên trong đi ra, vừa nhìn đến Đổng Học Bân thì đem hắn kéo lại, bắt đầu nói: Bí thư, ngài xem cái này đi, cần ngài ký tên.
Đổng Học Bân nhìn một cái, rồi ký, Mọi người công tác thích ứng chưa?
Mạnh Hàn Mai giả khuông giả dạng nói: Đều rất thích ứng. Mọi người cũng lý giải, sau đó. . .
Nói thật đi. Đổng Học Bân ngắt lời nói.
Mạnh Hàn Mai cười khổ một tiếng, Rất không thích ứng, chúng tôi những lãnh đạo còn có thể nhịn, nhưng người phía dưới oán giận rất lớn. Hoàn cảnh công tác ở đây thật sự kém quá, chủ yếu là có một số việc dễ loạn, không tiện công tác.
Đổng Học Bân nói: Cũng chỉ có thể như vậy trước, chị trấn an mọi người một chút đi, hơn nữa chuyện sửa chữa lại đại viện huyện uỷ cũ các người tranh thủ làm, bên kia chuẩn bị xong, chúng ta cũng có thể mau trở về. Nói cho mọi người, cái hình thái này sẽ không kiên trì lâu, cổ vũ cho mọi người, ngàn vạn lần không nên vì vậy làm lỡ công tác của chúng ta. Cái này là chính yếu. Nói chưa hết lời, Đổng Học Bân lại trở nên cương quyết lên, Chị khuyên nhủ, nếu như thật sự không được. Nếu như ai suốt ngày oán giận đối với cái hoàn cảnh công tác này, vậy chị kêu hắn tới tìm tôi. Mọi người xin từ chức tôi đều phê!
Mạnh Hàn Mai sắc mặt rung lên, Được, tôi đã biết.
Đổng Học Bân lại nói: Còn có chuyện nữa, thông báo các thường ủy huyện ủy, mở một cuộc họp thường uỷ, ở chỗ này, mười giờ đúng.
Được, tôi đi thông báo. Mạnh Hàn Mai liền đi.
Đổng Học Bân trong đám người thấy được Tô Nham, hô to một tiếng, Tiểu Tô! Tới đây một chút!
Tô Nham cũng nghe nói Đổng Học Bân tới, lúc này mới đi ra tìm, kết quả người nhiều quá loạn, nên không tìm được, sau khi nghe được âm thanh của Đổng Học Bân hắn mới lau mồ hôi bất đắc dĩ cười, nhanh chóng lên tới, Bí thư.
Đổng Học Bân nói: Hoắc Nhất Bang Hoắc cục trưởng của cục quản lý đô thị, cậu đi thông báo ông ta đến đây, mười giờ tham gia cuộc họp thường uỷ, bảo ông ta không được muộn.
Tô Nham gật đầu một cái, Tốt.
Rất nhiều phòng ban của cục quản lý đô thị đều không ở đại viện huyện uỷ, cho nên liên hệ phải là qua điện thoại các loại.
Sau khi phân phó xong việc, Đổng Học Bân trở về phòng làm việc của mình, được rồi, nếu như cái này có thể gọi là phòng làm việc, cũng là kêu như thế.
Vì sao nói như vậy?
Vì cái gọi là phòng làm việc này thật sự khó coi một chút, cũng là một gian phòng, ngay cả một cửa sổ cũng không có, mở cửa sau phòng làm việc nhìn một cái không xót gì, Đổng Học Bân thấy được bàn làm việc quen thuộc của mình, thấy được máy vi tính quen thuộc của mình và bồn hoa trước đó của phòng làm việc, thế nhưng nghe tiếng nói và tiếng điện thoại của nhân viên công tác từ mấy phòng ban sát vách bên cạnh, hắn thật sự rất không nói gì, quá rối loạn, hắn gõ gõ tường khiến cho người bên cạnh nói nhỏ một chút, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không làm như vậy, hắn biết người ta cũng không dễ dàng, tất cả mọi người không dễ dàng, hắn muốn người khác nhịn một chút, bản thân tự nhiên cũng phải có tác dụng đi đầu, nếu không cũng không thể nào nói nổi.
Miễn cưỡng vậy!
Có một địa điểm làm việc đã là không sai rồi!
Đổng Học Bân sau khi điều chỉnh tốt tâm tính, rất nhanh thích ứng một ít tình huống bên này, đơn giản cũng là ồn một ít, những cái này hắn vẫn là nhịn được, thậm chí không phải Đổng Học Bân tự khoác lác, có vài người thấy Đổng Học Bân tựa hồ là được nuông chiều từ bé, tựa như trẻ tuổi như thế được làm quan lớn như vậy, đều cảm thấy hắn xuất thân tốt, nhưng trên thực tế cái khổ mà Đổng Học Bân chịu còn nhiều hơn so với những người khác, hắn không phòng người sống an nhàn sung sướng, lại càng không có xuất thân tốt như mọi người nhìn, bạn học đại học trước đây của Đổng Học Bân đều biết rõ, Đổng Học Bân tuy rằng là người kinh thành, nhưng điều kiện sinh hoạt nhà của hắn so với bạn học sinh hoạt trong huyện bình thường còn kém ý rất nhiều, hắn xuất thân tốt cái gì!
Người kinh thành thì xuất thân tốt?
Thật ra cũng là trên hộ khẩu mà thôi!
Chổ nào cũng đều có người nghèo, chổ nào cũng đều có gia đình túng quẫn, cái này là không có cách nào dùng nơi sinh sống để so sánh!
Đổng Học Bân có thể có ngày hôm nay, đều là dựa vào chính hắn liều mạng kiếm ra, hắn có cái khổ gì chưa chịu qua hả? Hiện tại rút lui trở về, Đổng Học Bân cũng hoàn toàn có thể thích ứng, tuy rằng là tiêu tiền thì dễ tiết kiệm mới khó, Đổng Học Bân cũng thừa nhận ai cũng sẽ có những suy nghĩ này, nhưng hắn hiện tại đại biểu không phải chỉ bản thân hắn, hắn là người đứng đầu, thời gian công tác đại biểu cho cả một huyện, đại biểu đảng uỷ, có cái phần ý thức trách nhiệm này, Đổng Học Bân có khổ gì cũng sẽ chịu.
Ngồi xuống.
Chỉnh lý bàn làm việc.
Xử lý văn kiện Tô Nham đem tới.
Đổng Học Bân rất nhanh tiến vào trạng thái công tác, hơn nữa cánh cửa của hắn là mở ra, cũng là hắn cố ý làm như vậy, mặc kệ bên ngoài loạn bao nhiêu bên cạnh ồn bao nhiêu, Đổng Học Bân cũng rất chuyên tâm đầu nhập vào trong công tác.
Rất nhiều người đi ngang qua, cũng đều thấy được trạng thái công tác của Đổng bí thư, trong lúc nhất thời mọi người tất cả đều nhìn nhau vài lần, cũng bị thái độ của Đổng Học Bân lây nhiễm, đây là tác dụng đi đầu của lãnh đạo, cũng là một phương thức ổn định nhân tâm, chậm rãi, tiếng ồn ào càng ngày càng nhỏ, tiếng oán giận cũng càng ngày càng ít, tất cả mọi người bắt đầu tiến vào trạng thái. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh