Bệnh viện.
Trước cửa.
Nghe Đổng Học Bân nói xong, tất cả mọi người suýt nữa té xỉu!
Đổng Học Bân nói rất tùy ý, bởi vì loại chuyện này đối với hắn mà nói là bình thường như cơm sườn rồi, nhưng đồng sự và học sinh của Tôn Khải đều nghe mà trợn tròn mắt ra.
Đập tòa soạn?
Còn đập tòa soạn ở kinh thành?
Trời đất ơi! Ngài là người nào vậy?
Tạ Tĩnh ặc một tiếng : Anh rể, anh thật sự đập qua?
Đổng Học Bân gật đầu, Chuyện lúc trước.
Hạ Diễm Trân cười cười, nói khẽ với Tạ Tĩnh: Thấy không, đây là anh rể con, cán bộ người ta đều làm việc cẩn thận có nề nếp, rất sợ rước lấy phiền phức gì, cho dù có nổi nóng, bình thường cũng là mắng vài câu vỗ bàn vài cái, anh rể con thì ngược lại, không phải xông vào thị cục ầm ĩ cục tài chính cũng là đập toà soạn, nhìn đi, cái thanh danh này lan xa, người khác thấy hắn đều run run, mẹ cũng không có mặt mũi lớn như hắn, ha ha, sau này cứ nói tên của hắn, phỏng chừng còn dùng được hơn so với tên của lão gia tử.
Tạ Tĩnh cũng cười.
Dưới cái nhìn không nói gì của rất nhiều giáo viên và các học sinh, ba ký giả của nhật báo xã đi ra bãi đỗ xe, leo lên một chiếc xe.
Bên trong xe.
Mấy người đều nghĩ có chút xui.
Sao gặp phải hắn. Người ký giả thanh niên nói.
Người trung niên nhìn Đổng Học Bân trong đám người bên kia, Mấy người kia hình như là người nhà của thầy Tôn, nếu hắn cùng một chỗ, phỏng chừng không phải thân thích cũng là bạn bè.
Nữ ký giả hỏi: Vậy chúng ta là. . .
Ký giả trung niên khoát khoát tay, Đi thôi. Về báo xã.
Tài xế một mực trên xe chờ cũng là một ký giả thực tập, bất quá hắn hiển nhiên có chút không rõ, Chu chủ nhiệm, không phải còn chưa có phỏng vấn đương sự sao?
Ký giả trung niên tính tình không tốt lắm, Còn phỏng vấn cái gì, đi.
Nữ ký giả giải thích nói: Tiểu Chiêm, cậu mới đến mấy tháng. Không biết, trở về rồi nói.
Bọn họ làm sao thường không giận? Có thể làm sao bây giờ? Tác phong lưu manh của đối phương bọn họ lúc trước tận mắt thấy qua. Mấy người học sinh mấy người giáo viên bọn họ không sợ, dù sao đối phương là trường học bên ngoài. Cũng không dám ra tay, nhưng Đổng Học Bân không giống, bọn họ nếu như không đi. Đổng Học Bân thật dám đánh người!
Điểm này, mấy người họ tin tưởng không nghi ngờ!
Ký giả thực tập không hé răng, lái xe đi, lúc đi ngang qua còn nhìn người thanh niên vừa rồi mắng bọn họ, thật sự không biết người kia là ai. Hắn biết tính tình và phương thức làm việc của Chu Chủ nhiệm, bình thường không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, cái thủ đoạn gì cũng đều dùng, căn bản là không có sợ qua cái gì, toà soạn cũng đang là nhìn trúng điểm này của Chu chủ nhiệm, rất nhiều tin tức mặt trái đều giao cho ông ta điều tra phỏng vấn. Nhưng ký giả thực tập không ngờ rằng chính là, sao người trẻ tuổi tướng mạo xấu xí nghiêm mặt lạnh mắng một câu, Chu Chủ nhiệm bọn họ đều rút đi? ?
Xe đi.
Xung quanh nhiều người bệnh xem náo nhiệt cũng tản.
Đổng Học Bân liền đem tàn thuốc dụi vào thùng rác, xoay người quay lại các học sinh và các giáo viên nói: Mọi người cũng khổ cực cả ngày, đều quay về đi.
Một người nữ giáo viên lo lắng nói: Nếu đám ký giả tiếp tục viết bậy về thầy Tôn. Vậy. . .
Đổng Học Bân nở nụ cười, Yên tâm đi, bọn họ không dám viết bậy đâu, tôi đập qua toà soạn bọn họ một lần, vậy tôi có thể đập bọn họ lần thứ hai!
Nữ giáo viên: . . .
Các học sinh: . . .
Há mồm cũng là đập toà soạn, bọn họ nghe có chút mơ hồ.
Đổng Học Bân nói: Đều trở về đi. Tôi thay thầy Tôn cảm ơn mọi người quan tâm, được rồi, không có xe phải không? Tôi tìm một chiếc xe buýt cho các người?
Thầy giáo nói: Không cần, chúng tôi ở cũng gần.
Một nữ học sinh nói: Thầy Tôn. . . Nhờ vả ngài.
Đổng Học Bân nhìn đứa nhỏ, cũng nhận ra, chính là đứa bé gái tối hôm qua mình ở trong bệnh viện quở trách qua, hẳn là cũng là một người trong mấy người được thầy Tôn cứu, nghĩ tới đây, Đổng Học Bân liền đi lên nói: Ngày hôm qua xin lỗi, thấy tiểu Tôn bị thương nặng như vậy, tâm tình tôi cũng có chút kích động, còn ồn ào với các người, xin lỗi, tôi cũng là cái tính tình kia, các người đừng để trong lòng.
Mấy người nữ học sinh vội nói: Không có việc gì, không có việc gì.
Chờ thêm hai ngày nữa tôi mời mọi người ăn cơm đi, đúng rồi, các người trở về lúc nào? Đổng Học Bân hỏi.
Tạ Tĩnh nói qua với hắn, bọn họ chơi xuân đã kết thúc, hẳn là hai ngày nay sẽ về.
Một giáo viên nói: Xe buýt buổi trưa của ngày hôm nay, chưa đến mấy tiếng đồng hồ, trường học lo lắng an toàn của bọn nhỏ, nên bảo chúng tôi nhanh chóng đem người trở về.
Các học sinh mặc kệ.
Thầy Tôn còn chưa có hồi phục!
Đúng vậy! Bọn con không đi!
Chờ thầy Tôn không có nguy hiểm rồi trở về!
Thầy Lý, thầy nói một tiếng với trường học đi.
Mấy người giáo viên cũng không còn muốn đi, bọn họ thật sự không yên lòng tình huống của thầy Tôn, thế nhưng không có biện pháp, hiệu trưởng đều lên tiếng, hơn nữa kinh phí của bọn họ cũng không được rồi.
Thầy!
Cho bọn em ở lại chiếu cố thầy Tôn vài ngày đi!
Chúng ta đều đi, không thể để thầy Tôn ở lại một mình.
Các học sinh đều cầu xin, các giáo viên vừa nhìn, thương lượng một chút, thẳng thắn gọi một cú điện thoại cho trường học bên kia, đem tình huống bên này nói cùng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nghiêm khắc nói: Các người để hai giáo viên ở lại chiếu cố thầy Tôn, các học sinh phải trở về.
Thầy giáo gọi điện thoại nói: Nhưng các học sinh đều không muốn đi, ý tứ là. . .
Đã xảy ra chuyện, lỡ như lại xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Anh phụ trách hay tôi phụ trách? Hiệu trưởng nói.
Cái này. . . Thầy giáo cũng không biết nói như thế nào, Vậy. . .
Thấy biểu tình của ông thầy giáo, Đổng Học Bân cũng đại khái đoán được nội dung điện thoại, lại nhìn các học sinh thỉnh thoảng ngó lên phòng bệnh trên lầu, Đổng Học Bân thẳng thắn đi tới, đưa tay với ông thầy giáo, Đưa điện thoại cho ta đi, tôi nói với hiệu trưởng các người.
Thầy giáo sửng sốt, Cậu nói? Nhưng. . .
Đổng Học Bân trực tiếp đem điện thoại từ trong tay ông ta cầm đến đây, A lô, hiệu trưởng phải không?
Đầu kia hiệu trưởng trường học nhíu lông mày một chút, Cậu là?
Đổng Học Bân nói: Tôi là bạn bè của thầy Tôn, tôi rõ ràng bên trường học là lo lắng đến an toàn của các học sinh, bất quá tình huống hiện trường ông có thể không lý giải, tâm tình của các học sinh đều rất kích động, cũng canh giữ ở bệnh viện cả đêm không chợp mắt, rất mệt mỏi, tôi thấy ngày hôm nay không nên đi, qua hai ngày đi, chờ bệnh tình của thầy Tôn chuyển biến tốt đẹp một ít rồi cho các học sinh quay về trường học, như vậy cũng có thể cho bọn nhỏ an tâm đi học, ngài nói phải không?
Hiệu trưởng trong lòng nói cậu là ai vậy, còn chỉ huy tôi?
Bất quá đối phương nếu là bạn của thầy Tôn, ngữ khí của hiệu trưởng cũng vẫn tương đối hiền lành, ông ta cũng bị chuyện Tôn Khải liều mình cứu học sinh làm cảm động, Tôn Khải lần này thật sự làm vẻ vang cho trường học bọn họ, nghe nói đài truyền hình kinh thành thậm chí toà soạn trung ương đều có người đi phỏng vấn, Chàng trai, chuyện để cho các học sinh trở về là thành phố dặn dò, chủ yếu là sợ xảy ra lại chuyện cùng loại, cho nên. . .
Thành phố?
Đúng vậy.
Vậy được rồi, một hồi tôi cho mẹ tôi gọi điện thoại cho ông.
Ừm? Mẹ cậu? Hiệu trưởng sửng sốt, mẹ cậu gọi điện thoại cho tôi có tác dụng gì? Ông ấy còn chưa có rõ ràng.
Đổng Học Bân đã đem điện thoại cúp, thấy ánh mắt nghi hoặc của mấy người giáo viên và hơn mười học sinh, Đổng Học Bân lấy điệ thoại của mình ra gọi cho mẹ già.
Điện thoại thông.
Đổng Học Bân nói: A lô, mẹ ơi.
Loan Hiểu Bình nói: Thầy Tôn không có việc gì chứ?
Đổng Học Bân cười nói: Có con ở đây, có thể để cho Tiểu Tôn gặp chuyện không may sao? Được rồi, thành phố bắt các học sinh đi chơi xuân trở về? Con thấy chờ một chút đi, tâm tình của mọi người đều ở trên người thầy Tôn, Tiểu Tôn cũng còn chưa có hồi phục, không thoát khỏi nguy hiểm mà bắt các học sinh đi, cũng có chút. . . Đúng không?
Loan Hiểu Bình suy nghĩ một chút, Bọn họ hẳn cũng là vì an toàn của học sinh.
Cũng là một sự kiện ngẫu nhiên, kinh thành nào có loạn như vậy? Mấy tên lưu manh hiện tại cũng bị bắt, không có việc gì, cùng lắm là dặn bọn nhỏ buổi tối không ra cửa.
Mẹ phải hỏi lão Dương.
Chút việc nhỏ còn hỏi chú Dương? Mẹ gọi điện thoại cho hiệu trưởng bọn họ đi, được rồi, quyết định như thế, con phải ở với Tiểu Tôn vài ngày, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn không trở về được, cúp nhamẹ.
Tiểu tử thối, chỉ biết sai vặt mẹ.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân liền nói với bọn họ: Được rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi, đã xong, các người qua vài ngày rồi đi, kinh phí thiếu thì xin trường học, xin không được các người tìm tôi, tôi giải quyết cho các người. Đối với những người quan tâm Tiểu Tôn, Đổng Học Bân cũng rất thích, vì vậy đảm nhiệm nhiều việc luôn.
Thế nhưng. . .
Trường học bên kia. . .
Mấy người giáo viên đều ngẩn ra, cái gì mà qua vài ngày rồi đi, hiệu trưởng vừa nói bảo bọn họ lập tức trở về, cậu gọi điện thoại cho mẹ cậu là được?
Mẹ cậu là ai hả?
Có mặt mũi lớn như vậy? ?
Sau một khắc, điện thoại của thầy giáo trước đó vang lên, là hiệu trưởng gọi tới.
Thầy giáo vội vàng tiếp, Hiệu trưởng.
Thái độ của hiệu trưởng đã hoàn toàn thay đổi, Thầy Trình à, các người mang theo học sinh ở lại trước đi, nhất định phải chiếu cố thầy Tôn, kinh phí thiếu buổi chiều tôi cho tài vụ gửi cho các người.
Thầy giáo trợn tròn mắt một chút, Hả?
Đúng rồi, người vừa rồi nói chuyện điện thoại với tôi, có phải là họ Đổng không hả?
A, đúng vậy.
Ừm, tôi đã biết, cứ như vậy đi.
Cất điện thoại di động, thầy giáo lập tức tuyên bố tin tức này với mọi người.
Các học sinh nhất thời hoan hô một tiếng, các giáo viên thì đồng loạt nhìn Đổng Học Bân, không ngờ chuyện trường học và thành phố đều quyết định, người này dĩ nhiên chỉ dùng một cú điện thoại thì giải quyết.
Mọi người lúc này có ngu cũng đã nhìn ra, người bạn của thầy Tôn này tuyệt đối không phải người bình thường!
Thật ra đổ mồ hôi nhất vẫn là hiệu trưởng vừa cúp điện thoại, ông ta âm thầm lau mồ hôi, trong lòng nói may mà thái độ trong điện thoại coi như không tồi, nếu không , tất cả đều là chuyện. Hiệu trưởng sau khi tiếp điện thoại của phu nhân thị trưởng mới liên tưởng tới lời nói khi nãy, mới nhớ tới một người! Lần trước Đổng Học Bân đem Porche chặn gia thuộc viện thị ủy thành phố Lữ An, không cho xe hôn lễ của người ta đi ra ngoài, còn mở nhạc buồn ngay trong hôn lễ của người ta!
Chuyện này đã đồn ra toàn bộ thành phố đều đã biết!
Ai không biết phu nhân thị trưởng của thành phố Lữ An bọn họ có một đứa con trai thiếu đạo đức!
Đổng Học Bân sớm xú danh rõ ràng tại thành phố Lữ An! Nhắc tới hắn đều biết!
. . . Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh