Mục lục
[Dịch] Quyền Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.

Trong cơ quan.

Dương Chân đã ở trong phòng mình chờ cấp trên xử phạt Đổng Học Bân, thế nhưng chờ trái không đến, chờ phải cũng không tới, hắn cũng không nhịn được, nhìn đồng hồ một chút, lúc này đã qua khá lâu rồi, vì vậy gọi điện thoại đem xe đi sửa, liền đi phòng làm việc của sở trưởng.

Cốc cốc.

Vào đi.

Tằng sở trưởng.

Tiểu Dương à, còn đau không?

Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, đỡ hơn rồi.

Ừm, lần này cho cậu chịu ủy khuất, yên tâm, khẳng định cho cậu một công đạo, người của phòng tổng hợp chúng ta không phải người khác muốn khi dễ thì khi dễ!

Cảm ơn Tằng sở trưởng.

Được rồi, sao còn chưa có động tĩnh xử phạt?

Đúng vậy, tôi cũng buồn bực, đều qua rất lâu rồi.

Ừm, cậu ngồi xuống trước đi, tôi gọi điện thoại hỏi một chút.

Dương Chân không ngồi, hắn là một chút cũng chờ không được, hiện tại hắn ngay cả cửa lớn của phòng tổng hợp cũng không dám đi ra, bởi vì đi ở trên đường, vô luận gặp phải người nào thì mọi người sẽ dị dạng nhìn mình, Dương Chân cảm thấy trên mặt rất không nhịn được, hắn là bị một cước đá bay, xe cũng bị đụng phải đại tu một lần, hắn cảm thấy quá mất mặt, nếu như không tìm mặt mũi về từ phương diện xử phạt, mặt của hắn cũng không biết để đâu.

Tằng Minh nói gọi là gọi, bất quá không gọi cho lãnh đạo, mà là gọi cho thư ký của phó chủ nhiệm Chu Đại, A lô, tôi Tằng Minh. . . Đúng vậy. . . Chu Chủ nhiệm ở phòng làm việc à? Bận sao. . . À. . . Ừm, là như thế này, tôi muốn hỏi một chút về chuyện xử phạt của Đổng Học Bân. . . Đúng vậy. . . Hiện tại rốt cuộc. . . Hả? Cái gì? Tằng Minh bỗng nhiên dừng lại, . . . Không phải vấn đề bồi thường phí sửa xe. Tôi nói là chuyện xử phạt. . . Không có? Cũng là viết kiểm điểm? Sao có thể. . . Cậu xác định không lầm chứ. . . Ơ. . . Được. . . Tôi đã biết, Chu Chủ nhiệm hiện tại có thời gian không. . . Ừm. . . Tôi lập tức đi qua. . . Đúng vậy, giúp tôi thông báo một tiếng!

Buông điện thoại, Tằng Minh sắc mặt âm trầm.

Dương Chân cũng nghe thấy được, biến sắc nói: Tằng sở trưởng, chuyện gì xảy ra?

Tằng Minh hung hăng vỗ bàn, Tôi làm sao biết, dĩ nhiên không cho Đổng Học Bân xử phạt, để hắn bồi thường phí sửa xe và viết kiểm điểm!

Dương Chân ngạc nhiên nói: Cái này. . .

Tằng Minh đang nổi nóng lập tức nói: Tôi đi chỗ Chu chủ nhiệm!

Hiện tại đã không phải là chuyện cá nhân của Dương Chân và Đổng Học Bân, mà là phân tranh của sở hai và phòng tổng hợp. Bên trong cũng liên quan tới mặt mũi của Tằng Minh. Ông không thể không để bụng, càng đừng nói rất lâu trước đây Tằng Minh lúc tranh đoạt vị trí sở trưởng sở hai với Doãn Thành An đã thua Doãn Thành An một lần, hiện tại người của sở hai đánh người của phòng tổng hợp bọn họ, dĩ nhiên cuối cùng ngay cả một công đạo cũng không cho bọn họ? Tằng Minh cũng nuốt không nổi cục tức này!

Phòng làm việc phó chủ nhiệm.

Tằng Minh sau một phút đồng hồ liền đến.

Chu chủ nhiệm! Tằng Minh nổi giận đùng đùng tiến vào.Cái này có ý gì? Người bị đánh. Xe đều bị hư thành như vậy! Ngay cả một cử động cũng không có?

Chu Đại nhìn ông ta.Đã khiến cho Đổng Học Bân bồi thường tổn thất của Dương Chân.

Tằng Minh tức giận nói: Cái này cũng không xử phạt, như vậy sao ăn nói với mọi người?

Chu Đại tựa như cũng đã chuyện quên trước đó Đổng Học Bân còn tranh luận với ông, trong lòng sau khi biết chuyện thì rõ ràng thay đổi một thái độ, nói: Cũng là một ít xung đột và tranh cãi giữa đồng sự, ý của Chu chủ nhiệm là không phải chuyện quá lớn gì, có thể giải quyết nội bộ thì giải quyết nội bộ, ầm ĩ lớn đối với mặt mũi của phòng thứ tám chúng ta cũng nhục nhã, phải không? Lãnh đạo đã quyết định, chuyện này cũng chỉ tới đây thôi, tôi biết đồng chí của phòng tổng hợp các người có thể bị chút ủy khuất, nhưng lão Từng à, phải có cái nhìn đại cục.

Tằng Minh sửng sốt, Chu chủ nhiệm quyết định?

Ừm. Chu Đại nói: Cho nên cậu cũng không cần tìm lên trên, kết quả đã xác định rồi, chuyện tình cũng không có khả năng có thay đổi, cậu chiếu cố tâm tình của thuộc hạ đi, đại cục làm trọng.

Tằng Minh hít vào một hơi, Chu chủ nhiệm, ngài nói rõ cho tôi biết đi, kia Đổng Học Bân xử phạt có phải là. . .

Quan hệ của Chu Đại cùng ông ta vẫn là có thể, ở chung nhiều năm như vậy, phòng tổng hợp đối với công tác của Chu Đại cũng vẫn rất phối hợp, vì vậy nhìn Tằng Minh, Chu Đại nói: Đổng Học Bân mới tới kia không đơn giản, tôi chỉ biết là như vậy, dư thừa tôi cũng không rõ ràng lắm.

Tằng Minh sửng sốt, Chu chủ nhiệm đều. . .

Chu Đại nói: Chủ nhiệm cũng không muốn động hắn.

. . . Tôi rõ ràng. Cơn tức Tằng Minh tựa như cũng không có, hoàn toàn lnh yên tĩnh xuống.

Chu Đại dặn nói: Sau khi cậu trở về làm công tác câu thông với các đồng chí của phòng tổng hợp, chuyện tình cứ như vậy đi. Đổng Học Bân mới vừa rồi cãi nhau với ông ta, Chu Đại cũng cũng không có một chút ấn tượng tốt đối với Đổng Học Bân, hận không thể cho hắn một ít xử phạt nặng, lại nói tiếp chuyện xử phạt Đổng Học Bân cũng là Chu Đại nói ra cùng Chu chủ nhiệm, ông làm sao không muốn cho Đổng Học Bân một chút giáo huấn? Nhưng vấn đề là thái độ của Chu chủ nhiệm cho ông biết, người trẻ tuổi mới tới có thân phận không tầm thường, thậm chí có thể là có thân phận đặc thù, người như thế tại ủy ban kỷ luật trung ương và một ít phòng ban quyền trọng cũng không hiếm thấy, ngay cả quan hệ tốt với cấp trên như Chu Vĩ Nghiệp cũng không có động Đổng Học Bân, Chu Đại cũng không có biện pháp.

Tằng Minh trong lòng cũng rõ ràng, Đổng Học Bân này rất có thể là có bối cảnh thông thiên, nếu không Chu Đại và bản thân ông ta đều không có khả năng không nghe nói qua.

Nhìn không bối cảnh?

Nhìn rất bình thường?

Hỏi thăm cũng không ai biết?

Người như thế, người khác có thể sẽ không lo, nhưng Tằng Minh ở trong thể chế nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ ràng, ông ta biết, càng là loại người ngay cả hỏi cũng không biết thì bối cảnh mới càng lớn, bởi vì không phải là bọn họ nghe không được hoặc là lý giải không được bối cảnh của đối phương, mà là bối cảnh của đối phương có thể quá lớn, căn bản không phải cấp bậc như Tằng Minh và Chu Đại có thể tiếp xúc và biết được.

. . .

Phòng tám.

Phòng tổng hợp.

Tằng Minh chậm rãi trở về.

Dương Chân đi tới, Tằng chủ nhiệm.

Người của phòng tổng hợp cũng vô cùng quan tâm nhìn về phía ông ta, vừa rồi cãi nhau cùng sở hai cũng có bọn họ, cho nên cũng đều rất quan tâm tình thế phát triển.

Tằng Minh không nói gì, mà là đem Dương Chân gọi vào phòng làm việc của mình, sau khi đóng cửa lại, mới nói với Dương Chân: Cấp trên đã xác định rồi, là chỉ thị của Chu chủ nhiệm.

Dương Chân tức giận nói: Vậy Đổng Học Bân hắn. . .

Tằng Minh nói: Hắn hình như không phải người bình thường, Chu chủ nhiệm cũng không biết tình huống bên trong, chỉ có Chu chủ nhiệm biết một ít.

Dương Chân không tin nói: Sao không phải người bình thường? Đánh người hắn còn có lý? Sao có thể ngay cả một xử phạt cũng không cho hắn?

Tôi cũng vừa mới biết được, tình huống không đơn giản như chúng ta nghĩ. Tằng Minh cũng giận, nhưng chuyện không thể đổi, ông cũng không có cách, Nghe nói Chu chủ nhiệm cũng không muốn động hắn.

Dương Chân trừng mắt nói: Sao có thể!

Đại khái là như thế này. Tằng Minh thở dài một tiếng.

Tằng Minh rất nhanh thấy rõ tình thế, cho nên mặc dù nén giận, cũng nhận thức, cũng không có buông tha, cái món nợ này ông ta nhớ kỹ, sau này tính cũng không trễ, bởi vì ông ta biết trong cơ quan nhà nước là một chổ tàng long ngọa hổ, người có chút bối cảnh, không phải người bình thường có thể đắc tội. Tằng Minh biết quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng Dương Chân không tiếp thụ được, hắn trẻ tuổi, hiển nhiên cũng không có thành thục như Tằng Minh.

Dương Chân đã bị chọc giận, sau khi chào Tằng Minh một tiếng, hắn đi ra phòng làm việc, đối mặt lo lắng của đồng sự, Dương Chân cũng không nói được một lời, trực tiếp ra phòng tổng hợp, tới hành lang lấy ra điện thoại di động, lật lật danh bạ.

Lưu sở trưởng?

Trịnh bí thư?

Chú Lữ?

Tìm nửa ngày, Dương Chân mới từ bên trong lôi ra một người phó bộ trưởng cấp bậc cao nhất hắn nhận thức, đương nhiên, cái này không phải nhân vật hắn có thể tiếp xúc đến, vị phó bộ trưởng này là có một chút giao tình với cha hắn, Dương Chân từ nhỏ cũng nhận thức, coi như tương đối quen thuộc, lúc đầu Dương Chân là không muốn trực tiếp tìm ông ta, ít nhất cũng phải nói một tiếng với cha hắn, nhưng Dương Chân bị Đổng Học Bân lăn qua lăn lại quá thảm, hắn thật sự không muốn cho người nhà của mình biết, cũng không biết làm sao mở miệng, cho nên thẳng thắn không quản cái gì thích hợp hay không thích hợp, hắn cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, trực tiếp đem điện thoại gọi đi qua, tít tít tít, tít tít tít, sau bốn năm tiếng bên kia mới chuyển.

A lô, tiểu Chân à? Đầu kia là tiếng nói của một ông già.

Dương Chân lập tức nói: Chú Phương, là con.

Lão già cười ha ha, Làm sao vậy? Ba con tìm chú ăn hả? Ngày hôm nay có thể không rảnh.

Dương Chân một lần, Không phải, chú Phương. . . Con. . . Con bị đánh, còn là ở trong cơ quan!

Ừm? Chuyện gì xảy ra? Ông lão ngữ khí dừng lại, Con chậm rãi nói, đừng có gấp.

Là như thế này. Dương Chân một bụng ủy khuất, quá nghẹn khuất, lập tức nói một lần, Chú Phương, chú nên làm chủ cho con!

Còn có quá phận như thế? Lão già cũng nghe mà phát hỏa, Con nói với ba con chưa?

Không có, con gọi điện thoại cho chú. Dương Chân nói: Đây là khinh người quá đáng!

Rất quá phận, đụng xe của con, lại còn đánh người, cái này còn ra bộ dáng gì nữa? Vẫn là ủy ban kỷ luật sao? Lão già cũng không cao hứng, Lãnh đạo nói như thế nào?

Dương Chân uất ức nói: Lãnh đạo không xử lý, bảo hắn đền tiền.

Ừm? Chưa cho xử phạt? Lão già ngẩn ra.

Chưa cho, đền tiền viết kiểm điểm, sau đó thì không có. Dương Chân nói.

Lão già nghi hoặc nói: Không đúng, được rồi, người kia tên gọi là gì?

Dương Chân nói: Gọi là Đổng Học Bân, một người cán bộ tháng trước mới tới.

Lão đầu nghe vậy cũng bị kiềm hãm, Đổng Học Bân? Là hắn? Có phải là một người lớn lên rất bình thường, đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi?

Dương Chân kinh ngạc, Đúng vậy, chú nhận thức hắn?

Lão già im lặng xuống, một lát sau mới thở dài nói: Hắn sao đi đơn vị các người? Chú không nhận ra, nhưng chú nghe nói qua hắn, tiểu Chân à, không phải chú Phương không giúp con, chuyện này chú cũng chịu thua.

Sao có thể, chú. . . Dương Chân nóng nảy.

Lão già nói: Có một số việc chú cũng không được nhiều lời với con, nhưng Đổng Học Bân này không phải người dễ chọc, con tận lực tránh hắn đi, bức nóng nảy hắn, hắn chuyện gì đều làm được, hơn nữa ở kinh thành, không có mấy người dám động hắn, nhớ kỹ lời chú Phương nói, coi như hết. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK