Chạng vạng.
Tỉnh Thiểm Bắc.
Dưới sự lo lắng thấp thỏm của Đổng Học Bân cả ngày, Phương Văn Bình rốt cục đem xe chạy đến, xe trực tiếp tiến vào tỉnh thành, một chút cũng không chậm chạp, cũng là Đổng Học Bân có chút chịu tội, vốn đang muốn ngủ một chút, kết quả dọc đường đi cũng không dám chợp mắt một cái.
Trời đã tối rồi.
Nhưng thời gian còn chưa muộn, trên đường rất nhiều người.
Thật ra nếu như dựa theo tốc độ của Phương Văn Bình, bọn họ buổi chiều đã đến tỉnh thành sớm, bất quá Phương Văn Bình xuống mấy lối ra, đi lòng vòng bên này, thật sự coi như đi du ngoạn, cái này làm lỡ rất nhiều thời gian, còn khiến cho Đổng Học Bân muốn phát điên, suýt nữa say xe, ài, không có biện pháp nói cô ấy, Phương Văn Bình người này Đổng Học Bân cũng biết, cho dù hắn nói, Phương Văn Bình cũng sẽ không nghe.
Cuối cùng cũng tới.
Rốt cục có thể nghỉ ngơi.
Đổng Học Bân nhìn hoàn cảnh và thành phố bên này vài lần, trong ấn tượng của mình vẫn là có khác nhau, không phồn hoa như vậy, xa xa còn có thể thấy núi cao, duy nhất tương đối khiến cho hắn thích chính là nơi này là cố đô, bầu không khí văn hóa và phong cách kiến trúc đều tương đối không tồi, rất hợp khẩu vị của Đổng Học Bân, cái này có thể có quan hệ với việc hắn sinh ra kinh thành, hoàn cảnh trưởng thành của Đổng Học Bân cũng là như thế này, hắn thích bầu không khí văn hóa của kinh thành, thích một vài thứ trong nước, đô thị quốc tế hóa của bên Thượng Hải hay Thâm Quyến, Đổng Học Bân ngược lại không quá cảm thấy hứng thú, hắn cảm thấy tiết tấu thành phố quá nhanh, cũng có chút táo bạo, không phù hợp với tính cách và lý tưởng giá trị quan của hắn.
Hạ cửa kính xe xuống, không khí có chút khô ráo.
Đổng Học Bân nghiêng đầu hỏi: Hiện tại thế nào?
Phương Văn Bình nói: Tìm một chỗ nghỉ ngơi, tôi mệt rồi.
Đổng Học Bân trong lòng nói bà không mệt mới là lạ đâu, lái nhanh như vậy, xuống đường cao tốc rồi cũng đều dám lái như vậy, tinh thần khẳng định vẫn rất căng, cái này là phí thể lực nhất.
Phía trước có một khách sạn.
Phương Văn Bình đem xe đi qua. Hai người vào phòng khách.
Cậu đi thuê phòng, dùng chứng minh thân phận của cậu. Phương Văn Bình thản nhiên nói.
Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Để làm gì? Chứng minh thân phận của tôi chỉ có thể mướn được phòng của tôi? Còn bà?
Phương Văn Bình nói: Mướn một phòng đôi, tốt nhất là hai gian phòng ngủ, tôi không tiện đưa ra chứng minh thân phận, từ đây tới lúc tôi tiền nhiệm còn không ít ngày, tới sớm chính là vì muốn nhiều nhìn, đi dạo, nhìn vấn đề của bên này, nếu như bị người biết tôi tới. Rất nhiều chuyện sẽ nhìn không thấy.
Đổng Học Bân nhìn cô ta nhiều một cái, Phương Văn Bình tuy rằng hỗn đản, nhưng lo lắng vấn đề vẫn là rõ ràng hơn so với mình, quả thật, bên này nếu như cô ấy đem chứng minh thân phận ra đăng ký. Bên công an khẳng định có thể tra được, thế nhưng. . . Phòng đôi? Hai người buổi tối ở một phòng?
Trước sảnh.
Đổng Học Bân đi tới nói: Có phòng tổng thống không?
Nhân viên công tác nhìn hắn, Không có phòng tổng thống, chúng tôi ở đây chỉ có phòng đôi lớn.
Phòng đôi lớn như thế nào? Đổng Học Bân hỏi.
Cũng là phòng gia đình có hai gian phòng ngủ. Nữ nhân viên công tác nói.
Đổng Học Bân lấy ra chứng minh thân phận cho cô ấy, Được, là cái này, mướn một phòng.
Xin hỏi ngài muốn ở mấy ngày? Nữ nhân viên công tác nói.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút. Thẳng thắn làm người tốt luôn, nói: Trước mướn mười ngày đi, có thể quét thẻ chứ? Chi phiếu cũng đưa cho người nữ nhân viên.
Sau khi chuẩn bị xong, Đổng Học Bân lên lầu trước. Chỉ chốc lát sau Phương Văn Bình cũng đi thang máy lên đây.
Thấy cô ấy đến đây, Đổng Học Bân mới đem thẻ phòng mở cửa, đẩy cửa đi vào nhìn, hoàn cảnh quả thật không tồi. Vật dụng đều có giá trị, đi vào trong nhìn một chút. Phòng ngủ và phòng khách tuy rằng đều không lớn, nhưng bố trí không tồi, rất có cảm giác ấm áp, trang hoàng đều là sắc màu ấm.
Bà ở phòng chủ đi. Đổng Học Bân rất có phong độ, ừm, không phong độ cũng không được, hắn khẳng định không có khả năng cho một người phó tỉnh trưởng ngủ ở phòng nhỏ?
Bao nhiêu tiền? Phương Văn Bình buông đồ xuống.
Cái gì bao nhiêu tiền? Đổng Học Bân buồn bực nói.
Phương Văn Bình nói: Tiền phòng, mười ngày bao nhiêu?
Đổng Học Bân ài một cái, Cái này có thể có bao nhiêu, tính của tôi đi. Thật ra không rẻ, dù sao phòng không tồi, hẳn là phòng tốt nhất của khách sạn bọn họ, trình độ tiêu phí của tỉnh thành bên này ngay cả không có cách nào so với kinh thành, nhưng giá cả đều không kém là bao nhiêu, mặc dù rẻ cũng không rẻ hơn hai mươi phần trăm, nhưng Đổng Học Bân không thiếu chút tiền ấy, căn bản không để trong lòng, cho nên Phương Văn Bình đột nhiên hỏi vậy hắn cũng không nghĩ đến.
Phương Văn Bình nhìn hắn, Tôi hỏi cậu bao nhiêu tiền!
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Mười ngày bảy tám ngàn gì đó, tôi cũng đã quên.
Phương Văn Bình liền lấy bóp tiền ra, lấy ra một phong thư, đếm tám ngàn rồi ném cho hắn.
Đổng Học Bân chỉ lấy bốn ngàn, Tôi cũng phải ở, khẳng định phải chia phân nửa.
Cậu ở? Cậu ở bao nhiêu ngày? Phương Văn Bình nhíu mày nói: Ngày mai cậu không đi hả?
Trời.
Cái gì mà ngày mai tôi không đi hả?
Ngài đây là đuổi tôi đi thật sao? ?
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: Tôi tiền nhiệm cũng còn vài ngày, không vội đi
Đi sớm một chút đi, trước lý giải tình huống, thăm dò tình huống cũng sớm có một chuẩn bị, cậu lần này đi làm người đứng đầu. Phương Văn Bình nói ra thì có lòng tốt, nhưng Đổng Học Bân nghĩ như thế nào vẫn là đuổi mình đi.
Hắn có thể nói cái gì?
Đổng Học Bân nói: Vậy được.
Được rồi. Phương Văn Bình đưa tay, Chìa khóa xe cho tôi.
Đổng Học Bân mê man chớp chớp con mắt, Để làm gì?
Trước cho tôi. Phương Văn Bình không khỏi phân trần.
Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là lấy ra đưa cho cô ấy, Bà đi ra ngoài hả?
Phương Văn Bình tiếp nhận, trực tiếp để trong bóp của mình, thản nhiên nói: Cậu ngày mai lúc đi không cần lái xe, xe để lại, tôi dùng trước nửa năm.
Bà nói cái gì? Đổng Học Bân dường như không nghe rõ.
Phương Văn Bình nói: Cảm giác lái không tồi, xe cho tôi mượn trước.
Đổng Học Bân không dám tin tưởng trừng trừng mắt, Vậy tôi đi bằng cái gì?
Cậu sau khi đi tiền nhiệm sẽ có xe, cậu lái Land Rover cũng quá phô trương. Phương Văn Bình thản nhiên nói.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu, Vậy bà lái thì không phô trương hả? Cái gì cùng cái gì, bà sau khi tiền nhiệm khẳng định cũng có xe mà!
Phương Văn Bình rất bình tĩnh nói: Cứ như vậy.
Cái gì mà cứ như vậy! Đổng Học Bân vội la lên: Bà đây là cướp đoạt trắng trợn! Còn nửa năm? Cái này giống như dùng gậy tre để chống mà đi cả đời! Tôi lái xe đến đây chính là vì sau này dùng tiện lợi! Làm gì có ai như bà, nói cướp thì cướp? Tôi đi tiền nhiệm bằng xe gì?
Phương Văn Bình nhíu nhíu mày nói: Bên này có xe đường dài, tốc hành, cũng đỡ cho cậu lạc đường.
Đổng Học Bân: . . . %¥##¥##! ! ( Có một sự mất bình tĩnh nhẹ ở đây)
Được rồi, không nhiều lời, ngủ! Phương Văn Bình trực tiếp đi đến toilet, Một tiếng động vang lên, cửa đóng, có thể là đi tắm.
Để lại Đổng Học Bân còn vỗ trán!
Cái này gọi là chuyện gì hả? Bạn nói xem cái này gọi là chuyện gì?
Phương Văn Bình này! Bà thật không xem anh em là người ngoài à! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh